Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại

Chương 47: Chương 47



Trên mặt anh hiện ra một chút ảo não, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, suy nghĩ trận rượu thật khiến anh nghẹn khuất.

Chu Diệu đời này chưa từng dỗ dành ai, đối mặt với cánh cửa gỗ đang đóng chặt, anh nhất thời có chút chân tay luống cuống, mặt không biểu tình mà đứng một lát, cuối cùng vẫn là đi vào phòng bếp đánh răng rửa mặt trước.

Lúc đánh răng, sắc mặt anh đặc biệt đen như đáy nồi, phảng phất như giây tiếp theo liền giơ lên nắm đ.ấ.m đánh nhau với ai đó. Mà loại cảm xúc bực bội này đạt đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Nhậm Nghiệp Lương đang cợt nhả đứng ở cửa.

“Anh, chú Trần đã đi về rồi, muốn em nói lại với anh hai câu.” Trong sân chỉ có mình Chu Diệu, Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào tự mở cánh cửa gỗ đang khép hờ đi vào sân.

Nhậm Nghiệp Lương nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Chu Diệu, thở dài hai tiếng: “Anh, anh sao vậy, sao sắc mặt anh xấu vậy, bởi vì những lời mà chú Trần nói tối hôm qua mà không vui sao? Haiz, ông ta cũng không biết rõ chuyện giữa anh và Chu thúc, anh cứ coi như không nghe thấy đi, đừng để trong lòng.”

“Không phải bởi vì chuyện này.” Chu Diệu cũng không phải là người hẹp hòi như vậy, tối hôm qua lúc anh nghe được cũng có chút không thoải mái, nhưng cũng không đến mức nhớ đến bây giờ. Anh nói một câu, “Sau này không thể uống nhiều như vậy.”

Tiếp theo tầm mắt của anh vẫn luôn nhìn về phía phòng của Ôn Duyệt

 

Nhậm Nghiệp Lương lập tức nhận ra điều gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Anh, có phải bởi vì tối hôm qua anh trở về muộn, cho nên chị dâu mới tức giận?”

Chu Diệu trầm mặc một lát, có chút khác biệt, nhưng cũng gần giống. Vì thế anh khẳng định gật gật đầu: “Ừ, anh đồng ý với chị dâu chú phải về sớm ăn cơm, cô ấy đã ở trong nhà đợi rất lâu.”

“Anh, vậy là anh không đúng rồi.” Nhậm Nghiệp Lương nghĩ tới thời gian mà Chu Diệu trở về tối hôm qua, nghĩ thầm trách không được chị dâu sẽ tức giận như vậy, ai mà sẽ không tức giận chứ.

Anh ta khuyên nhủ một cách tha thiết: “Lúc này anh cũng đừng bộc lộ tính tình nóng nảy kia của anh, phải xin lỗi và giải thích với chị dâu, rồi hãy thừa nhận lỗi lầm của mình.”

 

Chu Diệu mím môi.

Anh vừa mới giải thích, nhưng mà Ôn Duyệt căn bản không muốn nghe.

Trước mắt hiện ra khuôn mặt nhỏ có chút lạnh lùng và xa cách của Ôn Duyệt, Chu Diệu cảm thấy trong lòng dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân cùng sự bực bội khó tả. Anh không kiên nhẫn mà chậc hai tiếng, mạnh miệng oán trách một câu: “Không phải chỉ về muộn một chút sao, có cái gì mà tức giận chứ ——”

“Kẽo kẹt.”

Cánh cửa gỗ đang đóng chặt mở ra, Ôn Duyệt vừa lúc nghe được những lời này, bình tĩnh mà nhìn về phía Chu Diệu.

Chu Diệu sửng sốt: “……” Này con mẹ nó?

Thời gian cũng thật chuẩn, anh vừa mới nói câu đó thì cô ra tới?

“Chị dâu!” Nhậm Nghiệp Lương vội vàng gọi người, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, cười pha trò: “Em và Diệu ca đang nói chuyện khác, là có một người bạn, bởi vì trước đây chúng tôi tìm hắn quá muộn nên hắn tức giận, không phải là nói chị dâu đâu, anh, đúng không?”

Chu Diệu mím môi, vẻ mặt cứng ngắc mà phụ họa: “Đúng vậy.”

Phương Thạch Đào ở bên cạnh cũng không dám nói chuyện, biết bản thân không thể nói gì, thành thật đứng một bên làm phông nền, quay đầu nhìn ra ngoài cổng sân, làm bộ như đang ngắm phong cảnh.

“Chị dâu à, tối hôm qua, chuyện này chị đừng trách Diệu ca.” Nhậm Nghiệp Lương nhìn bộ dạng mặt lạnh cứng đờ của Chu Diệu, hận sắt không thành thép mà thở dài, cười hỗ trợ giải thích: “Chuyện là như thế này, có một vị trưởng bối lại đây tìm Diệu ca uống rượu, ông ấy vẫn luôn lôi kéo Diệu ca không cho đi……”

Ôn Duyệt mỉm cười cắt ngang lời nói của Nhậm Nghiệp Lương nói: “Không sao đâu, chuyện này anh không cần phải nói với tôi, các anh cứ bận việc của mình đi, tôi đi ra ngoài một chút.”

Xuyên tới nơi này lâu như vậy, cô cơ bản đều ở nhà, đi ra ngoài cũng là đi tìm Lý Niệm Thu, cho nên cũng chưa bao giờ đi dạo quanh thôn một chút. Nếu sau này muốn sinh sống ở đây, Ôn Duyệt cảm thấy mình cần phải đi ra ngoài làm quen một chút.

Nói xong, không đợi ba người Chu Diệu có phản ứng, Ôn Duyệt đã đi ra khỏi sân.

Nhậm Nghiệp Lương hít một hơi khí lạnh, lẩm bẩm nói: “Anh, sao em có cảm giác hình như chị dâu đặc biệt rất tức giận, ngày hôm qua rốt cuộc anh đã làm gì?”

Chu Diệu: “……”

Anh có thể nói tối hôm qua anh bị ma ám vào người được không?

“Chuyện này các chú đừng quan tâm.” Chu Diệu không muốn nói ra mâu thuẩn giữa anh và Ôn Duyệt trước mặt người ngoài, lạnh mặt đáp, “Có cái gì thì nói nhanh, nói xong thì cút đi, đừng tới làm phiền tôi.”

Nhậm Nghiệp Lương: “…… Được.”

Lúc này tâm tình của Diệu ca không tốt, anh ta cũng không muốn bị mắng, hai ba câu giải thích mấy lời nói của Trần Ngũ Minh, liền lôi kéo Phương Thạch Đào nhanh chóng chạy ra khỏi sân, sợ rằng nếu chậm hai giây sẽ bị đánh không có lý do.

Đúng là “Người lớn cãi nhau, trẻ con chịu trận.” Nhậm Nghiệp Lương lắc đầu, “Thật là đáng sợ, tính tình chó mèo như Diệu ca có thể cưới được vợ quả thực kiếp trước đã tích đức lớn.”

Phương Thạch Đào phản ứng trong chốc lát, sau đó quay đầu nhìn anh ta: “Lúc trước cậu nói là có thể gả cho Diệu ca cô gái đó nhất định là kiếp trước tích đức lớn.”

Nhậm Nghiệp Lương cẩn thận suy nghĩ hai giây, hỏi: “Vậy cậu cảm thấy chị dâu và Diệu ca là ai tích đức?”

Vấn đề này không phải là làm khó người thành thật sao?

Phương Thạch Đào do dự hai giây vẫn là thành thật trả lời: “Diệu ca.”

“Thế không phải được rồi sao.” Nhậm Nghiệp Lương nói lại cười rộ lên, ôm lấy bả vai Phương Thạch Đào nhỏ giọng nói: “Tôi có chút tò mò Diệu ca sẽ dỗ dành chị dâu như thế nào, anh ấy chưa từng dỗ dành ai bao giờ. Cậu còn nhớ cô gái thích đi theo sau m.ô.n.g chúng ta trước kia không, hình như tên là tiểu Vi, Diệu ca đã nói gì khiến cho cô ấy khóc không?.”

Phương Thạch Đào gật đầu, giọng nói thành thật: “Tôi nhớ rõ, lúc đó tiểu Vi để tóc ngắn, giọng nói có chút thô, giống như con trai. Sau đó Diệu ca bảo cô ấy lăn ra xa một chút mà khóc, nói con trai mà mỗi ngày khóc sướt mướt thì là con trai gì nữa.”

Nhậm Nghiệp Lương trực tiếp bộc phát một trận cười lớn.

Cô bé vốn dĩ đã buồn, nghe những lời Chu Diệu nói, nước mắt càng không ngừng chảy dài trên khuôn mặt, ủy khuất lại buồn bã mà nói: Tôi là con gái!

Biểu tình của Diệu ca lúc đó như thế nào?

Nhậm Nghiệp Lương suy nghĩ hai giây.

Ồ, lúc đó Diệu ca vẻ mặt lạnh nhạt mà bổ sung thêm: Con gái cũng vậy, khóc sướt mướt phiền c.h.ế.t đi, đi chỗ khác mà khóc đi.

Cho nên Diệu ca có thể cưới được vợ thật sự không dễ dàng, nhưng ngàn vạn lần đừng chọc giận một người chị dâu tốt như vậy chạy mất!

……

Sau khi Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào rời đi, Chu Diệu sắc mặt âm trầm đứng trong sân ngây người hai giây, cuối cùng bước đôi chân dài đi ra ngoài.

May mà Ôn Duyệt đi cũng không nhanh lắm, thị lực anh tốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh đang đi trên con đường nhỏ bên bờ ruộng.

 

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.