Cô ta bật cười, thanh âm khá trong trẻo. Khác với hình tượng ngôi sao quyến rũ hàng đầu Hollywood, tiếng cười của cô ta lại mang nét tinh nghịch. Gương mặt rạng rỡ hơn hẳn, Naomi liếc nhìn xung quanh Keith rồi chớp mắt.
“Mà này, người đi cùng anh đâu rồi? Tôi vừa thấy ai đó mà, hay là không phải nhỉ?”
Người đàn ông này không thể nào đến dự tiệc một mình được, Naomi thầm nghĩ. Nhưng Keith có vẻ như không muốn trả lời câu hỏi đó. Anh ta chỉ lấy bao thuốc ra, ngậm điếu thuốc vào miệng. Có vẻ như anh ta không biết hoặc không quan tâm đến việc người đi cùng mình đang ở đâu.
Khi Naomi đang hối hận vì đã hỏi một câu vô duyên thì đúng lúc đó, đạo diễn lọt vào tầm mắt cô ta. Cô ta chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi.
Những tiếng ồn ào nhỏ liên tục vang lên không ngừng nhưng cả hai đều im lặng. Họ chỉ lẳng lặng nhìn nhau. Người lên tiếng trước là Keith.
“Grayson đã bám theo tôi mấy ngày nay, giở đủ trò đấy.”
Vì đã đoán trước được nên Chase chỉ cười khẩy. Chỉ là phản ứng của Keith khiến hắn hơi tò mò. Hắn thuần thục châm lửa điếu thuốc, rồi nhả ra một làn khói dài.
“Nếu ghét như vậy thì không cần phải miễn cưỡng đâu. Đương nhiên là phải trả tiền vi phạm hợp đồng rồi.”
Giọng điệu hoàn toàn không mang theo cảm xúc. Đương nhiên là anh ta nói thật, và Chase cũng vậy.
“Tôi không có ý định trả tiền vi phạm hợp đồng.”
“Vậy thì thôi.”
Chỉ có vậy thôi. Keith không nói gì thêm. Im lặng một lúc, anh ta ngậm điếu thuốc vào môi rồi nói:
“Sống dưới cái bóng của anh trai đúng là không phải chuyện dễ dàng gì.”
Keith lẩm bẩm như nói một mình. Chase cười nhạt.
“Nếu anh là anh trai tôi thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút đấy.”
Keith không có bất cứ phản ứng nào trước câu nói nửa đùa nửa thật đó. Khói trắng lượn lờ trong không trung. Anh ta gạt tàn thuốc trên chiếc gạt tàn của người phục vụ vừa đi qua rồi lên tiếng:
“Các anh em của tôi chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy đâu.”
Nếu bọn họ chỉ cần làm em trai của Grayson một ngày thôi thì chắc chắn sẽ cảm tạ trời đất vì Keith là anh trai của mình. Chase thầm nghĩ.
Khi Keith vừa gạt tàn thuốc xuống, anh ta đột nhiên nhìn về một hướng. Điếu thuốc trên tay anh ta bốc khói nghi ngút.
Anh ta cứ thế đơ người ra một cách kì lạ, nhìn chằm chằm về một hướng, rồi đột ngột rời đi mà không nói lời nào. Để lại Chase một mình, hắn châm một điếu thuốc và đứng đó một lúc.
Tiếng người ồn ào văng vẳng bên tai. Hắn đã uống thử chút sâm panh, nhưng tất nhiên là không say. Hắn biết rõ rằng mình phải uống hết chỗ sâm panh trong bữa tiệc này mới có thể say được.
Tiếng cười cùng những câu chuyện vô nghĩa vang lên khắp nơi, nhưng hắn chỉ có một mình. Ha, hắn thở dài. Hắn ngậm điếu thuốc vào miệng, ngơ ngác chớp mắt. Bỗng nhiên hắn thấy thèm một cơn gió mát lạnh.
Hắn quay người định rời khỏi sảnh thì một người phụ nữ lạ mặt chặn đường hắn lại. Chase cau mày nhìn cô ta, cô ta mỉm cười nói chuyện với hắn.
“Xin chào, anh Miller. Tôi có thể gọi anh là Chase được không?”
Chase cau mày nhìn xuống cô ta. Dù hắn có nói gì đi nữa thì cô ta cũng sẽ gọi hắn như vậy mà thôi.
“Chào anh, Chase. Tôi là Veronica Lee, diễn viên đóng chung phim với anh lần này. Cứ gọi tôi Becky là được.”
Vẫn là kiểu chào hỏi quen thuộc, cô ta nhanh chóng gợi ý cho hắn cách gọi thân mật nhưng Chase vẫn không hề lay chuyển, gương mặt vẫn lạnh tanh như tờ. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn mỗi ý nghĩ làm sao thoát khỏi cái sảnh này càng nhanh càng tốt.
Bị ngó lơ trắng trợn như vậy, người bình thường có lẽ đã xấu hổ đến phát khóc nhưng Becky thì không. Cô ta vẫn tươi cười như thường rồi tiếp tục nói:
“Tôi rất muốn gặp anh, thật đấy. Tôi chưa từng gặp cực alpha nào ngoài đời thật bao giờ. Anh Pittman thì cũng có gặp rồi nhưng anh mới thật sự đẹp trai.”
Đôi mắt Becky ánh lên vẻ ngưỡng mộ chân thành. Bị người khác khen tới tấp như thế này không phải là chuyện thường nhưng cũng chẳng phải là chuyện hiếm. Chase nheo mắt cố gắng đọc vị động cơ của cô ta. Chắc cũng chỉ là tò mò muốn xem sinh vật quý hiếm hoặc là muốn hưởng ké chút danh tiếng của ngôi sao hạng A để kiếm chút lợi lộc, mà cũng có thể là cả hai.
“Nghe nói anh Chase sẽ đóng bộ phim này, tôi đã bám lấy đạo diễn nài nỉ để xin một vai đấy. Tôi thật sự rất muốn được làm việc chung với anh. Tôi là fan của anh, thật sự luôn!”
Giọng điệu hào hứng chẳng khác gì fan cuồng. Cô ta với tay lấy hai ly sâm panh từ khay của anh phục vụ vừa đi qua, đưa một ly cho Chase, ý muốn cụng ly.
Chase nhận lấy rồi uống cạn một hơi. Xong vụ này là xong, hắn thầm nghĩ. Nhưng vừa định rời đi thì cô ta đã bám theo như sam.
“Chúng ta nói chuyện về bộ phim một chút được không? Tôi vừa là fan của anh, vừa là fan của Doctor Flame đấy. Tôi muốn nghe anh Chase nhận xét về Doctor Flame.”
Vừa nói, Becky vừa nắm lấy cánh tay Chase. Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp lại, một mùi hương thoang thoảng mà hắn chưa kịp nhận ra xộc vào mũi.
Mùi hương omega.
Chase dừng bước, cúi xuống nhìn Becky. Đôi mắt cô ta sáng lấp lánh, gương mặt ửng hồng, chờ đợi phản ứng từ hắn. Nhìn thoáng qua, Chase mới lên tiếng:
“Cô… là omega?”
“Vâng.”
Cô nàng đáp lại với vẻ e thẹn. Gò má ửng hồng như thể vừa mới thoa phấn, hương pheromone càng lúc càng nồng. Becky đang cố tình quyến rũ hắn.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Phía sau hắn một mùi hương omega khác lại ập tới. Lần đầu tiên Chase cảm thấy bối rối. Sao trong cái bữa tiệc này lại có nhiều omega đến vậy? Anh ta đã không hề nhắc tới chuyện này.
À.
Hắn đã hiểu. Hóa ra gã Pittman kia không thể ngửi được mùi pheromone của người khác. Chẳng trách anh ta không bao giờ bị ai quyến rũ, trừ phi đó là omega đã đánh dấu anh ta.
Nhưng hắn thì khác.
Chase cảm thấy sống lưng đổ mồ hôi lạnh, hắn nghiến răng. Becky càng lúc càng tiến lại gần, ôm lấy cánh tay hắn.
“Chase…”
“Tránh ra!”
Hắn đột ngột quát lớn, hất tay cô ta ra. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ. Chase thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Becky.
“Cút đi! Cô có là fan của tôi hay là cái quái gì cũng mặc, đừng có mà bám lấy tôi. Ghê tởm!”
Gương mặt Becky đỏ bừng. Những người xung quanh đang xì xào bàn tán cũng liếc mắt nhìn họ. Nhưng Chase chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi bỏ đi.
Ghê tởm.
Hắn nghiến răng, mặc kệ những lời bàn tán không ngớt phía sau lưng.
Ghê tởm, tất cả bọn họ đều ghê tởm.
Ra khỏi sảnh tiệc rồi mà cơn choáng váng vẫn không buông tha. Chase muộn màng nhận ra mình đã sai lầm.
Đáng lẽ hắn nên quay đầu bỏ về ngay từ đầu.
Hối hận thì cũng đã muộn. Hắn đành chọn giải pháp khác. Cố gắng kìm nén cơn buồn nôn đang trào lên, hắn vội vàng tìm thuốc lá. Mùi pheromone vẫn còn vương vấn nơi chóp mũi khiến đầu óc hắn quay cuồng.
Chết tiệt, lại đúng lúc gặp phải omega.
Hắn nghiến răng ken két, việc duy nhất có thể làm là nín thở và châm lửa hút thuốc. Hắn hy vọng nicotine sẽ giúp át đi ảnh hưởng của pheromone.
Phù.
Hắn vội vàng hít một hơi thật sâu, giữ chặt trong lồng ngực rồi từ từ nhả ra. Lại thêm vài hơi nữa, mùi pheromone dần phai nhạt.
Nhưng có lẽ tất cả chỉ là do khứu giác của hắn đã bị ảnh hưởng. Hút thuốc quá nhanh khiến hắn bị choáng váng, đầu óc hỗn loạn. Mọi thứ thật tệ.
“Chết tiệt, cái lũ khốn nạn!”
Cuối cùng Chase cũng không thể kìm được nữa mà chửi thề, tay dụi mạnh vào mắt. Cơn giận dữ trào dâng, hắn chỉ muốn đấm chết tươi bất cứ kẻ nào dám bén mảng đến gần mình.
Sột soạt.
Đúng lúc đó, tai hắn nghe được một tiếng động khác lạ, không phải tiếng lá cây xào xạc mà là tiếng bước chân người.
Người đàn ông trong giấc mơ của hắn đang đứng ở đó.
Joshua Bailey.
Chase kinh ngạc, lẩm bẩm tên người kia trong miệng.
Hết phần 1