Yêu Nhau, Động Vật Đều Cảm Thấy Sầu

Chương 45: Đối Tửu Đương Ca (6)



Chu Cảnh Minh đi công tác ba ngày, trở về vào ngày trước kỳ nghỉ Trung thu ngắn.

Hôm đó, gió thu bất chợt nổi lên. Trên đường từ ga tàu cao tốc về, anh nhìn thấy quảng cáo của một quán hải sản liền lập tức gửi vị trí cho Vạn Thanh. Anh muốn ăn một tô cháo hải sản.

Anh đã kiểm soát chế độ ăn gần một tháng nay, bữa chính hầu hết đều là thực đơn giảm cân, chỉ khi tụ tập cùng mọi người anh mới cho phép bản thân ăn uống thoải mái một chút. Anh cũng đến phòng gym thường xuyên, dù tần suất không quá cao. Cũng không tệ, mấy ngày trước khi tắm xong, anh còn xách ghế đứng trước gương trong phòng tắm, chủ yếu là để kiểm tra xem phần bụng có mỡ thừa hay không. Cảm thấy khá hài lòng, dù không thấy rõ cơ bụng nhưng sờ vào đã săn chắc hơn nhiều.

Lúc anh bê ghế từ nhà vệ sinh ra, mẹ anh hỏi: "Con bê ghế vào nhà vệ sinh làm gì vậy?"

Anh không giải thích nhiều, chỉ ngồi xuống đặt mua một chiếc gương toàn thân trên mạng.

Vạn Thanh bắt taxi đến, hai người gọi một tô cháo bào ngư và một tô cháo táo đỏ mạch nha. Vạn Thanh không quen ăn cháo hải sản, thực ra cô không quen ăn bất cứ loại cháo mặn nào. Giống như bánh trung thu và bánh ú, cô chỉ ăn loại ngọt, bánh trung thu mặn thì có còn là bánh trung thu gì nữa?

Cô khá kén ăn, dù đã sống ở Thượng Hải gần mười năm nhưng khẩu vị vẫn thiên về quê nhà hơn. Không giống Chu Cảnh Minh, anh có thể thích nghi với mọi hương vị.

Cháo mạch nha được mang ra trước, cô ăn xong từ sớm, sau đó nhìn Chu Cảnh Minh chậm rãi ăn cháo hải sản. Nhìn một lúc, cô cảm thấy hơi bực mình, liền hỏi anh chuyến công tác có thuận lợi không. Anh ăn xong cháo, lau miệng rồi đáp: "Cũng ổn."

Ra ngoài, hai người đi dạo trung tâm thương mại để tiêu thực. Trời đã lạnh, Chu Cảnh Minh cần mua thêm đồ thu. Anh vẫn chưa mua quần áo mùa thu, đi ngang qua cửa hàng đồ lót, Vạn Thanh nhìn người mẫu vài giây rồi bước vào chọn đồ ngủ và nội y. Chu Cảnh Minh cũng chọn vài chiếc quần lót, sau đó mang ra quầy thanh toán cùng nhau. Thấy anh đã trả tiền, Vạn Thanh cũng không nói gì thêm.

Ngoài lần uống rượu ở chỗ Giang Minh Châu mấy ngày trước, lúc say họ có ôm nhau trong hành lang tối, thì sau đó họ không có thêm hành động nào vượt giới hạn cả. Nói là lúc say, nhưng thực ra cả hai đều rất tỉnh táo.

Sau đó, họ ghé qua cửa hàng đồ nam, Vạn Thanh nhanh chóng phối cho anh hai bộ, rồi xách túi đi xuống bãi đỗ xe, cùng nhau về khu tập thể.

Sáng hôm sau, Vạn Thanh về quê. Dù gì cũng là Tết Trung thu, cả nhà quây quần bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Mẹ cô và mợ bận rộn trong bếp, cậu thì vừa xem tivi vừa lột bưởi, thấy cô vào liền nhanh nhẹn đưa cho cô một miếng, nói là cậu vừa lột xong. Cô em họ lười biếng nằm trên ghế sofa, ôm điện thoại cười không ngớt. Cậu em họ nhỏ thì chạy nhảy đi chơi đâu mất.

Cô nhìn quanh một lượt rồi hỏi: "Ba con đâu rồi cậu?"

Cậu cô chỉ tay về phía cầu thang: "Ở trong phòng livestream đó."

...

Cô lười hỏi thêm, xoay người đi vào bếp giúp đỡ. Mợ đuổi cô ra, nói là không cần. Mẹ cô nhìn cô rồi nói: "Ra phòng khách xem tivi đi con."

Cô cũng rảnh rỗi, ngồi trong sân xem WeChat.

Tin nhắn cuối cùng trong nhóm vẫn dừng lại ở 11 giờ tối qua, khi Giang Minh Châu đăng một bức ảnh lon bia lên nhóm. Mỗi tối khoảng 11 giờ, cô ấy đều gửi một tấm hình bia lên, không nói gì thêm. Mọi người thấy bia là hiểu ngay – cô ấy vừa xong việc, ra ngoài ngồi nghỉ ngơi. Ai còn thức thì trò chuyện với cô ấy một lát, còn ai ngủ rồi thì dĩ nhiên chẳng hay biết gì.

Giang Minh Châu ít khi tham gia trò chuyện trong nhóm. Khoảng thời gian sôi nổi nhất trong ngày là từ 7 đến 10 giờ tối, khi mọi người vừa kết thúc công việc, tranh thủ tản bộ và trò chuyện nhóm, xong rồi về nhà tắm rửa đi ngủ. Nhưng đúng giờ đó lại là lúc Giang Minh Châu bận rộn nhất.

Bản thân cô ấy thì lại thích vừa uống bia vừa lướt đọc tin nhắn nhóm sau khi xong việc, đối với cô ấy, đó là niềm vui nhân đôi. Vì thật ra lúc mọi người trò chuyện, cô ấy cũng không muốn tham gia nhiều, không chỉ bởi cô ấy không nắm rõ hết sự kiện mọi người nhắc đến, mà còn bởi những trò đùa (meme, trend) trong nhóm cô ấy cũng chẳng hiểu. Mỗi khi gặp từ hay cụm từ không hiểu, cô ấy sẽ tra Google ngay. Dần dà, cô ấy cũng cập nhật được không ít thông tin, dù có hơi chậm hơn so với mọi người.

Vạn Thanh tiện tay gửi một bao lì xì vào nhóm, kèm theo tin nhắn: [Trung thu vui vẻ, chúc mọi người mọi điều như ý.]

Không ngờ mới hơn 9 giờ mà Giang Minh Châu đã là người đầu tiên nhận lì xì. Vạn Thanh @ cô ấy: [Sao hôm nay dậy sớm vậy?]

Giang Minh Châu trả lời: [Chở bà nội đi thăm họ hàng.]

Vạn Thanh hiểu ra, nhắn lại: [Đi đường cẩn thận nhé.]

Người thứ hai mở lì xì là Chu Cảnh Minh. Anh vừa rửa mặt xong, đang quay lại phòng ngủ của Vạn Thanh. Vạn Thanh nhắn riêng cho anh: [Sao không ngủ thêm chút nữa?]

Anh trả lời: [Cũng phải đưa mẹ đi thăm họ hàng.]

Vạn Thanh nhắn lại: [Trong tủ lạnh có sữa tách béo, đậu bắp, bơ, trứng. Anh muốn ăn gì thì tự làm nhé.]

Anh mặc chiếc quần đùi để lại từ trước, hỏi: [Em giặt quần lót của anh hả?]

Vạn Thanh đáp: [Ở ngoài ban công đó, chưa khô thì lấy máy sấy hong qua. Máy sấy ở kệ trong phòng tắm.] Sau đó nhắn thêm: [Vớ cũng ở ngoài ban công.]

Anh hỏi: [Hôm qua em ngủ lúc mấy giờ?]

Vạn Thanh đáp: [Sao, anh lại mơ thấy kỳ thi đại học hả?] Hơn 2 giờ sáng, anh đột nhiên bật dậy trên giường, miệng lẩm bẩm rằng phải đi tìm phòng thi.

Anh hỏi: [Làm em thức giấc sao?] Rồi nhắn tiếp: [Chắc dạo này công việc căng thẳng quá.]

Vạn Thanh nhắn: [Biết thế hôm qua không đi dạo, ăn cháo xong về ngủ luôn cho rồi.] Rồi đề nghị: [Hay là anh đi Tam Á lướt sóng thư giãn chút đi?]

Anh nhắn: [Để tính sau.] Rồi hỏi ngay: [Tối nay em có về không?]

Vạn Thanh trả lời: [Mai em về.]

Anh vừa nhắn tin vừa vào bếp làm bữa sáng. Đúng lúc đó, Giang Minh Châu gọi điện, nói rằng kính chắn gió xe cô ấy bị vật từ trên cao rơi trúng làm thủng một lỗ, muốn mượn xe của anh để đi thăm họ hàng. Cô ấy nói thêm là cũng sắp đến nhà anh rồi.

Sau khi cúp máy, Giang Minh Châu ghé qua nhà Vạn Thanh, đúng lúc chạm mặt Chu Cảnh Minh đang bước ra từ tòa nhà. Anh đưa chìa khóa xe cho cô ấy.

Giang Minh Châu lúc này mới sực nhớ ra, hỏi: "Hôm nay cậu cũng đi thăm họ hàng hả?"

Chu Cảnh Minh đáp: "Công ty cũng có xe."

Cô ấy "ồ" một tiếng, rồi hơi hóng hớt ngước nhìn lên ban công nhà Vạn Thanh, hỏi: "Hai người sống chung rồi hả?"

Chu Cảnh Minh bật cười, giục: "Không phải cậu đang vội sao?"

Cô ấy lên xe, còn anh ngồi vào ghế phụ, với tay tắt chế độ ghi âm của camera hành trình.

Khi Giang Minh Châu lái xe về đón bà nội, bà đã đứng đợi sẵn ở đầu đường, mặc bộ quần áo mà bà cho là sang trọng nhất, đeo đôi vòng tai bằng vàng sáng bóng, trên cổ tay là chiếc vòng tay vàng to bản. Trông bà đầy khí thế. Giang Bồng Bồng cũng vậy, cổ đeo mặt dây chuyền ngọc bọc vàng khắc chữ "Tuế Tuế Bình An", cổ tay nhỏ xíu đeo một đôi vòng tay vàng.

Từ sau khi con trai xảy ra chuyện, bà đã mười năm chưa về nhà mẹ đẻ. Dù ba mẹ ruột bà đã mất từ lâu, nhưng vẫn còn ba người em trai thực dụng. Trước đây, khi con trai bà có địa vị, họ thường xuyên qua lại vào mỗi dịp lễ tết. Nhưng sau khi con trai bà gặp chuyện, họ chẳng thèm gọi lấy một cuộc điện thoại. Hừ! Hôm nay bà phải về xem thử bọn họ thế nào.

Khi nhìn thấy xe của Chu Cảnh Minh, khuôn mặt bà lại càng hằn sâu thêm mấy nếp nhăn. Bà không biết nhiều về xe, nhưng nhìn qua cũng biết chiếc xe này cao cấp hơn nhiều so với chiếc xe tải nhỏ của nhà mình. Xe trông rộng rãi chắc chắn, ánh nắng chiếu lên thân xe sáng chói đến mức làm mắt bà lóa cả lên. Bản năng bà giơ tay lên che mắt.

Mãi đến khoảng hai, ba giờ chiều, Trương Chú mới lên tiếng trong nhóm chat. Cô ấy đăng một loạt ảnh: Một tấm chụp mẹ cô ấy ngồi trên ghế, tay cầm tách trà, vừa nhìn vào ống kính vừa nở nụ cười dịu dàng. Một tấm chụp bà hơi ngửa đầu cười rạng rỡ. Một tấm khác chụp ánh sáng loang lổ chiếu lên khuôn mặt Trương Chú khi cô ấy nhắm mắt nép vào bóng râm. Tấm cuối cùng là hai mẹ con ngồi ngoài sân, thong thả thưởng trà chiều.

Hầu hết ảnh đều là ảnh chụp tự nhiên, thần thái người trong ảnh trông rất thư thái, dễ chịu.

Vạn Thanh xem ảnh, tâm trạng cũng vui lây, hỏi: [Bạn trai mẹ cậu học nhiếp ảnh hả?]

Trương Chú thắc mắc: [Sao cậu biết là do chú ấy chụp?]

Chuyện này còn cần đoán sao? Vạn Thanh hỏi: [Hai người đi chơi đâu vậy?]

Trương Chú trả lời: [Bọn mình về quê nhà bạn trai mẹ mình.] Sau đó tiện tay chụp thêm vài tấm rồi gửi vào nhóm.

Trong ảnh có một cây lê sai trĩu quả, một khu vườn nhỏ trồng rau, và mấy cây có quả nhỏ màu đỏ... kia là cây tiêu sao? Chưa kịp hỏi, Chu Cảnh Minh đã nhắn: [Rất ít khi thấy nhà nào trồng cây tiêu trong sân, mùi có nồng không?]

Trương Chú trả lời: [Không quá nồng.] Rồi rủ rê: [Bọn mình có màn chiếu ngoài trời, tối nay định vừa uống rượu vừa ngắm trăng xem phim. Hai cậu có muốn qua không?] Cô ấy nhắn tiếp: [Mẹ mình mời hai cậu đó, mẹ mình nói sẽ làm bánh quế hoa cho bọn mình ăn.] Kèm theo một vị trí, cách trung tâm thành phố khoảng nửa tiếng lái xe, mà từ nhà cậu của Vạn Thanh đến đó chỉ mất thêm tầm 15 phút.

Vạn Thanh có chút động lòng: [Có làm phiền mẹ cậu và chú ấy không?]

Trương Chú trả lời: [Mẹ mình thích đông vui lắm!] Rồi nhắn tiếp: [Chú ấy còn đang cố lấy lòng mình, có thêm người chú ấy càng vui.]

...

Vạn Thanh nhắn: [Mình ăn xong cơm tối với gia đình rồi qua, chắc tầm 8 giờ gì đó.]Rồi nhắn thêm: [Mình mang một chai rượu vang qua nhé.]

Chu Cảnh Minh nhắn: [Tôi cũng tầm 8 giờ, sẽ mang ít trà bánh đến.]

Trương Chú @ Giang Minh Châu: [Cậu về chưa? Nếu không đi được thì để Bồng Bồng đi cùng Chu Cảnh Minh.]

Giang Minh Châu trả lời: [Đang chuẩn bị về. Tối nay để Bồng Bồng đi nhé.]

Vạn Thanh nhắn: [Trưa ngày kia đến nhà mình, mấy đứa mình tụ tập một chút, coi như ăn Tết Trung thu muộn.]

Trương Chú vui vẻ đáp: [Được được! Tối Giang Minh Châu không rảnh, vậy mình gặp nhau buổi trưa nhé.]

Chu Cảnh Minh trả lời: [Anh không vấn đề gì.]

Giang Minh Châu sợ làm phiền Vạn Thanh, liền @ cô nói: [Hay là trưa ngày kia để mình mời mọi người ra nhà hàng ăn?]

Vạn Thanh trả lời: [Đến nhà mình đi. Mình không ngại phiền đâu, chỉ sợ mấy cậu ngại đồ ăn dở thôi.]

Trương Chú @ Vạn Thanh: [Ngày kia mình đến sớm giúp cậu.]

Vạn Thanh @ Trương Chú: [Thôi, cậu ở nhà ngủ thêm đi. Nhà mình không thiếu dưa leo chấm đường đâu.]

Trương Chú đáp: [Hahahahaha.]

Vạn Thanh vừa trò chuyện trong nhóm vừa ngồi trên ghế sofa nghe mẹ và mợ tám chuyện. Không lâu sau, có một người họ hàng đến nhà đưa thiệp cưới, nói con trai họ sẽ kết hôn vào dịp Quốc khánh, mời cả nhà đến dự. Mợ hỏi bà ấy tổ chức ở nhà hay trong thành phố. Bà ấy nói nhà mới trong thành phố chưa sửa xong, nên tổ chức ở nhà, thời tiết này cũng không quá nóng hay lạnh, làm ở nhà thì vui hơn. Mợ vội vàng đồng tình: "Đúng vậy, cưới ở nhà mới náo nhiệt. Hôm đó tôi sẽ đến sớm giúp một tay."

Sau khi người kia rời đi, mẹ Vạn Thanh cầm thiệp cưới dặn cô hôm Quốc khánh phải về đây đi ăn cưới. Vạn Thanh nói: "Mẹ định mừng bao nhiêu? Con không đi đâu." Mợ liền nói: "Đừng quan tâm mẹ con mừng bao nhiêu, cưới xin ở quê là cả nhà phải đi hết."

"Con tính sau đã." Vạn Thanh ra phòng khách, đứng trong sân một lúc, rồi đi ra ngoài cổng.

Trên đường không có mấy người, chỉ thấy người mẹ vừa đến đưa thiệp cưới đang chạy xe điện, gõ cửa từng nhà phát thiệp. Vạn Thanh thấy thú vị, chụp một bức ảnh bóng lưng bà ấy rồi gửi riêng cho Chu Cảnh Minh: [Con trai bà ấy sắp kết hôn rồi.]

Chu Cảnh Minh không hiểu ý: [Em từng thích con trai bà ấy?]

Vạn Thanh bật cười: [Anh thôi đi!]

Chu Cảnh Minh hỏi: [Em rảnh rỗi lắm hả?]

Vạn Thanh trả lời: [Đâu có rảnh, chỉ là thấy chuyện này hay hay thôi.]

Chu Cảnh Minh nhắn lại: [Anh đang làm bản vẽ thiết kế, định sửa sang căn nhà ở khu mới.]

Vạn Thanh đứng dưới bóng râm, gió thổi nhè nhẹ, hỏi anh: [Bao nhiêu phòng ngủ?]

Chu Cảnh Minh đáp: [Bốn phòng ngủ, góc nhà có một phòng kho.] Rồi nhắn tiếp: [Anh tính một phòng chính, hai phòng trẻ em, một phòng khách, phòng kho sẽ sửa thành phòng làm việc nhé?]

Vạn Thanh hỏi: [Vậy đồ đạc lặt vặt để ở đâu?]

Chu Cảnh Minh đáp: [Trong gara, gara rộng mà.]

Vạn Thanh suy nghĩ rồi nhắn lại: [Một phòng chính, một phòng trẻ em, một phòng khách, hai phòng làm việc.] Sau đó nhắn tiếp: [Em muốn có một phòng làm việc riêng. Phòng trẻ em chỉ cần một, lúc nhỏ thì hai đứa ở giường tầng, lớn rồi thì hoặc là biến phòng khách thành phòng cho con, hoặc là đổi nhà khác.]

Chu Cảnh Minh trả lời: [Hay bây giờ đổi luôn?]

Vạn Thanh bật cười, nhắn lại: [Thôi! Cứ làm theo ý em đi.] Rồi tiếp tục nhắn: [Còn nhiều điều chưa chắc chắn lắm, trước mắt cứ một phòng trẻ em thôi.]

Chu Cảnh Minh không trả lời.

Vạn Thanh sững người một chút, rồi chợt nhận ra mình đã nói gì. Cô đứng thẳng lưng, khoanh tay trầm ngâm suy nghĩ.

Mười phút sau, Chu Cảnh Minh nhắn lại: [Hay đổi sang biệt thự đi? Làm hầm thành rạp chiếu phim và khu giải trí, phòng làm việc cũng có thể làm hai không gian lớn.]

Vạn Thanh nhanh chóng cân nhắc và quyết định. Quá rõ ràng rồi. Cô biết mình muốn gì và không thể đánh mất điều gì. Những năm qua, cô ngày càng tin vào trực giác của mình. Trực giác là sự kết hợp giữa kinh nghiệm sống và trải nghiệm của bản thân, tạo nên phán đoán tiềm thức về một vấn đề. Đó là quyết định thực sự thuộc về chính cô. Và cô tin tưởng nó, tin rằng nó có cơ chế bảo vệ cô.

Cô nhắn lại cho Chu Cảnh Minh: [Được. Đổi sang biệt thự đi.]


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.