Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 40: Chương 40



“Đau....”

Cảm giác đau đớn lan tỏa, Ôn Duyệt lập tức đỏ mắt, run rẩy kêu đau, khống chế không được mà muốn rút chân lại, nhưng bị Chu Diệu nắm chặt.

Chu Diệu: “Chịu đựng một chút.”

Ôn Duyệt chóp mũi phiếm hồng, hít sâu một hơi: “Lừa đảo, vừa rồi còn nói sẽ nhẹ nhàng.”

Chu Diệu thấp giọng cười hai tiếng, “Này còn chưa đủ nhẹ? Tôi cũng chưa dùng sức, là do em quá yếu đuối, con gái nhà ai lại yếu đuối như em chứ.”

Chạm vào hai cái liền khóc, giống như được làm từ nước vậy, nước mắt căn bản không ngừng rơi.

“Đau như vậy mà còn không cho khóc?” Ôn Duyệt trợn to đôi mắt, đôi mắt ẩm ướt xinh đẹp của cô phản chiếu hình ảnh của Chu Diệu.

Cô cho rằng Chu Diệu lại cảm thấy phiền vì cô khóc.

Chu Diệu kéo dài giọng lười biếng mà trả lời một cách thẳng nam: “Được, em muốn khóc thì cứ khóc đi, dù sao ngày hôm sau người khó chịu cũng không phải là tôi.”

 

Ôn Duyệt: “……”

Đàn ông thúi.

“Oh, đúng rồi.” Ôn Duyệt suy nghĩ tìm đề tài dời đi lực chú ý của mình khỏi mắt cá chân: “Hôm nay Ôn Hoa đã trở lại, chính là đứa con trai bảo bối của bác gái tôi, nghe nói anh ta bị người ta trùm bao tải đánh một trận.”

Cô vẫn là cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười lên.

Kết quả mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, nụ cười lập tức trở nên vặn vẹo: “Nhẹ một chút, đau quá.”

Chu Diệu trên mặt không có biểu tình gì: “Phải không.”

 

Ôn Duyệt hít một hơi, ậm ừ: “Đúng vậy, đau ~ cũng không biết là ai đánh, tôi cảm thấy đây là báo, báo ứng, ôi đau quá ~”

Chu Diệu phụ họa gật đầu: “Ừm, là báo ứng.”

Ôn Duyệt đôi mắt rưng rưng, cái miệng nhỏ còn tiếp tục nói: “Đáng đánh, tôi nói cho anh nha, trước đây anh ta còn cảm thấy tôi lãng phí lương thực trong nhà, muốn để cho bác gái đem tôi gả cho một tên ngốc ở thôn bên cạnh đổi lấy tiền, bị bác tôi ngăn lại.”

Ôn Quốc Cường muốn thể diện, nếu thật sự đem cô gả cho một tên ngốc, có thể sẽ bị người trong thôn từng ngụm nước bọt mà dìm chết, vì thế mới buông tha chuyện này.

“Có chuyện này sao?” Chu Diệu dừng động tác lại, sắc mặt đen một nửa, “Tại sao em không nói sớm?”

Sớm nói, anh sẽ xuống tay tàn nhẫn chút, trực tiếp đánh vào miệng anh ta, làm cho anh ta không thể mở miệng nói chuyện.

Ôn Duyệt chớp chớp mắt: “Tôi vừa mới nhớ ra thôi.”

Chu Diệu hơi tức giận: “Thật ngu ngốc.”

“?”Ôn Duyệt ai một tiếng, theo bản năng dùng chân còn lại không bị thương đá nhẹ vào vai Chu Diệu: “Anh mới ngu ngốc.”

Đá xong lại cảm thấy hành vi của mình không thích hợp.

Ôn Duyệt: “Tôi vừa……”

“Thế nào, chân kia cũng muốn xoa ấn một chút?” Chu Diệu chậc một tiếng, vẻ mặt không thay đổi, tựa hồ không cảm thấy bị xúc phạm.

Ôn Duyệt liền cong đôi mắt, cười khanh khách mà đáp: “Không cần.”

Chu Diệu xoa ấn hai ba phút, cảm thấy đủ rồi, dừng tay đứng dậy nói: “Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”

Ôn Duyệt nhẹ giọng đồng ý, chớp mắt hỏi: “Ngày mai anh có còn đi vào thành phố không?”

Chu Diệu nhướng mày: “Có, có chuyện gì sao, muốn mua cái gì không?”

Ôn Duyệt lắc đầu: “Ừm…… Bột mì hết rồi muốn mua một chút. Trong phòng bếp còn bánh bao, sáng mai anh dậy hấp lại một ít mang theo trên đường ăn đi. Tôi làm rất nhiều, anh có thể hấp nhiều thêm chút mang cho bạn anh cùng ăn.”

Chu Diệu nghe vậy sửng sốt hai giây, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp: “Tôi biết rồi, em mau đi ngủ đi, tôi đi tắm rửa, ngủ ngon.”

Ôn Duyệt đôi mắt cong cong: “Ngủ ngon.”

Chờ đối phương rời khỏi phòng, Ôn Duyệt xuống giường tắt đèn khóa cửa.

Căn phòng chìm vào bóng tối, ánh trăng yên tĩnh chiếu qua cửa sổ, cô cẩn thận mò mẫm quay lại giường. Trong phòng tràn ngập mùi rượu thuốc, ngửi được mùi này, nhất thời không buồn ngủ.

Trở mình, những ý nghĩ lung tung rối loạn xuất hiện trong đầu.

Mối quan hệ giữa vô và Chu Diệu đã tốt lên rất nhiều, anh cũng không còn ghét bỏ cô như lúc đầu. Có đôi khi Ôn Duyệt sẽ mơ hồ sinh ra ảo giác, bọn họ giống như một đôi vợ chồng son thật sự vậy.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì liệu bọn họ có thể tiến thêm một bước hay không?

Càng tiến thêm một bước……

Càng……

Ai, cô suy nghĩ cái gì đâu??

Ngủ ngủ!

Ôn Duyệt gương mặt phiếm hồng, ôm chăn lại trở mình, cắt đứt dòng suy nghĩ nguy hiểm trong đầu, cưỡng bách bản thân nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Cách một bức tường Chu Diệu cũng không ngủ được.

Rõ ràng đã tắm bằng nước lạnh, nhưng vẫn cảm thấy rất nóng, trong đầu không ngừng nhớ lại đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của Ôn Duyệt cùng với cảm giác mềm mại và mịn màng của nó.

Chu Diệu hít sâu một hơi, lăn qua lộn lại vài lần, cuối cùng vẫn là rời giường, tay chân nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, xách theo một thùng gỗ nước lạnh vào phòng tắm nhỏ xối lên đầu mình.

Mùa hè hỏa khí lớn, tắm thêm hai lần nước lạnh để bình tĩnh.

Ngày hôm sau Chu Diệu trở về rất sớm, trước giờ cơm chiều đã trở lại.

Chiếc giỏ phía sau lưng anh chứa đầy đồ vật.

Bột mì, bánh hạnh nhân, thậm chí còn có vài chai nước ngọt thủy tinh! Ở dưới cùng là vài cân thịt bò, xương sườn, một con cá đã được xử lý tốt.

Cải trắng, cà tím, dưa leo, rau cần và nhiều thứ khác.

Ôn Duyệt khập khiễng mà đi tới: “Sao lại mua nhiều đồ ăn như vậy?”

Hôm nay mắt cá chân cô đã tốt hơn rất nhiều, đã bớt sưng lên, cũng không đau như hai ngày trước, không cần lại dùng một chân nhảy.

Chu Diệu một tay xách theo giỏ vào phòng bếp, gân xanh trên cánh tay nhô lên.

“Chờ lát nữa bà nội Phương và mọi người sẽ lại đây, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Anh cầm lấy muôi gỗ ở lu nước múc nước, đi ra bên ngoài rửa tay.

Ôn Duyệt bừng tỉnh: “Vậy ai nấu cơm?”

Chu Diệu ngước mắt nhìn qua, “Nếu em không muốn làm, chờ lát nữa lão Phương bọn họ tới, em ở bên cạnh chỉ đạo chúng ta là được.”

“Vẫn là tôi làm đi.” Ôn Duyệt suy nghĩ buổi tối nên nấu món gì, chậm rãi nói, “Rau củ tươi ngon như vậy, nếu làm không ngon thì thật đáng tiếc.”

Chu Diệu nhướng mày: “Không tin tưởng tôi như vậy?”

Ôn Duyệt trợn tròn mắt liếc anh: “Tôi là nên tin tưởng anh sao?”

“Không tin tưởng tôi là đúng.” Chu Diệu kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Phương diện nấu ăn này tôi quả thật là không có thiên phú, chỉ có thể giúp em làm trợ thủ, rửa rau, xắt rau, nhóm lửa.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.