Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 13: Gặp lại cố nhân (4)



Chu Cảnh Minh đã về được hai, ba tháng rồi.

Từ khi dịch bệnh bùng phát vào Tết năm ngoái, trong lòng anh đã le lói ý định này. Sau một năm suy nghĩ nghiêm túc, anh hoàn tất công việc bàn giao, rồi trở về vào mùa xuân năm nay và không quay lại Chiết Giang nữa.

Triệu Lâm có một người anh họ du học trở về, đầu óc và năng lực đều rất xuất sắc. Hai năm qua, Chu Cảnh Minh đã có nhiều tiếp xúc với anh ấy. Sau khi cả ba bàn bạc, họ quyết định cùng khởi nghiệp. Gia đình cũng rất ủng hộ việc nhân tài trở về quê hương, thậm chí còn tuyên bố sẽ có chính sách hỗ trợ thích hợp khi họ triển khai dự án.

Buổi tối, nhóm người hiếm hoi có dịp tụ họp. Hai tháng qua ai cũng bận rộn, hết đánh giá rủi ro lại đến săn tìm nhân tài… Việc chiêu mộ nhân sự tốn nhiều tâm sức nhất, trước tiên phải vẽ ra viễn cảnh tươi sáng để thu hút người ta. Vẽ “bánh vẽ” còn khó hơn vẽ xương, nhưng chuyện này không làm khó được Triệu Lâm, vì cô ấy từng là một chuyên viên săn đầu người dày dặn kinh nghiệm. Ban đầu nhóm chỉ có ba người, nhưng đến hiện tại, đội ngũ nòng cốt đã mở rộng lên bảy thành viên.

Trong bữa tiệc, tất nhiên không thể thiếu những lời động viên gắn kết tinh thần. Sau khi cùng nâng ly và ngồi xuống, người anh họ tuyên bố một quy tắc bất thành văn đầu tiên của công ty: Không được phát sinh quan hệ tình cảm giữa các thành viên trong đội ngũ nòng cốt.

Điều này là lẽ đương nhiên, không có gì phải bàn cãi.

Tan tiệc, Triệu Lâm vì uống rượu nên không thể lái xe, tất nhiên ngồi lên xe Chu Cảnh Minh, nhờ anh đưa cô ấy đến chỗ nào đó. Trên xe, hai người ban đầu bàn chuyện công việc, sau đó tán gẫu linh tinh. Triệu Lâm hơi say, đưa tay vuốt tóc, nhưng mái tóc lại vướng vào viên đá nhỏ đính trên móng tay của cô ấy, gỡ xong lại liên tục ngáp dài.

Chu Cảnh Minh bật xi-nhan, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”

Triệu Lâm hỏi lại: “Em có quầng thâm mắt nặng lắm hả?”

Chu Cảnh Minh nhìn kỹ một chút: “Không thấy rõ lắm.”

Triệu Lâm lại ngáp một cái: “Từ quán bar về cũng hai, ba giờ sáng. Về đến nhà thì con chó của em bị bệnh, cứ nằm đó r.ên rỉ, làm em không ngủ nổi. Đến sáng lại phải ôm nó đi bệnh viện thú y…”

Chu Cảnh Minh chỉ tập trung lái xe, không tiếp lời.

Triệu Lâm buồn ngủ đến mức không chịu nổi, cố giữ tinh thần hỏi anh: “Anh có người yêu chưa?”

“Em vừa hỏi gì?”

“Nếu có thì nói một tiếng.” Triệu Lâm nói: “Anh có người yêu rồi thì em còn biết mà giữ khoảng cách.”

“Nếu có anh sẽ nói.” Chu Cảnh Minh đáp gọn.

Đến nơi, Triệu Lâm xuống xe, vẫy tay với anh: “Lái xe cẩn thận.”

Hai người chia tay từ năm ngoái, yêu nhau được một, hai năm. Về mặt tình cảm, nói thế nào nhỉ, không đủ nồng nhiệt… luôn cảm thấy thiếu một chút lửa. Nhưng tính cách hai người lại khá hợp, hơn nữa đều ở Chiết Giang, sau khi chia tay vẫn thi thoảng giúp đỡ nhau khi cần.

Cảm thấy khát, anh vặn nắp chai nước chuẩn bị uống, thì qua gương chiếu hậu, anh thấy có hai cô gái vừa nói chuyện vừa đi sát xe mình. Chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, dây túi xách trên vai một người quệt trúng gương chiếu hậu của anh. Anh hạ cửa xe nhìn ra, đối phương cũng quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau.

Trương Chú kinh ngạc thốt lên: “Chu Tiểu Minh!”

Trương Chú vui mừng hỏi: “Cậu về từ khi nào vậy?” Giọng điệu như thể họ mới gặp nhau trước Tết.

Vạn Thanh liếc nhẹ chiếc xe, không lên tiếng.

Chu Cảnh Minh cũng phản ứng kịp, nhìn cô ấy: “Lên xe đi, tôi đưa hai người về.”

Trương Chú hồ hởi muốn lên xe, nhưng Vạn Thanh hỏi: “Không phải nói muốn đi dạo phía trước sao?”

“Không dạo nữa, không dạo nữa.” Trương Chú kéo cô lên xe. Còn chưa ngồi vững, cô ấy đã chồm lên hỏi Chu Cảnh Minh ở ghế lái: “Cậu về từ khi nào vậy?”

“Các cậu uống rượu à?” Chu Cảnh Minh ngửi thấy mùi rượu.

“Bọn tôi mới từ phòng karaoke ra.” Trương Chú hơi ngà ngà say: “Hát từ bốn, năm giờ chiều đến giờ.”

“Ăn gì chưa?”

“Ăn cơm chiên rồi.” Trương Chú quan sát anh một hồi, rồi lại nhìn chằm chằm vào logo trên vô lăng xe, gật đầu liên tục: “Được đấy, phong thái ngời ngời.” Nói xong, quay lại hỏi Vạn Thanh: “Bọn mình bao nhiêu năm không gặp rồi nhỉ?”

Vạn Thanh đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên: “Chắc khoảng mười, hai mươi năm?”

“Sao có thể chứ!” Trương Chú nhìn cô đầy kinh ngạc, “Mùa hè đại học bọn mình còn tụ tập mà.”

“Vậy thì là mình nhớ nhầm rồi.” Vạn Thanh thờ ơ đáp, rồi tiếp tục lướt điện thoại.

Chu Cảnh Minh nhìn cô qua gương chiếu hậu, không nói gì.

Tối nay Trương Chú muốn giữ Vạn Thanh ở lại nhà mình, báo địa chỉ cho Chu Cảnh Minh, anh liền khởi động xe đưa họ về.

Trên đường đi Trương Chú và Chu Cảnh Minh trò chuyện qua lại, không có vẻ gì xa cách. Vạn Thanh thỉnh thoảng lướt điện thoại, thỉnh thoảng nghe họ nói chuyện. Trương Chú cố kéo cô vào cuộc trò chuyện, nhưng cô chỉ đáp vài câu, không mấy nhiệt tình.

Đến khu chung cư, Trương Chú lấy điện thoại ra kết bạn WeChat với Chu Cảnh Minh, trong khi Vạn Thanh đã xuống xe, đứng chờ ở cửa tòa nhà.

Tối đó sau khi rửa mặt, hai người nằm trên giường trò chuyện về Chu Cảnh Minh. Trương Chú hỏi cô: “Sao cậu lại cố tình chọc tức cậu ấy?”

Vạn Thanh ngạc nhiên: “Mình không hứng thú nói chuyện với cậu ấy thì tức là cố tình chọc tức sao?”

“Mình hỏi bọn mình bao lâu không gặp, cậu nói mười, hai mươi năm, vậy không phải chọc tức thì là gì?”

“Mình không thể chọc tức cậu ấy à?” Vạn Thanh phản hỏi.

“Không cần thiết.” Trương Chú bất lực: “Bao nhiêu năm không gặp, sao phải như vậy?”

“Mình cảm thấy cần thiết. Mình không muốn nịnh bợ cậu ấy.”

“Ý cậu là mình đang nịnh bợ cậu ấy?” Trương Chú bực bội.

“Cũng gần như vậy.” Vạn Thanh vừa bóp kem đánh răng vừa đáp.

“Tính cậu ngày càng kỳ quái.”

“Mình không nịnh bợ cậu ấy thì là kỳ quái?”

“Chẳng lẽ vì bạn trai cũ của cậu kết hôn làm cậu khó chịu, thì mọi người cũng phải khó chịu theo cậu? Dựa vào đâu chứ?” Trương Chú nhìn cô: “Mình còn ly hôn, còn không thể sinh con đây này!”

Vạn Thanh trừng mắt nhìn cô ấy.

“Nhìn gì mà nhìn!” Trương Chú vừa thoa sữa rửa mặt lên mặt vừa nói: “Mình cứ nịnh bợ cậu ấy đó, mình nịnh bợ cậu ấy, mình tự hào vì điều đó—”

Vạn Thanh đẩy cô ấy sang một bên, đứng trước bồn rửa mặt đánh răng. Đánh xong, cô nói: “Đừng tự ảo tưởng nữa! Người ta còn chẳng có ý định kết giao lại với cậu. Cậu hỏi cậu ấy hai lần xem về khi nào, cậu ấy đều lảng tránh không đáp. Mình không có ác cảm gì với cậu ấy, chỉ đơn giản cảm thấy con người này không thật lòng.”

“Bớt đi. Cậu chỉ đang trách cậu ấy những năm qua không liên lạc với bọn mình thôi.”

“Hừ.” Vạn Thanh lười đôi co.

“Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, không đáng để so đo nữa.”

“Mình hẹp hòi chứ gì?” Vạn Thanh nhìn cô ấy.

“Cũng gần như vậy.” Trương Chú đẩy cô ra, cúi đầu rửa mặt.

“Nhìn cậu rộng lượng ghê.” Vạn Thanh bực bội: “Năm đó cậu ta cắt đứt quan hệ với mình trước, giờ sao mình lại phải chạy đi kết bạn WeChat với cậu ta?”

“Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận rồi.” Trương Chú nói: “Hôm nay cậu cố tình chọc tức cậu ấy là vì chuyện năm xưa cậu ấy bỏ đi không lời từ biệt.”

Vạn Thanh không buồn tranh luận nữa, nằm trên giường mở phim lên xem. Cô chỉ khuyên Trương Chú đừng quá lạc quan, bao nhiêu năm trôi qua, cảnh vật đổi thay, lòng người lạnh nhạt.

Trương Chú vừa đắp mặt nạ vừa thờ ơ đáp: “Chuyện này cũng bình thường thôi. Dù sao mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau. Mình chỉ mong một điều tốt đẹp, nếu còn hợp thì chơi tiếp, không hợp thì chỉ chào hỏi qua đường. Trước đây mẹ mình còn nói bọn mình đều là con một, lại thân nhau từ nhỏ, nếu có thể kết giao lại thì tốt biết mấy.”

“Trước đây lúc học đại học, ai cũng đi xa, mỗi người có một vòng tròn riêng, dần dần xa cách là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng bây giờ mọi người lần lượt trở về, muốn kết thân lại cũng là chuyện tự nhiên thôi. Hơn nữa… chúng ta đều đã ngoài ba mươi, có những chuyện không cần nói cũng tự hiểu. Cậu thì không sao, vì cậu sắp quay lại Thượng Hải. Còn mình, mình đương nhiên muốn làm lành với Chu Tiểu Minh.”

“Còn nữa, hai đứa mình mỗi người phải tự quản lý cảm xúc tiêu cực của bản thân. Cậu thì trong sạch tinh khiết từ đầu đến cuối, còn mình là kẻ tầm thường vướng bụi trần. Thôi nhé, chị ngủ đây!”

Vạn Thanh không để ý đến cô ấy, tiếp tục xem phim. Một lúc lâu sau quay lại nhìn, thấy Trương Chú đã nằm nghiêng, trên mặt vẫn còn miếng mặt nạ, ngủ quên từ lúc nào. Cô nhẹ nhàng giúp cô ấy gỡ mặt nạ ra, kéo mền đắp kín cho cô ấy, tắt máy chiếu rồi cũng nằm xuống ngủ.

Hôm sau khi đang chờ máy bay ở sân bay, Chu Cảnh Minh nhận được tin nhắn WeChat của Trương Chú. Ban đầu chỉ là vài câu hỏi thăm, sau đó cô ấy muốn hẹn gặp nhau ăn bữa cơm. Chu Cảnh Minh nhìn tin nhắn nhưng chưa trả lời, vì anh biết cô ấy vẫn còn điều muốn nói. Trên màn hình hiển thị: “Đối phương đang nhập…”

Hai phút trôi qua, dòng chữ “Đối phương đang nhập…” vẫn không biến mất. Anh đang định tìm lý do từ chối thì Trương Chú cuối cùng cũng nhắn lại bảy chữ: [Lúc nào rảnh, bọn tôi không vội.]

Chu Cảnh Minh ngồi đó, hai cánh tay chống lên đầu gối, trầm ngâm suy nghĩ suốt mười phút, rồi mới nhắn lại: [Tuần này tôi bận rồi, để thứ Sáu tuần sau đi.]

Trương Chú lập tức trả lời: [Được! Cậu có kiêng món gì không?]

Chu Cảnh Minh đáp: [Không, vẫn như trước thôi.]

Nhìn thấy dòng “vẫn như trước”, Trương Chú ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ đùa với anh: [Tôi còn định mời cậu ăn đồ Tây đó. Vậy thì chọn quán lâu đời ở địa phương nhé!]

Chu Cảnh Minh nhắn lại: [Tôi không thích đồ Tây.]

Trương Chú vui mừng, lại chỉnh sửa tin nhắn mấy lần, cuối cùng gửi đi hai chữ đầy cảm xúc: [Thật tốt.]

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng chất chứa biết bao tình cảm không thể nói thành lời.

Chu Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào hai chữ ấy thật lâu, nhưng không trả lời.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.