Màn hình sáng lên.
Dưới đôi mắt của chàng trai "Thường Uy" vẫn còn chút thâm quầng, nhưng tinh thần anh ta đã khá hơn rất nhiều so với hôm qua.
Lúc đó, anh ta hoàn toàn không tin những lời Kỷ Hòa nói.
Nhưng đến tối, ông nội lại tới.
Trong lúc hoảng loạn, anh ta chợt nhớ đến lời Kỷ Hòa, vội vàng lên tiếng hỏi xem rốt cuộc còn thiếu bao nhiêu tiền.
Ông nội đứng lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi cúi đầu tính toán.
Mãi đến tận sáu giờ sáng, ngay trước khi chuông báo thức reo lên, ông mới báo mộng cho anh ta biết—số tiền còn thiếu vẫn rất lớn, đốt một ngày chưa chắc đã đủ, tốt nhất nên đốt thêm mười ngày nữa.
Ông còn nói, trong khoảng thời gian này bận xây dựng sự nghiệp ở dưới đó, không thể qua lại thường xuyên được.
Trước khi rời đi, ông nội còn cố ý dặn dò: "Phải tạo mối quan hệ tốt với cô gái kia, đừng có keo kiệt!"
Dứt lời, ông biến mất.
Mười ngày đốt tiền giấy…
Trước kia, anh ta cứ tưởng đây là sự tra tấn vô tận, không ngờ hôm nay lại biết được một tin tốt—chỉ cần chịu đựng thêm vài ngày nữa là có thể kết thúc.
Vừa nghe tin này, anh ta vui mừng khôn xiết, vội vàng đốt xong vàng mã rồi chạy tới phòng livestream ngồi canh.
Ai ngờ, vừa vào đã thấy Kỷ Hòa định tắt sóng.
Không kịp gõ chữ, anh ta đành gửi quà liên tục.
"Chủ kênh đỉnh quá trời quá đất luôn! Thật sự, đây là lần đầu tiên ông nội không mắng tôi đó! Tôi vui quá đi mất! Trời ơi, có quỷ mới biết dạo gần đây tôi đã trải qua những gì!"
Lúc "Lai Phúc đánh bại Thường Uy" nói chuyện, trong giọng điệu của anh ta không giấu được sự nhẹ nhõm.
Cuối cùng… cũng yên bình rồi!
Đám người xem trong phòng livestream nghe xong câu chuyện, ai nấy đều cảm thán.
"Jey": "Không ngờ dưới âm phủ cũng bắt kịp trào lưu ghê ta! Còn biết buôn bán với bạn bè quốc tế nữa chứ!"
"Không Ăn Súp Lơ Xanh": "Nghe nói gần đây nước ngoài cũng rộ lên trào lưu đốt tiền giấy, cung không đủ cầu luôn. Trên YouTube còn có người chuyên dạy cách đốt nữa, có khi nào liên quan đến vụ này không?"
"Quế An Tháng Tám": "Xem ra tui cũng phải đốt nhiều tiền giấy hơn cho tổ tiên mới được! Không khéo lạm phát bùng nổ, ông bà dưới đó lại không có tiền tiêu!"
"Tự dưng cảm thấy chết cũng không đáng sợ lắm…"
"Hay là mỗi tháng tui đốt tiền giấy cho chính mình trước nhỉ? Lập tài khoản tiết kiệm dưới đó luôn! Biết đâu sau này vừa xuống đã thành nhà giàu số một!"
"Ngày mai nhớ chừa slot cho tui nha, tui cũng muốn nhờ chủ kênh bói một quẻ!"
Kỷ Hòa cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng:
"Cảm ơn quà tặng của anh, cũng cảm ơn ông nội anh nữa. Nhưng nhớ ra ngoài phơi nắng nhiều vào, âm khí nặng dễ làm tổn hại sức khỏe. Nhẹ thì xui xẻo, nặng có thể sinh bệnh đấy."
"Tôi biết rồi! Giờ tôi ra phơi nắng liền đây! Phơi mẹ nó mười ngày nửa tháng luôn! Ngày mai khỏi đi làm, sướng vãi, tuyệt cà là vời~"
Dứt lời, "Thường Uy" thoát khỏi livestream, hớn hở đi phơi nắng.
Kỷ Hòa: "…"
Anh ta còn chưa nói mình muốn bói cái gì mà…
Nhưng chưa kịp lên tiếng, người ta đã vui vẻ rời khỏi phòng phát sóng rồi.
Kỷ Hòa thở dài đầy bất lực, cô nhìn vào màn hình rồi hỏi:
"Mọi người thấy livestream vào lúc nào thì ổn?"
Vừa rồi, cô thoáng thấy vài bình luận than phiền rằng buổi sáng quá sớm, có người còn đang ngủ, có người lại bận đi làm.
Cô liếc qua số lượng người xem, chưa đến hai mươi nghìn, chưa bằng một phần năm so với ngày hôm qua.
Xem ra, thời gian livestream của cô thực sự hơi sớm quá.
"Buổi tối là hợp lý nhất nếu là ngày đi làm! Còn cuối tuần thì khoảng hai giờ chiều là đẹp!"
"Đúng rồi! Ban ngày còn bận việc riêng, tối thì thoải mái hơn nhiều!"
"Em thì lúc nào cũng được, chỉ cần chị Kỷ Hòa livestream, dù là sáng sớm cũng đặt báo thức bò dậy xem bằng được!"
Kỷ Hòa xem lịch, mai là thứ Sáu.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vậy 6 giờ tối mai tôi sẽ livestream, mọi người nhớ đến đúng giờ nhé."
"Được luôn! Chắc chắn sẽ đến!"
"Chị Kỷ Hòa đẹp quá đi mất! Ngày mai nhớ rút trúng em nha!"
"Tạm biệt chủ kênh nhé!"
"Bái bai!"
Cô vẫy tay chào rồi tắt livestream.
Vươn vai một cái, Kỷ Hòa đứng dậy vận động nhẹ nhàng.
Cô rút tiền từ buổi livestream hôm nay ra khỏi app.
Sau đó, cô quyết định ra ngoài, ăn một bữa trưa no nê rồi đi siêu thị mua ít đồ dùng sinh hoạt.
Giờ cô đã có tiền, tuy chưa đến hai mươi nghìn tệ, nhưng tính ra mỗi ngày ba quẻ cũng được sáu nghìn tệ.
Thế là quá đủ rồi.
Cuối cùng, cô cũng không cần quá tiết kiệm nữa. Có thể tận hưởng chút mùi vị cuộc sống ở thế giới này rồi.
Thành phố A.
Lý Ương Ương và Lâm Tĩnh bước ra từ phòng bệnh, cả hai đều trầm lặng.
Lâm Tĩnh thỉnh thoảng liếc sang cô bạn thân, thấy vẻ mặt Ương Ương như đang chìm trong suy nghĩ.
Sắp ra khỏi cổng bệnh viện, rốt cuộc Lâm Tĩnh cũng không nhịn được mà lên tiếng:
"Ương Ương."
"Hả?"
Lý Ương Ương đáp theo bản năng, rồi quay sang nhìn Lâm Tĩnh với ánh mắt thắc mắc.
Lâm Tĩnh kéo cô sang một góc, hạ giọng hỏi:
"Sao cậu không nói rõ với anh Trình đi? Rõ ràng cậu là em gái của anh ấy mà..."
"Tiểu Tĩnh..."
Lý Ương Ương cắn môi dưới, vẻ mặt cô đầy mâu thuẫn.
"Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu không biết có bao nhiêu người muốn làm em gái của anh Trình à? Sáng mai chúng ta phải về thành phố S rồi, nếu bây giờ cậu không nói, chẳng lẽ muốn anh ấy cứ chờ mãi sao?"
Lâm Tĩnh thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô bạn.
Anh Trình xuất thân từ một gia đình giàu có, tìm em gái suốt bao năm trời, rõ ràng rất thương em mình.
Hơn nữa, anh ấy còn là idol của họ.
Nếu hai người nhận lại nhau, chẳng phải sau này họ sẽ có cơ hội gặp anh ấy mỗi ngày sao?