Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 43: Đối Tửu Đương Ca (4)



Buổi học trượt ván của Vạn Thanh tối nay kết thúc lúc chín giờ, Trương Chú tiện đường đón cô rồi cùng đến quán nướng.

Cô ấy bật đèn khẩn cấp, đậu xe ven đường, nhìn Vạn Thanh lướt ván đến, mái tóc đuôi ngựa tung bay theo từng động tác, cô ấy hạ cửa kính xe, trêu, nói cô đừng làm màu nữa! Vạn Thanh cười, thu ván lại, mở cửa xe ngồi vào, hồ hởi nói hôm nay mình học được cách trượt ngược rồi.

Trương Chú rút khăn giấy ướt đưa cho cô, tiện thể khoe cháu trai tám tuổi của mình còn xoay được 180 độ luôn rồi! Nói xong, cô ấy khởi động xe, lái thẳng đến quán nướng.

Trên đường, họ đi ngang một chốt kiểm tra nồng độ cồn. Trương Chú khều khều Vạn Thanh, chỉ về phía một cảnh sát giao thông cho cô xem.

Không tệ, trông rất đàn ông. Đúng gu của Trương Chú.

Chỉ thoáng qua thôi mà tâm trạng cô ấy đã tốt lên thấy rõ, cười hì hì suốt đoạn đường. Vạn Thanh khuyên: "Cậu nên chủ động thử xem, độ tuổi này rồi, dù chỉ có chút cảm tình cũng đáng để theo đuổi mà. Có mấy ai may mắn như mẹ cậu, năm mươi, sáu mươi tuổi vẫn còn tìm được tình yêu đích thực đâu?"

Trương Chú bật cười: "Để tìm cơ hội phù hợp đã. Đâu thể chạy đến lúc anh ấy đang làm nhiệm vụ mà xin WeChat được."

Vạn Thanh không ép, cúi đầu xem lại ảnh mây cá chép mình chụp hôm nay, rồi nói: "Mai trời vẫn đẹp."

Trương Chú liếc cô, cười trêu: "Từ bao giờ cậu quan tâm đến khí tượng học vậy hả?" Rồi cô ấy kể mấy hôm trước mình với mẹ tiện đường ghé qua trại trẻ mồ côi. Ban đầu cứ tưởng nhận con nuôi dễ lắm, cứ chọn một đứa trẻ trong số đó rồi làm thủ tục là xong. Nhưng thực tế, chỉ những đứa trẻ đủ điều kiện mới được nhận nuôi. Những bé được cơ quan công an giải cứu, nếu không chứng minh được là bị bỏ rơi hay mất cha mẹ thì đều không thể nhận nuôi được.

Vạn Thanh cất điện thoại, chờ cô ấy nói tiếp.

Trương Chú cố kìm nén cảm xúc, chậm rãi kể: "Mình cảm giác có đến chín mươi phần trăm bọn trẻ trong đó là khuyết tật hoặc mắc bệnh nặng. Và những đứa trẻ đủ điều kiện để nhận nuôi cũng nằm trong số này."

"Mình với mẹ chỉ định ghé xem thử thôi. Cả hai cũng đoán là trẻ khuyết tật sẽ chiếm số lượng lớn, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy. Đột nhiên, mình chẳng biết phải làm sao nữa. Mình muốn nhận con nuôi vì mong muốn xây dựng một mối quan hệ thân mật với đứa trẻ, để dù sau này nó có đi đến đâu, mình và con vẫn có thể nghĩ về nhau với một cảm giác dịu dàng. Đó là một viễn cảnh rất đẹp. Nhưng sau khi tìm hiểu, mình thấy trách nhiệm này quá lớn."

Vạn Thanh nghiêm túc nói: "Cậu cần suy nghĩ thật kỹ. Trước hết, bản thân cậu có đủ khả năng để gánh vác sinh mệnh này không? Không chỉ đơn thuần là vấn đề tài chính đâu."

Trương Chú nhẹ giọng: "Ừ, mẹ mình cũng nói vậy."

Vạn Thanh hỏi: "Cậu thì sao, cậu nghĩ gì?"

Sắp đến quán nướng, Trương Chú đáp: "Gần đây nhiều chuyện quá, đợi xong đám cưới của mẹ mình rồi tính."

Lúc này, quán đang đông khách, Giang Minh Châu bận rộn nên không thể tiếp họ, chỉ kịp sắp xếp một bàn ngoài trời. Giữa tháng Chín, thời tiết dần mát mẻ, ngồi uống rượu ngoài trời vẫn rất dễ chịu.

Hai người vừa uống vừa nhắn tin giục Chu Cảnh Minh, dặn anh khi đến thì nhớ mang theo một chai rượu ngon. Rượu ở quán này không được, cay rát cổ.

Vạn Thanh nhìn những bàn ăn kín khách, tâm trạng thư thái, tiện thể kể cho Trương Thụ nghe về tình hình tài chính của Giang Minh Châu: "Căn hộ ở khu mới trả hết bằng tiền mặt, còn khoản vay mua mặt bằng kinh doanh thì chỉ vài năm nữa là xong."

Trương Chú nghe xong, sửng sốt, im lặng hồi lâu. Cuối cùng chỉ biết cảm thán: "Giỏi quá! Hơn bọn mình nhiều!"

Trương Chú tự mua xe, nhưng nhà là do ba mẹ đổi từ căn cũ.

Vạn Thanh thì vốn đủ khả năng mua nhà ở quê, nhưng vẫn chần chừ vì sợ ảnh hưởng đến suất mua nhà đầu tiên ở Thượng Hải. Cô rơi vào thế khó xử, dẫn đến tình cảnh hiện tại: nhà không có, tiền cũng chưa tích lũy đủ. Ban đầu cô có nhiều tiền hơn, dù chưa đủ để trả trước cho một căn hộ ở Thượng Hải, nhưng cô đã đem đi đầu tư tài chính. Kết quả, không đến mức thua lỗ nặng, nhưng vẫn khiến cô khó chịu vô cùng.

Hai người đang tán gẫu thì Chu Cảnh Minh mang rượu đến. Anh vừa ngồi xuống, Trương Chú liền hỏi: "Cậu có biết tình hình tài chính của Minh Châu không?"

Chu Cảnh Minh thản nhiên: "Biết chứ."

Trương Chú kinh ngạc: "Cậu biết từ lâu rồi sao?"

Chu Cảnh Minh nói: "Chính tôi khuyên cậu ấy đầu tư bất động sản. Dự án này còn do mẹ cậu giúp xem xét nữa."

Trương Chú bực bội: "Sao đâu cũng thấy mẹ mình vậy? Bà ấy chưa bao giờ nói với mình! Mình kể hết mọi chuyện với bà ấy, vậy mà bà ấy giấu mình đủ thứ."

Chu Cảnh Minh ngồi thoải mái, hai chân tách ra, một tay đặt lên đầu gối, không nói gì.

Trương Chú buột miệng: "Cảm giác như bọn mình còn không bằng Minh Châu và Hứa Giai..." Nhưng nói đến đây, cô ấy chợt nhận ra câu này dễ gây hiểu lầm, bèn lập tức chữa lại: "Tôi với Vạn Thanh còn lo Minh Châu bị lừa bán đi đấy!"

Vạn Thanh tiếp lời: "Với tính cách của cậu ấy, nếu bị lừa thật, cậu ấy dám đốt trụi nhà người ta luôn."

"Chuẩn luôn!" Trương Chú bật cười hưởng ứng, "Chắc cậu ấy làm ra chuyện đó thật!"

Chu Cảnh Minh ngồi nghe, không lên tiếng.

Gió đêm từng cơn thổi qua, một chiếc lá rơi xuống dĩa đồ nhắm, họ nhặt ra rồi tiếp tục ăn. Lúc này, Giang Minh Châu cuối cùng cũng xong việc, cầm một nắm xiên nướng bước đến. Cô ấy chia làm hai phần, một nửa cay, một nửa không cay, đặt phần không cay trước mặt Chu Cảnh Minh.

Trong bếp nóng bức, cô ấy xắn tay áo lên tận vai, hai nhúm lông nách vô tư lộ ra. Cô ấy ngồi xuống, tu một hơi cạn sạch ly bia lạnh, sau đó bốc một miếng mực khô, chấm wasabi, vừa ăn vừa lắng nghe bọn họ trò chuyện.

Chủ đề cuộc trò chuyện của hai người họ rất đa dạng, đến mức Giang Minh Châu cũng không theo kịp. Chẳng hạn như lúc này, họ đang bàn về phim điện ảnh Hàn Quốc. So với Ký Sinh Trùng, bộ phim giành hàng loạt giải thưởng, họ lại thích Thiêu Đốt hơn. Có Lee Chang-dong đóng đó! Ai mà không thích Lee Chang-dong cơ chứ? Hai người sục sôi căm phẫn, không thể tin nổi Thiêu Đốt lại ra về tay trắng tại Cannes. Kẻ Trộm Siêu Thị cũng rất hay, Hirokazu Koreeda cũng rất đáng ngưỡng mộ, nhưng tại sao Thiêu Đốt lại không nhận được một giải thưởng nào?

Giang Minh Châu im lặng nghe, không tham gia vào cuộc thảo luận. Cô ấy để ý xem ai cạn rượu thì rót thêm, ai có xiên nướng nguội thì gọi người mang vào hâm nóng lại. Chu Cảnh Minh hỏi cô ấy làm ăn thế nào? Cô ấy nói rất tốt, vượt xa mong đợi. Dạo này buổi tối gần như hôm nào cũng kín bàn.

Chu Cảnh Minh nói vậy thì tốt rồi. Anh rút từ người ra hai hộp dầu cù là nhãn hiệu cũ, nói thấy trong tiệm thuốc nên mua cho cô ấy. Giang Minh Châu mở nắp ra ngửi, đúng là mùi hương quen thuộc.

Trương Chú nhắc đến Từ Giai Giai, kể rằng dạo trước vô tình vào nhầm livestream của cô ấy. Bây giờ cô ấy không còn dùng tên Từ Giai Giai nữa mà đã đổi sang một nghệ danh rất khó đọc.

Vạn Thanh chậm rãi uống rượu, nghe Trương Chú kể cô ấy đã mua bánh quy vị muối biển trong livestream của Từ Giai Giai, bèn hỏi: "Ngon không?"

"Rất giòn." Trương Chú nói: "Mình mua mấy hộp liền, lần sau sẽ mang đến hai hộp cho Bồng Bồng ăn vặt."

Giang Minh Châu gần như đã quên mất Từ Giai Giai trông thế nào, bèn hỏi: "Hai cậu còn liên lạc với cậu ấy sao?"

"Không có, từ sau đại học là bọn mình không gặp lại nữa. Cả nhà họ chuyển lên tỉnh rồi." Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Trương Chú hỏi: "Cậu còn nhớ anh chàng tuyển thủ thể thao không? Mình nói anh ta đẹp trai, cậu thì chê anh ta bị hôi nách..."

Giang Minh Châu hoàn toàn không có ấn tượng: "Sao vậy?"

"Anh ta bị ngã trên đường vào hai năm trước. Chỉ là đang đi bộ bình thường, bỗng nhiên ngã xuống." Trương Chú cảm thán: "Lúc đó nói không sao, vậy mà mấy ngày sau đã qua đời rồi."

Chu Cảnh Minh tiếp lời: "Anh ta được chẩn đoán mắc chứng xơ cứng teo cơ."

Trương Chú kinh ngạc: "Hả? Tôi không biết luôn."

Lúc này, Vạn Thanh thấy Chu Cảnh Minh đang hít hà vì ăn phải xiên cay, cô liền đi lấy cho anh một lon trà thanh nhiệt, rồi tiện tay cầm luôn xiên cay trên tay anh ăn nốt.

Giang Minh Châu thấy vậy, bèn nói: "Tôi có nướng xiên không cay mà?"

Chu Cảnh Minh uống một ngụm trà rồi đáp: "Không sao, tôi cầm nhầm thôi."

Trương Chú vừa gặm chân gà vừa hỏi Giang Minh Châu: "Này, hồi đại học cậu có phải từng yêu một anh chàng tuyển thủ thể thao không?"

Giang Minh Châu dừng lại vài giây, nhớ ra người đó, rồi gật đầu: "Ừ."

Lúc này, một nhân viên phục vụ từ bếp bước ra, Chu Cảnh Minh nhìn thấy, liền lên tiếng chào: "Tiểu Hào cũng ở đây sao?"

"Cậu ấy làm ở đây nửa tháng rồi, phụ tôi trong bếp." Giang Minh Châu rút hộp thuốc ra, chìa cho Chu Cảnh Minh, anh lắc đầu từ chối.

Tiểu Hào thấy Chu Cảnh Minh, liền bước tới chào hỏi thân mật: "Anh Minh!"

Chu Cảnh Minh mỉm cười, trò chuyện với cậu ấy vài câu.

Giang Minh Châu châm một điếu thuốc, rít ba hơi rồi dụi tắt, sau đó vào bếp nướng hàu cho bọn họ.

Mười phút sau, cô ấy quay ra nhưng không thấy hai người họ đâu, bèn hỏi Trương Chú: "Bọn họ đâu rồi?"

Trương Chú hơi chếnh choáng, chỉ về phía con hẻm tối gần đó.

Giang Minh Châu bước qua gọi họ, loáng thoáng nhìn thấy hai người đang ôm nhau.

Cô ấy quay lại bàn, thản nhiên hỏi: "Vạn Thanh say rồi hả?"

Trương Chú uống cũng kha khá, đáp: "Cậu ấy uống không ít." Rồi tò mò hỏi: "Hai người họ làm gì trong đó vậy?"

Giang Minh Châu điềm nhiên: "Đang ôm nhau."

Trương Chú bật cười: "Mình biết ngay là hai người này sớm muộn gì cũng sẽ dính lấy nhau." Cô ấy rót thêm rượu cho Giang Minh Châu, chạm ly với cô ấy: "Những năm qua, Vạn Thanh cũng không dễ dàng gì."

Giang Minh Châu thở dài: "Chẳng ai dễ dàng cả."

Trương Chú không hỏi thêm, nhân lúc hàu còn nóng liền ăn luôn. Cô ấy vừa ăn hai, ba con hàu thì thấy Giang Minh Châu đang cau mày nhìn điện thoại, bèn hỏi: "Sao vậy?"

"Trường học lắm chuyện vặt vãnh quá, thầy cô lại nói phải điền khảo sát gì đó."

"Khảo sát gì?"

Giang Minh Châu lười đọc từng mục, trực tiếp chuyển tiếp tin nhắn cho bà nội, nhờ bà nhắc Giang Bồng Bồng hoàn thành khảo sát.

Lúc này, hai người kia từ hẻm tối bước ra như chưa có chuyện gì xảy ra. Vạn Thanh ngồi xuống, lấy hàu ăn. Giang Minh Châu hỏi: "Ngụi rồi đấy, có ăn được không?"

Vạn Thanh đáp: "Vừa đủ, không ngụi lắm."

Chu Cảnh Minh cầm điện thoại, bước ra lề đường nghe máy: "Mẹ cứ ngủ trước đi, lát nữa con về ngay."

Đầu dây bên kia, mẹ anh dặn: "Nếu đã uống rượu thì đừng lái xe, gọi tài xế hộ đi."

Lúc này cũng gần hai giờ sáng, ai cũng đã uống đủ. Chu Cảnh Minh gọi tài xế lái hộ, Vạn Thanh và Trương Chú cùng đi xe anh về. Giữa đường, xe phải dừng lại để Trương Chú xuống nôn.

Vạn Thanh vỗ lưng giúp cô ấy: "Không sao đâu, không sao đâu."

Nôn xong, Trương Chú ngồi thụp xuống vỉa hè, bỗng bật khóc nức nở, miệng nói những lời chẳng rõ ràng.

Vạn Thanh nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, nói không sao cả, không sao cả.

Giang Minh Châu đứng bên lề đường, nhìn theo chiếc xe của họ khuất dần, sau đó mới quay lại bàn, tiếp tục nhâm nhi rượu. Cô ấy canh thời gian, đoán mọi người đều đã về đến nhà, mới gửi tin nhắn vào nhóm: [Về đến nơi chưa?]

Vạn Thanh trả lời: [Đến rồi.]

Cô ấy hỏi tiếp: [Trương Chú ổn chứ?]

Vạn Thanh đáp: [Không sao, về nhà xong ói một trận rồi ngủ luôn rồi.] Kèm theo một đoạn ghi âm tiếng ngáy của Trương Chú. Sau đó cô đi tìm găng tay cao su, dọn dẹp chỗ nôn vương vãi khắp nơi.

Chu Cảnh Minh cũng nhắn vào nhóm: [Đến nhà rồi.]


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.