Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 49: Chương 49



Cổ Nhân nhíu mày, giọng điệu có chút khinh thường: "Cô không muốn nhận thua? Được thôi! Nhưng nếu lát nữa thua thì đừng xin xỏ gì tôi nhé!"

Kỷ Hòa cười nhạt: "Yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu. Mau bắt đầu đi!"

Sự hưng phấn trong ánh mắt cô khiến Cổ Nhân hơi hoang mang. Rõ ràng cô ta vừa bị vạch trần trước hàng nghìn người xem, chẳng lẽ lại dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy?

Nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều. Điều chỉnh lại trạng thái, anh ta quay sang khán giả trong phòng livestream và nói:

"Bây giờ chúng ta bắt đầu PK! Tôi muốn mọi người đoán thử xem tôi đang ở đâu. Ai đoán đúng, tôi sẽ tự bỏ tiền tặng một bao lì xì nhỏ."

Khán giả lập tức bình luận:

"Xung quanh tối om thế này, sao mà đoán được?"

"Streamer gợi ý chút đi!"

"Đây có phải tiệm massage không? Hôm trước streamer có nói sẽ đi điều tra một tiệm massage mà!"

Trong lúc Cổ Nhân còn đang chờ khán giả đoán mò, Kỷ Hòa chậm rãi cầm chén trà lên, ánh mắt lười biếng lướt qua màn hình. Cô mặc áo phông trắng, quần dài đơn giản, mái tóc dài đen nhánh được búi gọn bằng một cây trâm gỗ, vài lọn tóc rơi xuống bên tai. Cô đưa tay vén nhẹ rồi cất giọng điềm nhiên:

"Bây giờ anh đang ở trong một ngôi nhà. Trước cửa chính có hai con sư tử đá. Đi vào từ cửa chính sẽ thấy sân trước có một cái ao nhỏ, nước đã cạn. Trong ao có một hòn non bộ, điêu khắc hình một con sư tử đá đang nằm. Bên cạnh ao là một cây hòe."

Lời vừa dứt, nụ cười trên môi Cổ Nhân đông cứng.

Không thể nào!

Từng chi tiết cô nói ra đều chính xác. Trước cửa nhà anh ta thực sự có hai con sư tử đá, cái ao trong sân đúng là đã cạn nước, nhưng bản thân anh ta còn chưa từng để ý đến hình dáng của hòn non bộ, chứ đừng nói đến cái cây bên cạnh ao.

Cảm giác không thể tin nổi lan khắp cơ thể, nhưng lý trí không cho phép anh ta dễ dàng chấp nhận. Cổ Nhân lập tức quay sang người quay phim, ra hiệu di chuyển máy quay.

Màn hình hơi rung nhẹ, rồi cảnh tượng sân trước nhanh chóng hiện ra.

Cổ Nhân cầm đèn pin rọi vào trong sân, ánh sáng đầu tiên chiếu đến một cái ao nhỏ.

Anh ta siết chặt đèn pin, cẩn thận bước đến gần một cái cây lớn đứng trầm mặc giữa sân. Nhìn một lúc lâu, anh ta vẫn không thể nhận ra đó là cây gì.

Người quay phim chần chừ một lát rồi lên tiếng: "Lão Cổ, hình như là cây hòe."

Hồi nhỏ, anh ấy từng sống với ông bà ở quê, ngay trước sân nhà cũng có một cây hòe, nhìn rất giống cái cây này.

Bình luận trong livestream lập tức xuất hiện:

[Tôi làm nghề làm vườn, đây đúng là cây hòe, hơn trăm tuổi là ít.]

[Vậy rốt cuộc blogger chống hàng giả này đến đây làm gì? Giúp đỡ Kỷ Hòa à? Không phải anh ta nói muốn PK với cô ấy sao?]

[Streamer bên kia, mấy người đừng diễn nữa! Lão Thường đã xác nhận streamer của mấy người là giả rồi!]

[Tôi đến từ phòng livestream của Cá Mập, anh ấy không liên quan gì đến Kỷ Hòa hết! Đừng có vu oan cho người ta. Cá Mập rất nổi tiếng trong việc chống hàng giả, chính phủ còn từng gọi tên anh ấy. Năm ngoái anh ấy được bầu là một trong mười blogger tận tâm nhất!]

[Cái danh hiệu đó cũng chỉ để lừa những ai không biết gì thôi.]

Cổ Nhân đang bận suy nghĩ về cách Kỷ Hòa có thể biết được những điều này thì đột nhiên nhìn thấy những bình luận nghi ngờ về mình.

Anh ta không xa lạ gì với những lời chất vấn. Là một blogger chống hàng giả lâu năm, anh ta đã quen với việc bị nghi ngờ. Ban đầu, anh ta còn cố giải thích, nhưng về sau, anh ta chỉ chọn cách làm lơ, dùng hành động thực tế để bịt miệng những kẻ hoài nghi.

"Cô từng đến đây trước rồi đúng không?" Cổ Nhân nghi ngờ hỏi.

Anh ta không tin Kỷ Hòa có thể bói ra được, mà cho rằng trước kia cô từng là tiểu thư nhà họ Kỷ, xuất thân giàu có, việc đi thăm những gia đình danh giá khác là chuyện bình thường. Có thể cô đã từng đến đây trước đó rồi.

Thật ra, lần này Cổ Nhân đến đây là do có người nhờ vả.

Ngôi nhà này đã bị bỏ hoang gần mười năm, chủ nhà muốn bán nó nhưng giá thị trường ngày càng thấp vì tin đồn ma ám. Hiện tại, giá đã chạm đến mức thấp nhất mà chủ nhà có thể chấp nhận, nhưng vẫn không ai chịu mua.

Vì thế, chủ nhà đã tìm đến Cổ Nhân, đề nghị anh ta đến đây ở vài ngày để xóa tan tin đồn.

Cái giá mà chủ nhà đưa ra rất hấp dẫn. Ban đầu, Cổ Nhân có hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy thù lao, anh ta lập tức đồng ý. Chỉ cần ở vài ngày, không gặp chuyện gì thì chẳng những có thể kiếm được một khoản tiền lớn, mà còn được tận hưởng một căn nhà trị giá hàng trăm triệu đồng.

Một vụ giao dịch quá lời.

Kỷ Hòa khẽ lắc đầu: "Tôi chưa từng đến đây."

Cổ Nhân nhếch miệng: "Ai tin?"

Tuy nhiên, anh ta vẫn dứt khoát chuyển tiền cho Kỷ Hòa.

Đánh cược thì phải chịu thua. Đây là lỗi của anh ta, không suy nghĩ kỹ, quên mất rằng Kỷ Hòa từng là ai. Có lẽ cô đã nhận ra nơi này khi ánh đèn pin chiếu vào một góc nào đó.

Người quay phim cắn môi, do dự không biết có nên nhắc nhở Cổ Nhân hay không.

Anh ấy là người quay phim chính, đã theo dõi toàn bộ quá trình. Chính Cổ Nhân yêu cầu không ghi hình những chi tiết có thể tiết lộ vị trí này.

Cho dù Kỷ Hòa có nhìn thấy gì thì trước mắt cô cũng chỉ có một bức tường trắng.

Dựa vào một bức tường trắng, làm sao cô có thể xác định được vị trí?

Kỷ Hòa nhận được một bao lì xì 888 tệ. Số tiền không lớn, nhưng cũng gần bằng một nửa phí xem bói của cô. Sau khi bị ép làm việc không công cả buổi tối, cô cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Vì anh trả tiền rất sòng phẳng, tôi sẽ giảm giá 10% cho anh. Có muốn bói một quẻ không?"

Cổ Nhân: "... Cô vừa lật xe còn muốn bói?"

"Cái đó còn chưa chắc đâu."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.