Cạch.
Âm thanh cánh cửa bật mở, Josh theo phản xạ ngẩng đầu . Người vừa bước vào là Grayson.
“Ồ, cậu thật sự đang đợi tôi sao.”
Anh ta nói với vẻ hơi ngạc nhiên. Josh nhìn thấy Chase đằng sau Grayson. Anh nhanh chóng đảo mắt nhìn toàn thân hắn, nhưng không thấy có điều gì bất thường ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt. Dường như nhận thấy ánh mắt của Josh, Grayson lên tiếng.
“Chase sẽ ra ngoài cùng tôi. Không cần vệ sĩ đâu nhỉ?”
Lời nói bất ngờ khiến Josh một lần nữa nhìn Chase. Nhưng hắn phớt lờ anh và quay người đi. Josh vội vàng gọi hắn lại.
“Miller!”
Chase khựng lại rồi quay đầu nhìn. Trông thấy vẻ mặt cau có khó chịu của hắn, Josh khó khăn mở miệng.
“Dù sao thì cũng nên có người bảo vệ chứ? Tôi chuẩn bị xe nhé?”
“……Không cần.”
“Miller.”
“Đã nói là không cần rồi! Để tôi yên đi, đừng có lắm chuyện!”
Chase gắt gỏng quát lên. Josh cũng không thể thuyết phục hắn thêm nữa. Chase chửi thề một tiếng rồi quay người bước nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Grayson cũng nhìn theo hướng Chase vừa đi khuất, khẽ huýt sáo. Josh liếc nhìn anh ta, Grayson mỉm cười rồi nói với vẻ không mấy để ý.
“Nó chỉ thay quần áo rồi xuống ngay thôi. Không có nó ở đây, mọi người cũng thoải mái hơn mà phải không?”
Josh không trả lời lại. Còn Grayson thì cười như thể đã nhìn thấu tất cả mọi thứ.
“Dù có cố gắng dạy bảo thế nào thì tính khí nóng nảy của nó cũng không thể thay đổi được. Xin lỗi nhé.”
Rõ ràng là nói xin lỗi, nhưng Josh hoàn toàn không cảm thấy chút chân thành nào từ anh ta. Nụ cười như đeo mặt nạ kia cùng với một câu nói quá sáo rỗng, khiến anh có cảm giác như thể anh ta chỉ nói cho có lệ.
Không có gì để nói nên anh chỉ im lặng nhìn Grayson, rồi đột nhiên anh ta nheo mắt lại.
“Ồ.”
Không kịp tránh né, Grayson đã túm lấy cổ áo Josh kéo lại. Josh sững người để mặc anh ta vùi mũi vào cổ anh hít một hơi thật sâu. Sau mấy lần Grayson di chuyển mũi ngửi tới ngửi lui, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Cậu là gì?”
Giọng nói trầm thấp khiến Josh nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Mãi đến vài giây sau anh mới hiểu được ý nghĩa của câu hỏi đó.
“……Tôi là beta.”
Anh trả lời theo lẽ thường. Grayson “Ồ” một tiếng rồi nghiêng đầu. Vốn dĩ pheromone của beta đã rất yếu, hơn nữa anh còn đang uống thuốc nên anh ta hoàn toàn không thể nào nhận ra được.
Josh kiên quyết tin là như vậy, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an khó tả. Anh cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta, Grayson chuyển bàn tay đang nắm cổ áo anh sang giữ lấy cằm anh.
“Lạ thật.”
Grayson thô lỗ nắm cằm người khác rồi xoay trái xoay phải, cuối cùng cau mày nói.
“Dạo này đám beta bị sao vậy, chẳng lẽ trúng phóng xạ tập thể à, sao ai cũng trông không giống beta thế nhỉ?”
Josh không nói gì, thô bạo hất tay anh ta ra. Grayson kêu “Ái da” một tiếng chẳng ra gì rồi cười toe toét.
“Lần này cái anh kiểm sát dính líu đến Nathaniel cũng là beta đấy. Nghe nói cũng đến từ miền Đông đúng không? Tôi xem ảnh rồi, chà, cái mặt đấy mà là beta á, đúng là lừa đảo! Miền Đông có gì hot à?”
Anh ta vừa huýt sáo vừa giở giọng bông đùa, nhưng Josh không cười mà chỉ lặng lẽ nhìn Grayson, thấy vậy, đôi mắt anh ta híp lại.
“Cậu thật sự là beta sao?”
“Tôi xin phép đi trước.”
Josh không muốn phí thời gian vào những cuộc đấu khẩu vô nghĩa, liền tìm cách rời đi, nhưng Grayson lại không để yên cho anh.
“Đợi đã.”
Một lời nói ngắn gọn đã giữ Josh đứng lại. Bất đắc dĩ phải dừng bước, anh ngước nhìn Grayson một lần nữa như muốn hỏi anh ta có chuyện gì.
Một mùi hương ngọt ngào đột nhiên xộc vào mũi. Con ngươi của Grayson chuyển sang màu vàng kim. Đây là lần thứ hai Josh nhìn thấy màu mắt của một cực alpha thay đổi. Anh biết ý nghĩa của nó. Grayson đang phóng thích pheromone nhưng Josh lại không hề có phản ứng gì.
“Chắc là vậy rồi.”
Sau khi trút một lượng pheromone vô ích như thác đổ, anh ta nhún vai cười.
“Dù có uống thuốc thì tôi cũng không thể không ngửi thấy mùi được. Đến pheromone cũng không có phản ứng à.”
Grayson “hừ” một tiếng, vẻ mặt như đang suy tư rồi xoa cằm.
“Hoặc là cực omega, hoặc là…”
Cách anh ta ấp úng khiến Josh cảm thấy bất an. Anh vô thức nuốt khan một tiếng, đúng lúc đó, một giọng nói khác xen vào.
“Làm gì có cực omega nào ở chỗ này chứ? Cả đời cũng chưa chắc đã gặp được một người đấy.”
Quay đầu lại, Josh thấy Isaac đứng đó với vẻ mặt khó chịu. Grayson cũng quay sang nhìn, ừ hừ rồi cười.
“Em trai tôi xuống chưa?”
Anh ta lập tức chuyển chủ đề. Isaac lạnh lùng trả lời:
“Rồi, đã về xe của mình rồi.”
“Ồ, cảm ơn.”
Anh ta nói lời cảm ơn không mấy thật lòng rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Grayson khuất dần theo sự hướng dẫn của Isaac, Josh chợt thấy rùng mình. Nếu không có dấu ấn kia thì mọi chuyện sẽ ra sao? Josh âm thầm xoa lồng ngực đang đập thình thịch của mình. Chắc chắn anh sẽ bị phát hiện mất.
Lần đầu tiên Josh cảm thấy biết ơn dấu ấn mà Chase đã để lại. Anh sẽ không bị ảnh hưởng bởi những pheromone khác ngoài pheromone của hắn. Trừ khi có một alpha khác để lại dấu ấn mới trên người anh.
Nhưng nếu Chase phóng thích pheromone vào anh thì chắc chắn anh sẽ phát tình ngay lập tức.
Josh lại rùng mình. Anh đưa tay vuốt trán, đến lúc này anh mới nhận ra bàn tay mình đang hơi run lên.
***
Sau khi trấn tĩnh lại, Josh đến phòng giám sát thì chạm mặt Mark. Nhận thấy tình trạng của anh không ổn, Mark nghi ngờ hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì với tên vừa nãy à? Isaac nói có gì đó không ổn cho lắm.”
“Không ổn là sao chứ?”
Josh ngạc nhiên hỏi lại, Mark nhanh nhảu đáp:
“Thằng đó giở trò gì với cậu à? Dám đổ pheromone lên người beta, đúng là đồ khốn nạn, lỡ như cậu bị biến dị thì sao. Đúng là đám cực alpha…”
Mark tặc lưỡi, lắc đầu ngán ngẩm. Josh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
“Hai người họ đi chưa? Đều đi cả rồi chứ?”
“Rồi, đi được một lúc rồi.”
Mark thờ ơ nói.
“Chắc cậu cũng biết họ đi đâu rồi phải không? Cái buổi tiệc thác loạn nổi tiếng đó.”
Đương nhiên là anh biết nhưng điều Josh muốn hỏi lại là một chuyện khác.
“Còn đội bảo vệ thì sao?”
Mark thản nhiên lặp lại lời của Grayson:
“Người anh em kia cũng nói là không sao, còn C thì cứ làm ầm lên là không cần chúng ta đến, biết làm sao được. Chỉ đành gắn thiết bị theo dõi rồi cho họ đi thôi.”
“Haa…”
Josh thở dài. Cứ thế này rồi xảy ra chuyện gì thì họ lại đổ thừa cho chúng ta mất.
Anh chợt nghĩ hay là Chase cố tình chơi khăm bọn họ. Nếu sở thích của hắn là chọc ghẹo người khác thì cũng có thể lắm chứ, mà Chase thì càng có khả năng sẽ làm như vậy.
…Nhưng hắn đã đi cùng với Grayson.
Không biết đó là may hay rủi. Lẽ ra phải yên tâm nhưng Josh lại cảm thấy bất an. Lần đầu tiên gặp anh trai của Chase, Josh đã thấy có gì đó không ổn. Một người đàn ông mà nội tâm đen tối đến vậy cũng không thường thấy. Hơn thế nữa, anh ta cũng chẳng có ý định che giấu điều đó.
Chase có vẻ như không thích người đàn ông đó cho lắm.
Những thứ hắn không thích thì nhiều như sao trên trời, nhưng Grayson Miller chắc chắn là một trong số đó, thậm chí còn là một trong những người mà hắn ghét nhất. Vậy tại sao hắn lại ngoan ngoãn đi theo như vậy? Cứ như một con thỏ sợ hãi trước một con Anaconda vậy.
Chase Miller mà lại như thỏ sao?
Trong lúc Josh còn đang ngỡ ngàng thì Mark lại nói:
“Vấn đề là sau khi họ trở về. Tâm trạng của hắn phải tốt hơn mới được.”
Josh cũng không nói gì trước tiếng thở dài của Mark. Thường thì sau khi quan hệ tình dục, tâm trạng của mọi người đều sẽ tốt lên, nhưng trường hợp của Chase thì hoàn toàn không thể đoán trước được. Anh chỉ mong hắn cũng giống như những người bình thường khác.
Anh từng nghe nói rằng nếu đánh dấu nhau thì pheromone sẽ ổn định và giảm bớt nguy hiểm. Nhưng đó là khi người có dấu ấn phải liên tục giúp đỡ đối phương. Ít nhất cũng phải ở bên cạnh để mang lại sự ổn định về tâm lý, nhưng ai sẽ liên tục ở bên cạnh hắn chứ, và quan trọng hơn là có ai dám đánh dấu hắn không? Josh không khỏi lắc đầu.
Nghĩ thế nào thì cái tính khí thất thường của anh cũng đều là điểm trừ đối với Chase. Dù sao thì Chase cũng là người có địa vị cao, chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ mình sai đâu.
Bất chợt, gương mặt tươi cười của Grayson cùng với giọng nói thì thầm vang lên trong đầu Josh.
Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra ở cái nhà đó chứ?
Anh cảm thấy một luồng khí lạnh đang chạy dọc sống lưng.