Trên giường, mùng đã được hạ xuống, có một góc nhỏ đang phình lên.
Ngủ thật à?
Chu Diệu đang chuẩn bị đóng cửa lại, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ.
Anh dừng động tác lại, thăm dò gọi: “Ôn Duyệt?”
Không ai trả lời, nhưng tiếng khóc nức nở càng lúc càng lớn.
Lạch cạch.
Chu Diệu bật đèn lên, ánh sáng màu cam ấm áp nháy mắt xua tan bóng tối trong phòng. Anh nheo mắt, sải bước đến mép giường nhìn vào bên trong.
Cô gái nhỏ cuộn tròn nằm nghiêng ở trên giường, chăn đắp ở ngang eo.
Chóp mũi cô đỏ bừng, đôi mắt cũng phiếm hồng, lông mi vừa dài vừa cong vẫn còn lấm lem những giọt nước mắt. Cô ngủ không sâu, chân mày nhíu chặt, thân hình gầy gò nhỏ bé đang run lên nức nở.
Cô mặc bộ quần áo cũ rộng thùng thình được mang theo từ nhà họ Ôn, da thịt lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn trở nên trắng nõn mịn màng.
Điều này càng khiến cho những vết thương đỏ hồng trên cánh tay cô trở nên rõ ràng.
Khoảnh khắc Chu Diệu nhìn thấy miệng vết thương, chân mày lập tức nhíu lại.
“Ôn Duyệt?” Anh thấp giọng gọi, kéo mùng ra, “Ôn Duyệt, tỉnh lại.”
“Ừm?”
Người trên giường phát ra tiếng kêu khe khẽ, lông mi run rẩy một chút, cố gắng mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp ẩm ướt tràn ngập hơi nước nhìn qua.
“Chu Diệu?” Giọng cô mơ hồ nhẹ nhàng, trong mắt còn mang theo chút buồn ngủ.
Chu Diệu theo bản năng hạ thấp giọng, “ừm” một tiếng hỏi: “Tay em làm sao vậy?”
Tay? Tay nào?
Ôn Duyệt vẫn còn ngơ ngác, cô đã khóc suốt cả ngày, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Bị đánh thức, đầu và đôi mắt đều cảm thấy không thoải mái, toàn thân đều đau nhức.
Cô cúi đầu nhìn xuống cánh tay mình, khi chạm đến vết thương, tất cả ký ức trở lại, đôi mắt ẩm ướt chớp chớp, nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Ôn Duyệt khóc nức nở: “Chu Diệu, chân tôi đau quá.”
“Chân đau?” Chu Diệu có chút bối rối.
Không phải tay bị thương sao, có liên quan gì đến chân?
Tầm mắt anh di chuyển xuống, dừng lại trên đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn nằm cạnh nhau.
Bàn chân của Ôn Duyệt cũng rất đẹp, không to bằng lòng bàn tay anh, ngón chân trắng nõn với những móng chân trắng hồng..
Ánh mắt Chu Diệu đảo quanh hai lần, cuối cùng dừng lại ở mắt cá chân của cô.
Nơi đó sưng lên một khối.
Chu Diệu nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Ôn Duyệt ngồi dậy, khóc nức nở, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, kể ngắn gọn toàn bộ câu chuyện, cô khóc thảm thiết đến nỗi bị nấc lên.
“Để tôi xem.” Chu Diệu mím môi thành một đường thẳng, ngược ánh sáng không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh. Anh nghiêng người về phía trước, đưa tay nắm lấy mắt cá chân bị thương của cô, “Chịu đựng một chút nhé.”
Ôn Duyệt nức nở, rất nghi hoặc.
Giây tiếp theo, cô hô “đau” một tiếng, nước mắt sắp ngừng lại rơi xuống: “Đau, đau quá a, anh mau buông ra……”
Ôn Duyệt giãy giụa muốn rút chân lại, nhưng sức lực của cô không bằng Chu Diệu, dễ dàng bị ấn trở lại.
“May mắn, không có bị thương đến xương cốt.”
Chu Diệu nói xong liền buông tay ra, Ôn Duyệt liền quấn chăn vào mình trốn đến phía chân giường, ánh mắt cảnh giác đỏ hoe mà nhìn anh.
Giống như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh.
Chu Diệu bị bộ dáng này của cô chọc cười, cười khẽ, nhưng anh nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc của mình, trong lòng có chút chua xót không rõ nguyên nhân.
“Tôi đi lấy một ít rượu thuốc bôi lên cho em.”
Chu Diệu hít sâu một hơi, xoay người đi vào phòng cách vách, lấy ra một lọ rượu thuốc rồi quay lại.
Anh đổ rượu thuốc trong bình ra, xoa vào lòng bàn tay cho nóng lên, đi đến mép giường nghiêng đầu ý bảo Ôn Duyệt lại đây.
Ôn Duyệt mạnh mẽ lắc đầu: “Đau, tôi không muốn bôi.”
“Bôi một chút sẽ mau lành hơn, em muốn đau một lúc hay là đau mấy ngày?” Chu Diệu nhướng mày, thúc giục: “Ngoan nào, nghe lời, lại đây.”
Giọng nói khàn khàn mang theo chút sủng nịnh.
Tai Ôn Duyệt nghe có chút tê dại, bên tai nhiệt độ tăng lên.
Cô mím môi tủi thân do dự, hai tay chống trên giường di chuyển ra ngoài một chút: “Vậy..., vậy anh nhẹ một chút, thật sự rất đau.”
Chu Diệu nhẹ nhàng gật đầu: “Được, tôi sẽ nhẹ chút.”
Anh nghiêng người ngồi ở mép giường, một tay nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân Ôn Duyệt, một cái tay khác ấn vào chỗ sưng đỏ rồi xoa bóp.
Cảm giác đau đớn từ chỗ sưng to lập tức truyền đến, đôi mắt của Ôn Duyệt vốn đã sưng lên vì khóc lại khóc tiếp, cô đưa tay đẩy cánh tay Chu Diệu: “Đau, đau quá.”
Cánh tay Chu Diệu cứng ngắc, cô không thể đẩy được.
“Ráng chịu một chút.” Chu Diệu không d.a.o động, thậm chí còn tăng thêm lực đạo trong tay.
Ôn Duyệt khóc đến mức đầu cô có chút đau vì thiếu dưỡng khí, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên mặt tràn đầy nước mắt, trông thật đáng thương.
Chu Diệu thở dài: “Vậy buổi tối em có ăn cơm không?”
“Không có.” Ôn Duyệt khóc nức nở, cô khóc cả một ngày, làm gì có tâm tư đi nấu cơm.
Chu Diệu đứng lên: “Có đói bụng không, tôi nấu mì cho em ăn nhé?”
Không hỏi còn không có cảm giác, vừa hỏi bụng Ôn Duyệt liền bắt đầu réo lên.
Cô có chút ngượng ngùng: “Đói.”
“Được, đợi chút.”
Chu Diệu xoay người ra khỏi phòng, không đầy một phút liền quay lại, trong tay cầm khăn lông ướt đưa cho Ôn Duyệt: “Lau mặt đi.”
Ôn Duyệt duỗi tay tiếp nhận: “Cảm ơn.”
Cô nói chuyện mang theo giọng mũi, mềm mại hơn so với ngày thường.
Chu Diệu không nói gì, chờ cô lau mặt xong lại mang theo khăn lông đi ra ngoài, thấm nước lạnh, vắt khô, mang vào để cô đắp lên mắt làm giảm bớt cảm giác đau nhức khó chịu.
Ôn Duyệt có chút cảm động.
Chu Diệu thật sự rất chu đáo.
Hôm nay cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Cảm xác bất lực và ủy khuất khi xuyên đến một thế giới xa lạ đồng thời bị kí.ch th.ích bộc phát, sau khi khóc xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều nhưng lại có chút xấu hổ.
Khóc thành như vậy, không cần soi gương cũng biết bộ dáng bây giờ của cô nhất định rất khó coi……
Ôn Duyệt dịch đến mép giường, nhắm hai mắt, đắp chiếc khăn lông đã thấm nước lạnh lên mắt, giảm bớt cảm giác châm chích đau nhức.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc nồng nặc, hương vị có chút gay mũi, nhưng không khó chịu. Ý thức của cô chìm vào bóng tối, Ôn Duyệt không khống chế được những suy nghĩ miên man trong đầu mình, cô vừa nghĩ đến việc sau này sẽ tận lực không đi ra ngoài, vừa nghĩ cách để Chu Diệu trút giận thay cô.