Phải quá nửa đêm Chase mới quay về. Đội vệ sĩ vốn đang thấp thỏm chờ đợi suốt cả đêm, thở phào nhẹ nhõm khi tín hiệu định vị của hắn hướng về phía dinh thự. Họ đã sẵn sàng từ trước. Không giống như lúc ra đi, Chase trở về trên một chiếc sedan sang trọng.
“Ngài Miller!”
Ngay khi chiếc xe dừng lại trước cửa dinh thự, Mark vội vàng mở cửa xe và gọi hắn. Cùng lúc đó, mùi hương pheromone nồng nàn lan tỏa đến tận chỗ Josh đang đứng. Josh bất giác nghiến mạnh viên kẹo trong miệng.
Qua cánh cửa xe đang mở, Chase trông hoàn toàn mất hồn vì say thuốc. Hai mắt nhắm nghiền, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm điều gì đó. Vẻ ngoài rõ ràng cho thấy hắn đã phê thuốc. Người đàn ông với khuôn mặt lạnh tanh bước ra từ ghế lái càng khẳng định điều đó hơn.
“Cậu ấy đã dùng rất nhiều thuốc trong bữa tiệc nên gần như mất đi ý thức. Cứ để cậu ấy ngủ vài ngày rồi sẽ tỉnh thôi, trong thời gian đó xin hãy chăm sóc cậu ấy cẩn thận.”
Việc các cực alpha sử dụng ma túy hoặc thuốc lắc trong các bữa tiệc là điều hết sức bình thường, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Chase, lòng Josh lại trở nên phức tạp. Có lẽ vì ký ức về khuôn mặt hắn lúc cuối cùng họ gặp nhau vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh.
“Cậu ấy đã dùng loại thuốc gì vậy? … Liệu có gây hại cho cơ thể không?”
Josh thận trọng hỏi, mọi người đều nhìn anh chằm chằm. Josh vội vàng nói thêm.
“Để nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ gọi 911 ngay lập tức.”
Mark tặc lưỡi, người đàn ông chở Chase về lên tiếng.
“Sẽ không có vấn đề gì đâu. Như cậu biết đấy, các cực alpha không dễ gì bị hạ gục bởi thuốc hay rượu. Đúng là cậu ấy đã dùng quá liều so với những người khác, nhưng sẽ không sao đâu. Lần nào cậu ấy chẳng như thế này. Tôi nghe nói cậu ấy vẫn thường dùng nhiều như thế.”
Nói rồi, người đàn ông lên xe rời đi. Những người còn lại đỡ Chase rồi vội vã đưa hắn về phòng ngủ. Josh cũng bước theo họ.
Trong phòng ngủ của Chase, không khí lạnh lẽo bao trùm. Cảm giác trống trải như thể không có ai sử dụng căn phòng khiến Josh khựng lại. Bức tranh của Warhol từng treo trên tường đã biến mất. Tất cả những đồ trang trí lộng lẫy đều không còn, chỉ còn lại chiếc giường và bàn cạnh giường. Josh là người hiểu rõ nhất chuyện gì đã xảy ra với những món đồ đó.
“Ái chà.”
Mark đặt Chase lên giường rồi duỗi thẳng lưng. Isaac cùng Seth đẩy Chase vào giữa giường.
Hương pheromone tỏa ra từ khắp cơ thể hắn. Josh cảm nhận được một sự khác biệt kỳ lạ so với bình thường. Mùi hương của Chase hòa lẫn với mùi hương của một cực alpha khác, nhưng chỉ có Josh nhận ra được sự khác biệt này.
“Có nhiều cực alpha trong bữa tiệc nhỉ.”
Josh buột miệng nói, Mark thờ ơ đáp lại:
“Chắc là vậy thôi. Dù sao cũng là loại tiệc đó mà.”
“Mùi hương nồng nặc thật.”
Isaac lẩm bẩm một mình rồi lắc đầu. Seth cũng xoa xoa thái dương như thể đầu cậu ta đang rất đau. Tất cả đều phàn nàn rằng hắn đã mang quá nhiều pheromone về, nhưng không ai thực sự phân biệt được mùi hương đó cả. Chỉ có Josh phân biệt được mùi hương của Chase với mùi hương của người khác.
Chẳng lẽ là do dấu ấn sao…?
Josh vô thức vuốt vành tai được che phủ bởi chiếc tai nghe.
Mọi người quây quanh chiếc giường, nhìn xuống Chase đang nằm vật vã trên đó. Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm bung ra khỏi quần, cúc áo cũng không cài hết. Cũng may là hắn vẫn mặc quần chỉnh tề. Josh muốn dùng ngón tay vuốt lại mái tóc vàng rối bù của hắn. May mắn thay, Mark đã lên tiếng trước khi anh kịp hành động theo bản năng.
“Chắc không có gì đâu, chúng ta ra ngoài nhé?”
Như một tín hiệu, tất cả mọi người đều di chuyển. Josh vào sau cùng, cũng là người ra sau cùng. Khi quay đầu nhìn lại, Chase đang trằn trọc và lẩm bẩm những lời gì đó không rõ.
***
Anh cảm thấy trạng thái của Chase không ổn là khoảng hai tiếng sau đó. Sau khi đổi ca, Josh đang theo dõi màn hình CCTV chiếu cảnh vật khắp dinh thự thì bất chợt dừng lại ở phòng ngủ của Chase.
Chase dường như vẫn chưa tỉnh lại. Chắc chắn là hắn vẫn còn phê thuốc, nhưng dù vậy, trông hắn vẫn rất khó chịu. Chase liên tục trằn trọc, trông không ổn chút nào.
Josh do dự một lúc. Anh biết dù có đến chỗ hắn trong tình trạng này cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa, giờ này hắn vẫn đang trong cơn say thuốc, pheromone chắc chắn sẽ tỏa ra rất nhiều. Nếu Josh mạo hiểm đến gần hắn, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Hắn còn dùng thuốc nữa, tình hình chắc chắn sẽ còn tệ hơn thế này.
Đâm đầu vào nguy hiểm mà mình đã biết rõ là hành động ngu ngốc. Anh cẩn thận nhìn màn hình, chìm vào suy nghĩ.
Một người trưởng thành, chỉ là gặp ác mộng thôi mà, có gì ghê gớm chứ. Chắc là sẽ ổn thôi.
Nhưng khi nhìn thấy Chase co rúm người lại, vùng vẫy trên giường một cách đau đớn, Josh bất giác nhớ đến đứa bé nhỏ nhắn đã từng đưa tay về phía anh. Cả dáng vẻ khóc lóc vì gặp ác mộng của cậu bé nữa.
‘Daddy…’
Pete.
Josh lo lắng gõ nhẹ vào tay vịn ghế. Chase trên màn hình đang vật vã trên giường trông rất đau đớn. Anh có thể dễ dàng nhận thấy tình hình ngày càng tệ hơn.
Một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng anh. Anh không thể chịu đựng được nữa.
Thằng ngu này!
Josh tự chửi rủa mình rồi vội vàng chạy đi.
***
“…….”
Ngay cả trước khi mở cửa, hành lang đã tràn ngập pheromone. Josh cố gắng chịu đựng cảm giác chóng mặt và điều chỉnh lại chiếc mặt nạ. Đó là chiếc mặt nạ tân tiến có thể ngăn chặn gần 98% mùi pheromone, nhưng chết tiệt thay, 2% còn lại vẫn tấn công não bộ anh không hề thương tiếc.
Josh cố gắng phớt lờ mùi hương rồi mở cửa. Cùng với đó, lượng pheromone tích tụ trong phòng ùa ra ngoài.
Trong một khoảnh khắc, đầu óc Josh choáng váng khiến anh lảo đảo lùi lại phía sau. Anh cần thêm chút thời gian để lấy lại tinh thần, cũng cần thêm cả dũng khí để bước vào phòng ngủ đó.
Chase vẫn nằm trên giường như lúc nãy. Nhưng vì trằn trọc nhiều lần, ga giường đã nhăn nhúm hết cả, một góc còn bị tuột ra khỏi nệm. Hơn nữa, chiếc áo sơ mi của hắn cúc thì bung, cúc thì bay, hở cả người ra. Thật không hiểu nổi hắn mặc nó để làm gì nữa.
“…….”
Chase lại trằn trọc, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Khi hắn xoay người, mặt hướng về phía Josh, hắn liền khựng lại.
A.
Josh bất giác thở dài. Khuôn mặt hắn vừa xinh đẹp như thiên thần vừa mang vẻ gợi cảm đến khó chịu, gương mặt lấm tấm mồ hôi khi hắn thở dốc.
Hình ảnh hắn nằm sấp bất lực trên giường, ngước nhìn Josh, khơi dậy một cảm giác bất ngờ trong Josh – một chút tàn bạo. Josh hoang mang khi nhận ra mình đang cảm thấy như vậy. Chase Miller chứ không phải ai khác? Anh tự nhủ rằng điều này thật vô lý, nhưng anh không thể phủ nhận những cảm xúc đang trào dâng trong mình. Josh cảm thấy tội lỗi và bối rối cùng một lúc.
Haa, haa. Haa, haa.
Tiếng thở của Chase vang lên đặc biệt lớn. Josh cảm thấy như thể nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên, hơi thở của anh cũng trở nên gấp gáp hơn. Trong tích tắc, phần dưới của anh đã cứng lại, ướt át. Nếu lý trí của Josh dao động thêm 1% nữa thôi, có lẽ anh đã ở trên người hắn rồi.
Nhưng Josh cố gắng kìm nén ham muốn bằng tất cả ý chí của mình. Đây không phải là lúc, và cũng không bao giờ nên như vậy. Anh phải đánh thức Chase bằng mọi cách. Hắn dường như đang lạc trong một cơn ác mộng. Bằng chứng là đôi môi đang động đậy, ôi, đôi môi chết tiệt đó.
Josh không thể suy nghĩ được gì nữa. Trước khi phát điên, anh tự tát mạnh vào má mình.
“Aizz, chết tiệt!”
Lời chửi rủa thoát ra khỏi miệng anh. Đúng là thằng ngu! Josh xoa xoa má đang rát rồi tiến đến bên giường.
Chase vẫn như vậy. Hắn lại nhăn mặt rồi lẩm bẩm điều gì đó. Mỗi khi hắn thở, những cơ bắp rắn chắc trên ngực lại nhấp nhô dữ dội. Josh nuốt khan một tiếng rõ to.
“Miller, tỉnh dậy đi. Miller.”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy vai hắn lắc nhẹ, nhưng hắn không có dấu hiệu tỉnh lại. Rốt cuộc thì hắn đã dùng bao nhiêu mà lại ra nông nỗi này chứ? Josh tự hỏi. Ngay cả các cực alpha cũng không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi rượu và thuốc như vậy. Anh đã từng làm vệ sĩ cho những người nổi tiếng khác, nhưng chưa bao giờ thấy ai say đến mức này. Nếu người bình thường dùng thuốc quá liều như vậy, có lẽ họ đã không còn trên đời này nữa rồi.
“Ư… ờ…”
Chase lẩm bẩm điều gì đó. Hắn đang mơ sao? Josh nghiêng đầu. Do dự một lúc, anh ghé tai lại, cuối cùng cũng nghe được những lời hắn nói.
“Đừng… dừng lại… xin… xin đừng…”
Josh sững người. Mình vừa nghe thấy gì vậy? Chase Miller lại nói những lời này? Chắc mình nghe nhầm rồi.
Trong lúc Josh còn đang bàng hoàng, Chase tiếp tục lẩm bẩm.
“Xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, chỉ cần… chỉ cần…”