- Vốn dĩ nó không phù hợp với em...Vậy tại sao em lại thích chúng?
- Em cũng không biết, ngay từ đầu khi chúng xuất hiện trong mắt em. Chúng đã trở nên nổi bật rất nhiều so với những loài hoa khác, nó đặc biệt hơn những loài hoa trước đây em từng gặp...Nó mang một vẻ đẹp thuần khiết, một chút nhẹ nhàng một chút lại yên bình!
- Em nói đúng, loài hoa cũng như con người. Nó cũng mang một ấn tượng riêng ngay lần đầu tiên gặp mặt!
- Rốt cuộc còn bao nhiêu lần sóng gió để mình hạnh phúc đây? Không lẽ ông trời không muốn ban cho mình một ân huệ đó là cho mình sự bình yên sao?_Giọt nước mắt tôi bỗng rơi xuống.
- Tiểu Như, em đừng quá bi quan. Cứ cố gắng ắt sẽ nên chuyện!_A Hào đứng kế bên vỗ vai tôi.
Tôi mỉm cười, nhìn kĩ lại khuôn mặt tươi rạng rỡ kia trên bức hình, khuôn mặt của sự an bình là đây. Sau đó, tôi mới đứng dậy rồi cúi đầu với mộ ba mẹ cậu ấy, tôi đáp.
- Không cần giàu có hay cao sang phú quý, chỉ cần đổi lấy nụ cười bình yên. Đời này đã khổ rất nhiều, mong mai sau ắt sẽ không còn khó nhọc! Mong hai bác và cậu có thể yên nghĩ!