Nó không nói không rằng, chỉ im lặng rồi chỉ tay sang người con trai đang chăm chú láp ráp mô hình đồ chơi cho nó. Nó chu mỏ, dùng cái cặp mắt sáng lấp lánh như viên đạn keo ấy nhìn tôi nói.
Sự nghĩ ngợi sầu não kia bị ai đó phá nát với trận cười vô cùng lớn.
Tôi liếc hắn, gằng hỏi.
- Uống thuốc chưa?
- Ca ca sao lại cười vậy ạ??
Hắn đi lại gần chúng tôi, chống nạnh nói.
- Em không nên giống chị ấy thì đúng hơn, ai đời con gái lại trầm tư ít nói như thế. Lại còn hay trưng cái bộ mặt lạnh lùng kia chứ! Lại còn ngồi y như con trai!
- Có tin em đánh anh không?_Tôi ngước nhìn hắn.