Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 27: Chương 27



Kỷ Hòa nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

"Chủ cũ của chiếc lắc tay đã qua đời. Cô đeo nó, lại để dính máu mình vào, đương nhiên sẽ hấp dẫn người ta theo rồi."

Đường Giai Giai hoảng hốt:

"Vậy bây giờ tôi phải làm sao?"

"Trước mắt, cứ giấu chiếc lắc xuống đất. Bùn đất có thể tạm thời ngăn hơi thở của cô bị phát hiện. Tôi sẽ vẽ một lá bùa cho cô. Nhắn địa chỉ cho tôi đi, khi nhận được thì dán lên lắc tay rồi đốt. Chờ đến khi tro tàn hẳn, tìm một chỗ thật xa chôn xuống là được."

"Được rồi! Tôi hiểu rồi!"

Đường Giai Giai vội nhắn địa chỉ cho Kỷ Hòa.

Người xem trong phòng livestream nghe thấy chuyện vẽ bùa thì hào hứng hẳn lên.

[Càng ngày càng nhảm, tôi sẽ báo cáo cô vì tuyên truyền mê tín dị đoan!]
[Vẽ bùa á? Là kiểu tôi nghĩ đến không? Quay cận cảnh được không? Tôi tò mò quá!]
[Tò mò +1! Chủ kênh quay cận cảnh nhé!]
[Mong quay cận cảnh luôn!]

Kỷ Hòa nhướn mày, vẽ bùa thì có gì hay ho mà xem chứ?

Nhưng thấy quá nhiều người yêu cầu, cô cũng không từ chối. Có điều, bây giờ cô không có giấy bùa, tạm thời chưa vẽ được.

Nghĩ ngợi một lúc, cô cầm điện thoại, mở một ứng dụng màu cam quen thuộc.

Chủ nhân cơ thể này trước đây hay mua sắm trên đây, có lẽ sẽ tìm được thứ cần thiết.

Cô gõ ba chữ "giấy vẽ bùa," lập tức hàng loạt cửa hàng hiện ra. Lướt qua một lượt, cô chọn một cửa hàng ưng ý rồi đặt hàng.

Chuyện của Đường Giai Giai đến đây tạm thời khép lại.

Cô vừa tắt livestream với Đường Giai Giai thì chuông cửa vang lên.

Kỷ Hòa nói lời xin lỗi với khán giả, đứng dậy đi mở cửa.

Là thợ sửa chữa đến sửa ống nước.

Kỷ Hòa ngồi trở lại ghế sô pha, tay nhấn mở giao diện nền của livestream. Nhưng vừa nhìn thấy màn hình, cô hơi khựng lại.

Hộp tin nhắn riêng đang tràn ngập những ID lạ hoắc, tất cả đều đang hỏi mã thanh toán của cô.

Cô tùy ý chọn một cái tên nổi bật trong danh sách—"Nhớ Tiểu Dung"—rồi gửi mã thanh toán qua.

Đúng lúc này, thợ sửa chữa Lão Ngô cầm theo bộ đồ nghề, bước đến chỗ cô với vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

"Cô Kỷ à, ống nước nhà cô không hề bị hỏng."

Ông dừng lại một chút, có vẻ như không biết nên tiếp tục thế nào, rồi đành nói thẳng.

"Chỉ là... cô chưa trả tiền nước."

Kỷ Hòa chớp mắt, hoàn toàn không lường trước được tình huống này.

Cô—chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiền nước—Hòa: "..."

Bình luận lập tức bùng nổ.

"Hahahaha, chủ kênh hài quá đi, chưa trả tiền nước mà cứ tưởng ống bị hỏng!"

"Đúng là cô chiêu mà, chắc từ trước đến nay chưa từng phải lo mấy chuyện điện nước ha?"

"Trời đất, cái đó mà cũng không biết nữa hả? Hèn gì trước đây có tin đồn nói trình độ học vấn của Kỷ Hòa là giả, có khi nào là thật không?"

Người tu luyện, ai cũng phải tranh đấu với trời để có cơ hội phi thăng. Kỷ Hòa đã bước chân vào con đường huyền pháp từ lâu, chưa bao giờ để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt trong đời sống thường nhật.

Dù là cô của kiếp này hay nguyên chủ trước đó cũng chưa từng phải tự lo tiền điện, tiền nước.

Lão Ngô có vẻ hơi lúng túng, bàn tay gãi nhẹ vào mép quần.

"Cô Kỷ, phí sửa chữa thì tôi không lấy, vì thật ra chẳng có gì để sửa cả. Tôi chỉ lấy phí đi lại thôi, hai mươi tệ."

Kỷ Hòa không nghĩ nhiều, chuyển thẳng cho ông một trăm năm mươi tệ theo giá của một lần sửa chữa.

Lão Ngô sững người một lúc rồi vội vàng cảm ơn, sau đó tốt bụng kiểm tra lại toàn bộ hệ thống nước trong nhà giúp cô. Sợ cô không biết cách làm, ông còn đích thân hướng dẫn cách thanh toán trực tuyến.

Kỷ Hòa tranh thủ trả luôn tiền điện cùng lúc.

Chỉ khi thấy cô hoàn tất, Lão Ngô mới yên tâm thu dọn đồ nghề, chào tạm biệt rồi rời đi.

Cùng lúc đó, tài khoản "Nhớ Tiểu Dung" cũng vừa hoàn thành giao dịch, chuyển khoản đủ hai nghìn tệ.

Kỷ Hòa bắt đầu kết nối trực tuyến.

Màn hình nhanh chóng hiển thị hình ảnh của người ở đầu bên kia.

Điều khiến cô hơi bất ngờ là người có cái tên "Nhớ Tiểu Dung" này không phải một cô gái trẻ mà là một người đàn ông trung niên, khoảng ngoài năm mươi tuổi.

Chú ấy có làn da ngăm đen, khuôn mặt lộ rõ những vết rỗ sâu. Một bộ râu quai nón hơi rậm khiến vẻ ngoài trông có phần khắc khổ. Nhìn qua bộ quần áo lao động dính đầy bụi và chiếc mũ bảo hộ trên đầu, có lẽ chú ấy làm việc trên công trường.

Đây có lẽ là lần đầu tiên chú tham gia livestream, nên trông khá lúng túng, ánh mắt không biết đặt vào đâu.

Sau một lúc, chú hắng giọng, hơi cúi đầu chào:

"Cô Kỷ, xin chào. Tôi họ Chung."

Giọng chú ấy có phần khàn khàn, nhưng ngữ điệu vô cùng lịch sự.

Khi nói, chú Chung cố gắng nhìn thẳng vào mắt Kỷ Hòa, nhưng chỉ được vài giây rồi nhanh chóng nhìn sang hướng khác, có lẽ vì không quen nhìn chằm chằm vào màn hình.

Bình luận lại nổi lên.

"Chú ấy muốn xem tài vận sao?"

"Chủ kênh, chủ kênh, em yêu chị, giống như chuột yêu gạo vậy á!"

"Làm việc trên công trường rất cực, tiền kiếm được toàn từ mồ hôi và nước mắt, vậy mà lại bỏ ra hẳn hai nghìn để xem bói... Chắc chú ấy có chuyện quan trọng lắm."

Ngay lúc đó, chú Chung chậm rãi mở lời, giọng nói khẽ run.

"Tôi muốn nhờ cô giúp tôi tìm con gái."

Vừa nhắc đến con gái, đôi mắt người đàn ông trung niên đã hoe đỏ.

Dù cố kìm nén, chú vẫn không thể ngăn được nước mắt trào ra. Nhưng có lẽ vì không muốn khóc trước mặt bao nhiêu người đang xem livestream, chú nhanh chóng đưa tay quệt ngang mặt.

"Con gái tôi, Tiểu Dung, đã mất tích năm năm rồi…"

Giọng chú trở nên nghẹn ngào, từng câu từng chữ đều nặng nề.

"Một người bạn đã giới thiệu tôi đến đây. Anh ta nói cô Kỷ xem bói rất chuẩn… Tôi thật sự không còn cách nào nữa…"


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.