Sáng thứ Sáu, Trương Chú đã nhắn vào nhóm: [Tối nay tụ tập không?] Cả ba người bọn họ đã lâu chưa gặp nhau.
Vạn Thanh vừa chạy bộ về, trong lúc nướng bánh mì liền đáp: [Mình rảnh.]
Trương Chú lại @Chu Cảnh Minh: [Cậu lúc nào cũng trả lời chậm như rùa ấy.]
Lúc đó Chu Cảnh Minh đang ăn sáng, đáp lại: [Tối nay tôi có việc.]
Trương Chú nhận ra có gì đó không ổn, liền nhắn riêng cho Vạn Thanh: [Cảm giác Chu Tiểu Minh có gì đó lạ lạ?]
Vạn Thanh uống một ngụm sữa tươi, trả lời: [Có gì thì nói thẳng trong nhóm, đừng nói xấu sau lưng.]
Trương Chú liền @Chu Cảnh Minh trong nhóm: [Cảm giác cậu lạ lắm, không muốn chơi với bọn này nữa sao?]
Chu Cảnh Minh không trả lời.
Trương Chú hiểu ra, tiếp tục nhắn riêng cho Vạn Thanh: [Hai người có chuyện gì phải không?] Sau đó lại nhắn tiếp: [Có gì thì thừa nhận đi, mình có nói gì đâu.]
Vạn Thanh trả lời: [Cậu suốt ngày như thám tử ấy.]
Trương Chú chịu thua, lại quay sang nhắn trong nhóm: [Vạn Thanh hỏi cậu tối nay có chuyện gì?]
Vạn Thanh trợn mắt, chẳng buồn quan tâm.
Trương Chú tiếp tục nhắn riêng: [Rõ ràng hai cậu có chuyện! Nếu không, bình thường cậu đã nhảy dựng lên từ lâu rồi.]
Vạn Thanh không thèm trả lời, cứ để cô ấy sốt ruột.
Trong nhóm, Chu Cảnh Minh cuối cùng cũng phản hồi: [Tối nay có hẹn ăn với hội bóng.] Sau đó đăng luôn lịch hẹn tối qua.
Trương Chú giận dỗi, liền @Chu Cảnh Minh: [Hai cậu có chuyện gì giấu tôi hả?]
Chu Cảnh Minh đáp: [Tôi vẫn đọc được tin nhắn, không cần @.]
Trương Chú cạn lời, bèn hỏi thẳng: [Hai người đang yêu nhau đúng không?]
Vạn Thanh lập tức nhắn riêng: [Xóa đi!]
Trương Chú gửi xong cũng thấy hối hận, vội vàng thu hồi tin nhắn, sau đó im lặng, không nói gì nữa.
Chán chết đi được!
Vạn Thanh nhắn riêng: [Lát nữa nói chuyện với cậu sau.]
Trương Chú bực bội: [Thôi khỏi! Mình không quan tâm chuyện của hai người!]
Vạn Thanh cũng nổi cáu: [Không quan tâm mà cả ngày cứ dò xét, dò xét, dò xét! Cậu dò xét cái quái gì vậy?]
Nước mắt Trương Chú lập tức trào ra. Không nói hai lời, trực tiếp rời nhóm.
Chu Cảnh Minh nhắn riêng cho cô ấy: [Chuyện của bọn tôi, cậu hỏi Vạn Thanh đi.] Sau đó kéo cô ấy trở lại nhóm.
Trương Chú trả lời: [Cậu ta là ai chứ? Lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn! Chuyện của hai người tôi không quan tâm, cả đời cũng đừng nói với tôi!]
Vạn Thanh nhắn riêng: [Cần phải làm lớn chuyện thế này không? Chỉ là chuyện cỏn con thôi mà.]
Trương Chú càng tức giận hơn, nước mắt lã chã rơi.
Vạn Thanh cũng thấy phiền, đáp lại: [Mình và Chu Cảnh Minh đã có quan hệ rồi. Giờ đang cân nhắc xem nên tiếp tục hay dừng lại. Chuyện chỉ có vậy.]
Trương Chú vừa khóc vừa nhắn: [Cậu lúc nào cũng vậy! Bọn này có chuyện gì cũng nói với cậu, còn cậu thì sao? Chuyện gì cũng giấu kín, đến phút chót mới nói! Ngay cả chuyện thi cao học, nếu lúc đó cậu nói thì mình cũng thi cùng cậu rồi!]
Vạn Thanh nổi nóng: [Mình có bắt các cậu phải làm thế đâu! Cậu không có chính kiến chút nào hả?] Sau đó cô cũng buồn bã gõ tiếp: [Các cậu đối với mình hết lòng, vậy mình cũng phải hết lòng với các cậu sao? Ai mới là người ích kỷ đây?] ... Nhưng không thể gửi được, vì Trương Chú đã chặn cô rồi.
Buổi sáng trôi qua trong bận rộn, cô quét dọn từng phòng một, lau sạch cả máy hút khói trong bếp. Dọn dẹp xong, cô mồ hôi nhễ nhại, ngồi xổm bên thùng rác ăn dưa hấu, ăn mà khóc. Ăn xong thì đi tắm, thay đồ rồi lái xe đến cơ quan của Trương Chú.
Trương Chú vừa ra ngoài ăn trưa thì nhìn thấy cô, mặt đỏ bừng, sau khi bình tĩnh lại cũng cảm thấy thực sự không đáng để giận dỗi như vậy. Vạn Thanh gọi: "Đi ăn bún ốc không?"
Trương Chú gật đầu, ngượng ngùng lên xe cô. Bầu không khí có chút gượng gạo, Vạn Thanh đùa: "Sao chúng ta cứ như cặp đôi cãi nhau ấy nhỉ?"
Trương Chú bật cười, rồi nói: "Xin lỗi."
Vạn Thanh đáp: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Khi ăn bún ốc, Vạn Thanh kể sơ qua chuyện giữa cô và Chu Cảnh Minh. Rất phức tạp, nhất là mấy chuyện tình cảm nam nữ rối rắm, khó có thể nói rõ trong đôi ba câu. Cô cố gắng kể một cách tường tận, nhắc đến lúc 15 tuổi hai người tập làm người lớn mà hôn nhau, nhắc đến những cuộc gọi hằng tuần của Chu Cảnh Minh khi cô ôn thi cao học, nhắc đến chuyện xảy ra giữa họ vài ngày trước, và cả tình thế hiện tại mà họ đang đối mặt.
Nói xong, cô im lặng một lát rồi nói tiếp: "Lúc đó mình chỉ nói với Chu Cảnh Minh chuyện thi cao học, chắc là vì khi đó mình có chút tình cảm nam nữ với cậu ấy. Chỉ là không muốn thừa nhận."
Trương Chú đại khái hiểu, hỏi cô: "Có phải cậu chỉ có cảm giác tốt với cậu ấy thôi không? Nếu không, sao lúc trước lại nhất kiến chung tình với chàng trai triết học kia?"
Vạn Thanh phát bực, cột lại tóc rồi thẳng thắn nói: "Khi đó mình không cam lòng thích cậu ấy. Mình muốn khám phá thế giới ngoài kia, nghĩ rằng mình có thể gặp được người tốt hơn!"
"Có những chuyện không thể nói thẳng ra. Nói trắng ra, lúc đó Chu Cảnh Minh cũng không đủ sức hấp dẫn mình. Mình thích cậu ấy, nhưng cũng chưa đủ gọi là thích. Hơn nữa, lúc đó mình đang ở đáy cuộc đời, chỉ nghĩ làm sao thi đậu để nở mày nở mặt..."
Trương Chú cắt ngang: "Nếu cậu ấy không đủ hấp dẫn cậu, vậy sao lại duy trì cuộc gọi mỗi tối thứ Sáu?"
Vạn Thanh im lặng một lúc, rồi trả lời: "Mình không thể giải thích được hoàn cảnh khi đó. Nhưng mình rất cần những cuộc gọi đó."
Trương Chú "ồ" một tiếng, rồi chuyển chủ đề: "Vậy có nghĩa là cậu với chàng trai triết học kia là đúng lúc đúng chỗ đúng người?"
Vạn Thanh gật đầu: "Gần như vậy."
Trương Chú nói: "Vậy thì mình hiểu rồi, hiểu tại sao Chu Cảnh Minh muốn xác định mối quan hệ."
Chiếc quạt trần trong quán nhỏ vù vù quay, bên ngoài là tiếng người, tiếng xe cộ, tiếng rao bán náo nhiệt. Vạn Thanh trầm mặc, cảm thấy mệt mỏi.
Trương Chú ăn thêm hai miếng, lau miệng rồi hỏi: "Vậy tại sao cậu không muốn xác định quan hệ?"
"Không phải mình không muốn." Vạn Thanh cân nhắc rồi nói: "Tình cảm giữa bọn mình quá phức tạp, ba mươi năm rồi, từng lớp cảm xúc chồng chất lên nhau..."
Trương Chú lập tức hiểu: "Tức là hai người quá quen thuộc, khó mà có cảm giác mới mẻ mãnh liệt?"
Vạn Thanh không chắc: "Chắc chắn có, nhưng không hoàn toàn chỉ có vậy."
Trương Chú hỏi lại: "Nếu buộc phải chia tay thì sao?"
"Không." Vạn Thanh lắc đầu. "Đó không phải điều mình muốn."
Trương Chú lại hỏi: "Bây giờ cậu còn thấy cậu ấy hấp dẫn không?"
Vạn Thanh lập tức nhớ đến mấy ngày trước, khi hai người họ đi dạo phố, cô thử kính trong một cửa hàng, qua lớp kính trong suốt, cô nhìn thấy Chu Cảnh Minh đang đứng bên ngoài gọi điện thoại. Khoảnh khắc đó, h.am m.uốn của cô bỗng bùng lên mạnh mẽ chưa từng có. Không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy anh vô cùng cuốn hút.
Nhưng chuyện này quá riêng tư, cô không muốn nói với Trương Chú, thậm chí không muốn chia sẻ với bất kỳ ai. Không phải cô có ý gì khác, mà chỉ đơn thuần cảm thấy đây là một khoảnh khắc quý giá, cô muốn giữ cho riêng mình. Cô cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy. Cứ mỗi lần nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi xao xuyến và man mác buồn khó tả.
Cô thậm chí từng nghi ngờ rằng Chu Cảnh Minh đã hối hận về chuyện hôm đó. Anh lúc nào cũng mang vẻ nặng trĩu tâm sự, do dự không dứt khoát. Hay là anh vốn không muốn làm phức tạp mối quan hệ giữa họ? Cô không biết. Kể từ sau cuộc nói chuyện với anh, suy nghĩ này cứ ám ảnh cô mãi. Theo bản năng, cô không muốn đi sâu vào tìm hiểu, cũng không dám đối diện với câu hỏi liệu bây giờ mình có còn sức hút với anh hay không.
Nếu như không còn nữa, cô phải đối mặt với điều đó thế nào đây?
Rời quán ăn vặt, Trương Chú quay lại làm việc. Vạn Thanh về nhà, theo thói quen là chợp mắt buổi trưa, nhưng hôm nay cô không tài nào ngủ được.
Trước cửa sổ phòng cô có một cây xoan hương, cảm giác như trên đó có ít nhất sáu con ve sầu đang kêu râm ran, từng đợt nối tiếp nhau không ngớt...
Cô bỏ luôn ý định ngủ, đi giặt đồ. Khi lôi quần trong giỏ đồ bẩn ra bỏ vào máy giặt, cô bất ngờ thấy một đôi vớ nam dưới đáy giỏ. Cô cầm lên xem, rồi chụp ảnh gửi cho Chu Cảnh Minh: [Của anh hả?]
Kể từ cuộc nói chuyện hôm đó, họ đã ba ngày không liên lạc. Ngầm hiểu là để cả hai có thời gian bình tĩnh lại.
Chu Cảnh Minh trả lời: [Ừ.]
Cô nhắn lại: [Cứng đơ luôn rồi. Làm quần áo em ám mùi hết cả.]
Đôi vớ này chắc phải để đây cả tuần rồi, từ hôm Chu Cảnh Minh và Trương Chú qua nhà cô chơi.
Chu Cảnh Minh hỏi: [Em rảnh lắm sao?]
Cô đáp: [Ừ. Bị ve kêu ầm ĩ quá không ngủ được.]
Chu Cảnh Minh: [Vậy thì giặt hộ anh đi.]
Cô: [Em sợ làm bẩn máy giặt nhà mình.]
Chu Cảnh Minh: [Vậy giặt tay đi.]
Cô: [Không giặt.]
Chu Cảnh Minh: [Thế thì vứt.]
Cô: [Không vứt.]
Chu Cảnh Minh: [Vậy em cứ đóng khung lại rồi đem treo đầu giường.]
Cô cười phá lên, bao nhiêu bực bội trong lòng bỗng chốc tan biến. Cô nhắn lại: [Biến.]
Chu Cảnh Minh: [Anh muốn ăn đồ ngọt.]
Cô: [Ừ.]
Chu Cảnh Minh không nhắn lại nữa, cô cũng không nhắn thêm gì.
Cô thay giày xuống lầu, lái xe đến trung tâm thương mại mua đồ ngọt, rồi mang đến quầy lễ tân tòa nhà văn phòng của anh.
Về nhà, cô phơi đồ trong máy giặt ra, sau đó ngồi xổm xuống giặt tay đôi vớ của Chu Cảnh Minh và của mình.
Xong xuôi, cô vừa ăn kem vừa đọc sách tâm lý học. Dạo gần đây cô bỗng thấy hứng thú với tâm lý học. Nếu thời gian có thể quay ngược... có lẽ cô sẽ chọn học ngành này.
Những năm trước, khi đăng ký đại học, cô lựa chọn rất thực dụng—chọn ngành có triển vọng việc làm tốt, có thể kiếm nhiều tiền trong tương lai. Theo quan điểm của cô khi đó, công việc đơn giản chỉ là công việc, chỉ cần làm tốt, nhận lương là đủ, đó chính là giá trị lớn nhất. Trên con đường sự nghiệp, cô luôn có mục tiêu rõ ràng, luôn hướng đến lợi ích tối đa—nếu không thì sao phải rời xa quê hương mà lập nghiệp chứ?
Buổi chiều, cô ra bờ sông đi dạo, suy ngẫm về nhiều thứ. Cô nghĩ, một người trẻ xuất thân bình thường từ thị trấn nhỏ như mình, thi đỗ vào đại học ở Thượng Hải, phấn đấu không ngừng để bám trụ lại nơi đó, đến giờ cũng có thể coi là một sự vươn lên nho nhỏ rồi? Là niềm tự hào của bạn bè và người thân rồi? Lẽ ra cô phải thấy mãn nguyện rồi chứ?
Nhưng tại sao lại không?
Rồi cô lại nghĩ, dù thời gian có quay ngược, có lẽ cô cũng không chọn ngành tâm lý học. Hiện tại cô có hứng thú với tâm lý học, là vì góc nhìn của cô đã rộng hơn. Nhưng nếu cô chỉ là một người lao động vất vả, chật vật lo cơm áo hằng ngày, liệu cô còn quan tâm đến tâm lý học không? Nếu năm đó không thi cao học vào Thượng Hải, mà chỉ học xong đại học như bình thường, thì bây giờ cô sẽ ra sao? Đang sống ở đâu? Sẽ có cuộc sống như thế nào?
Không biết. Cô nghĩ đủ mọi khả năng, nhưng vẫn một lần nữa cảm thấy may mắn và biết ơn quyết định năm đó của mình.
Cô lại nhớ đến Giang Minh Châu—người không hoàn thành đại học. Giờ cô ấy đang ở đâu? Cuộc sống thế nào?
Cô nhìn dòng người trên phố—đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ... Cảm giác tự hào về bản thân chợt tan biến. Giữa biển người mênh mông này, rốt cuộc cô có gì hơn họ mà cho rằng cuộc đời mình có ý nghĩa hơn?
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ nữa. Nhưng rồi lại nghĩ đến câu hỏi của Trương Chú trưa nay: "Chu Cảnh Minh đã thực sự buông bỏ chuyện quá khứ chưa?"
Anh nói đã buông bỏ. Anh nói anh cũng từng yêu người khác. Nhưng Vạn Thanh nghĩ, anh chưa thực sự buông bỏ. Anh chỉ đang ép bản thân phải buông, tự thuyết phục mình rằng nên buông, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn còn chút kiêu hãnh và phân vân.
Cô ngồi trên băng ghế đá bên bờ sông, thẫn thờ.
Trương Chú gọi điện cho cô, hào hứng nói: "Bên kia vừa mở một quán lẩu mới, đánh giá siêu cao! Không biết có ngon không nữa, nhưng nghe giọng mình thế này, cậu có thấy mong chờ không?"
Cô về nhà tắm gội, rồi mặc một chiếc váy hai dây ôm sát để hợp với đôi khuyên tai mà Trương Chú tặng. Đúng lúc hôm nay Trương Chú cũng đeo chiếc túi mà cô từng tặng.
Hôm nay Trương Chú rất vui. Buổi chiều, mẹ cô ấy chuyển cho cô ấy sáu nghìn tệ, nói là vừa trúng cổ phiếu, gửi tiền cho con gái mua váy đẹp. Trương Chú không chịu, cứ hỏi mẹ kiếm được bao nhiêu. Mẹ cô ấy nói khoảng hai, ba trăm ngàn. Cô ấy liền giận dỗi: "Sao mẹ chỉ chia cho con có sáu ngàn?"
Mẹ cô ấy nói: "Vậy con trả lại đây."
Cô ấy cười phá lên, làm nũng cả buổi, còn đặt một bó hoa thật đẹp tặng mẹ.
Quá hạnh phúc luôn!
Cô ấy khoác tay Vạn Thanh bước vào quán lẩu: "Mẹ mình số đỏ lắm! Năm ngoái cũng trúng một mẻ, cũng chuyển cho mình sáu ngàn. Tết nào cũng gửi lì xì cho mình nữa!"
Hai người theo nhân viên phục vụ đến chỗ ngồi. Vạn Thanh quét mã đặt món rồi hỏi: "Bao nhiêu vậy?"
"Để mình." Trương Chú nhanh hơn một bước quét mã trước, "Bao lì xì mười ngàn. Năm nay ba mình cũng cho mình mười ngàn."
"Tốt ghê." Vạn Thanh chua chát nói: "Mình chơi cổ phiếu mà chưa bao giờ trúng cả."
"Ba mẹ cậu Tết này cho bao nhiêu?" Trương Chú hỏi.
"Họ nói mình lớn rồi, nhận lì xì của bề trên nữa thì sẽ giảm thọ." Vạn Thanh thản nhiên nói.
Trương Chú bật cười thành tiếng, sau đó làm bộ thẹn thùng nói: "Trong mắt mẹ mình, mình vẫn là em bé."
Vạn Thanh giả vờ buồn nôn: "Oẹ——"
Trương Chú không so đo với cô, khen ngợi: "Cậu đeo khuyên tai này đẹp ghê."
Vạn Thanh sờ cổ, "Cổ mình dài."
Trương Chú ngưỡng mộ: "Đúng vậy, cậu có cổ thiên nga."
"Mình đeo không quen, cứ thấy vướng vướng khó chịu." Vạn Thanh cứ muốn tháo ra.
"Đeo quen là được mà." Trương Chú nói rồi chợt nhớ ra gì đó, mở điện thoại đưa cho cô xem một meme, là bức ảnh Giang Minh Châu nổi trên hot search hai năm trước, "Hôm nay mình vô tình nhìn thấy, có giống Minh Châu không?"
Vạn Thanh cầm lấy điện thoại xem, "Không phải Minh Châu, khí chất khác xa lắm." Xem xong trả lại cho cô ấy, "Ảnh ở đâu ra vậy?"
"Trong nhóm có người lấy làm meme. Mới nhìn mình cứ tưởng là Minh Châu, nhưng nhìn kỹ thì ánh mắt cô ấy... không nói rõ được."
"Ánh mắt này có sát khí." Vạn Thanh bóc bộ muỗng đũa, nói: "Không phải người cùng đường với chúng ta."
"Mình nhớ cậu ấy quá, không biết giờ đang ở đâu." Trương Chú nói.
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ dẫn một nhóm tám, chín người đến bàn chéo phía sau họ. Vạn Thanh nhạy bén nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu, Chu Cảnh Minh đang ngồi trong đó. Toàn bộ là đàn ông, đang bàn luận về NBA.
Trương Chú cũng nghe thấy động tĩnh, quay đầu định gọi thì bị Vạn Thanh đá một cái, "Để họ ăn đi."
Trương Chú liên tục ngoái lại nhìn, rồi tự hào nói: "Chu Tiểu Minh đẹp trai nhất!" Sau đó lại thắc mắc: "Sao mình chưa từng thích Chu Tiểu Minh nhỉ?"
Vạn Thanh thả thịt vào nồi, "Mắt cậu kém."
Trương Chú suy nghĩ nghiêm túc một lúc, rồi che miệng nói: "Mình cảm thấy yêu đương với Chu Tiểu Minh kỳ lắm, hơi có cảm giác loạn luân..."
Vạn Thanh lười để ý đến cô ấy.
Trương Chú tiếp tục: "Có lúc mình thực sự coi cậu ấy như anh trai... hoặc em trai."
"Cậu cũng lớn hơn cậu ấy sao?" Vạn Thanh hỏi một cách hờ hững.
"Mình lớn hơn cậu ấy một tháng." Trương Chú hỏi lại: "Cậu lớn hơn cậu ấy nửa năm đúng không?"
Món ăn đã chín, hai người cúi đầu ăn. Vạn Thanh vừa nhai thịt vừa nhìn về phía bàn của Chu Cảnh Minh. Bọn họ không biết nói gì mà cười ầm cả lên, Chu Cảnh Minh cũng cười.
Trương Chú cũng nhìn bọn họ, nhìn một lúc lại có cảm giác khó tả, "Cảm giác Chu Tiểu Minh ngồi ở đó rất nổi bật, có một loại khí chất không thể bỏ qua. Kỳ lạ thật, sao khi ở cùng chúng ta cậu ấy lại chẳng có chút tồn tại nào nhỉ?"
Vạn Thanh nhúng lòng vịt rồi gắp vào chén cô ấy.
Cô ngẩng đầu nhìn qua, Chu Cảnh Minh cũng vừa hay nhìn thấy cô. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt họ giao nhau, như kéo dài đến vô tận. Vài giây sau, cả hai lại tiếp tục trò chuyện, cười nói với những người bên cạnh.
Chia sẻ: