Haizzz…
Josh liên tục thở dài. Tiếng ồn ào vẫn không ngừng vang lên. Chẳng phải mọi người nên về hết rồi sao?
Anh nhìn đồng hồ, chỉ mới hai tiếng kể từ khi đến bữa tiệc. Hơn thế nữa, ca làm việc sẽ không kết thúc trừ khi Chase quyết định ra về.
Mặc dù vậy…
Anh lại thở dài lần nữa. Khu vườn này rộng đến mức khiến người ta muốn chửi thề. Chỉ cần lướt mắt một vòng thôi cũng đủ biết đêm nay sẽ phải thức trắng. Josh thầm so sánh với khu vườn của Chase mà tuần nào anh cũng đi tuần tra, nơi này còn rộng hơn thế gấp bội.
Tại sao không xây nhà trong công viên quốc gia luôn đi?
Josh vừa càu nhàu trong lòng, vừa di chuyển theo lộ trình đã vạch sẵn. May mắn là vẫn chưa có gì bất thường. Khi anh thấy một nhóm vệ sĩ tụ tập nói chuyện, đang định rời đi thì Henry gọi đến bằng bộ đàm.
[Không có gì chứ?]
“Vẫn chưa có gì.”
Josh trả lời ngắn gọn. Henry nói thêm vài câu rồi ngắt liên lạc. Có vẻ như bữa tiệc vẫn diễn ra suôn sẻ. Josh nghĩ, sau khi đi một vòng, anh sẽ yêu cầu chuẩn bị đồ ăn nhẹ. Rồi Henry cùng Isaac sẽ mang đồ ăn đến, trong khi Mark và anh sẽ tiếp tục bảo vệ Chase.
Đúng lúc đó, Josh phát hiện bóng người núp dưới một gốc cây.
Anh suýt chút nữa đã rút súng. Toàn thân căng thẳng, anh nhanh chóng đánh giá tình hình. Một lát sau, khi xác định được hình dạng của người kia, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Đối phương không phải là mối nguy hiểm. Thậm chí, người đó còn không nhận ra sự hiện diện của Josh, chỉ dựa vào thân cây thở hổn hển, trông có vẻ rất tệ.
Có phải bị bệnh không?
Josh vẫn cảnh giác, tiến lại gần người đó. Càng đến gần, cảm giác lo lắng càng lớn hơn là nguy hiểm. Rõ ràng người này đang trong tình trạng không ổn. Bờ vai run nhẹ, thân hình co ro khiến người ta cảm thấy bất an.
Có lẽ phải gọi xe cứu thương. Josh nhanh chóng suy nghĩ những việc cần làm. Khách mời của bữa tiệc sao? Hay là nhân viên?
Khi Josh dừng lại ngay trước mặt người kia, đối phương vẫn không hề hay biết. Như thể đã mất ý thức, người đó chỉ biết thở dốc, dựa vào thân cây. Josh không ngần ngại đưa tay ra.
“Cậu có sao không?”
Trong lúc nói chuyện, Josh chợt nhận ra bờ vai gầy gò mà anh chạm vào. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn cả là tiếp theo đó. Người kia từ từ mở mắt, ngước lên nhìn Josh. Ánh mắt mơ màng như thể ý thức đã rời đi một nửa, ngay khoảnh khắc ấy, Josh bất giác nín thở.
Đôi môi hơi hé mở, để lộ ra một phần lưỡi ướt át. Omega sao? Josh cố gắng ngửi nhưng không cảm nhận được gì. Có thể cậu ta đã uống thuốc ức chế, hoặc có thể giống như Josh, cơ thể có mùi hương rất nhẹ.
Nhưng pheromone chẳng có ý nghĩa gì. Ngay cả beta cũng khó mà từ chối đôi mắt ấy.
Gương mặt cậu ta nhìn Josh như thể… nếu Josh có hứng thú với đàn ông, anh sẽ không ngần ngại bế cậu ta lên mà chạy thẳng vào phòng ngủ. Không, thậm chí anh còn chẳng có thời gian để tìm phòng ngủ. Josh nghĩ. Loài người đã biết “yêu” nhau từ khi chưa có giường cơ mà.
Tất nhiên, đó là khi đối phương cũng đồng ý.
“Hình như cậu không khỏe, tôi gọi 911 cho cậu nhé?”
Josh bình tĩnh hỏi. Không can thiệp vào chuyện của người khác là nguyên tắc cơ bản của anh, nhưng giúp đỡ người đang gặp nạn thì lại là chuyện khác. Dù sao thì, nếu không đưa người này đến một nơi an toàn, anh sẽ không thể yên tâm ngủ được.
Đợi đã, là đàn ông đúng không?
Josh lại nhanh chóng quan sát toàn thân người kia. Dáng người khá gầy, nhưng cảm giác cứng rắn khi chạm vào, cùng với những đường nét cơ thể gần như vuông góc, khác với phụ nữ, cho thấy rõ ràng đây là một người đàn ông.
“…Không, tôi không sao…”
Khi người kia cố gắng lấy lại tinh thần rồi nói lời cảm ơn, Josh một lần nữa xác nhận đối phương là đàn ông. Và thật ngạc nhiên, anh cảm thấy vừa tiếc nuối vừa nhẹ nhõm.
Vội vàng hắng giọng để xua tan cảm xúc lạ lùng, Josh đỡ người kia đứng dậy, rồi chia sẻ chai nước của mình. Uống hơn nửa chai nước lạnh, cậu ta dường như đã tỉnh táo hơn một chút. Giọng nói vẫn còn nhỏ, nhưng cậu ta đã nói lời cảm ơn. Lúc này, Josh mới thực sự yên tâm.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ bỏ mặc người đó. Cậu ta giống như một con nai lạc đường, kiệt sức vì chạy trốn, chấp nhận phó mặc số phận cho thợ săn.
Chờ đã, nai sao?
Gương mặt Emma chợt hiện lên trong đầu Josh. Nghĩ lại thì, cậu ta giống như được tạo ra để dành cho cô em gái của anh vậy. Josh thầm cảm thấy may mắn vì Emma không có ở đây.
Nếu nhìn thấy người này, Emma chắc chắn sẽ lại “chệch nhịp” mất thôi.
Không cần nhìn cũng đoán được tình hình, Josh lại thở phào nhẹ nhõm, trò chuyện với cậu ta một lúc. Trong lúc nói chuyện, có vẻ như cậu ta đã khỏe hơn nhiều. Thậm chí còn đề nghị sẽ mang đồ ăn nhẹ cho mọi người. Josh cũng đang muốn làm điều này nên cùng cậu ta quay trở lại bên trong. Anh thầm nghĩ sẽ đưa người đàn ông này đến một nơi an toàn trong nhà.
Cho đến khi có người đột ngột xen vào.
“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, Josh quay đầu lại. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, người đàn ông cao lớn với đôi mắt màu tím đang nhìn họ. Đó là Keith Knight Pittman.
Người đàn ông đứng cạnh Josh giật mình lẩm bẩm:
“Ngài Pittman.”
Josh nhìn cả hai người. Hàng loạt câu hỏi vụt qua trong đầu anh.
Là nhân viên sao? Nhưng lại là thư ký của Pittman? Tại sao Pittman lại ở đây? Có vấn đề gì với bữa tiệc sao? Trông anh ta có vẻ không vui lắm.
Nghĩ đến đó, Josh cúi xuống nhìn người đàn ông với khuôn mặt tái nhợt.
Có lẽ nên nói với anh ta rằng tình hình không ổn thì hơn nhỉ?
Nhưng dù sao thì cậu ta cũng đã trưởng thành, không đến mức phải lo lắng đến vậy. Mọi nguy hiểm đã qua, anh cũng đã làm những gì cần thiết. Có lẽ cậu ta cũng nghĩ như vậy nên chủ động lên tiếng:
“Cảm ơn vì đã giúp đỡ, chắc anh vẫn đang bận, vậy tôi xin phép…”
Rõ ràng là cậu ta muốn Josh rời đi. Josh cũng không từ chối. Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy hơi bất an.
“Vậy thì… cậu cẩn thận nhé.”
Định chào tạm biệt thì Josh chợt nhận ra họ vẫn chưa giới thiệu tên cho nhau. Anh khựng lại, người kia mỉm cười nói:
“Tôi là Yeon Woo, Seo Yeon Woo.”
“Tôi là Joshua, mọi người gọi tôi là Josh. Rất vui được gặp cậu, Yeon Woo.”
Josh đáp lại rồi gật đầu chào Pittman. Tất nhiên anh ta hoàn toàn phớt lờ anh.
Giữa hai người họ dường như có một bầu không khí căng thẳng, nhưng đó không phải là việc mà Josh cần quan tâm. Anh lo lắng cho những đồng nghiệp của mình hơn. Anh cần đến bếp để yêu cầu làm bánh sandwich. Hoặc có thể họ đã giải quyết xong? Những người khác thì không biết, chứ Henry chắc chắn đang tức giận đến nơi rồi. Cậu ta thường xuyên trở nên nóng nảy, đặc biệt là khi đói bụng.
Hay là mình nên báo cho họ một tiếng?
Đúng lúc đó, Josh chợt khựng lại.
“…Hả?”
Một tiếng kêu ngạc nhiên thoát ra khỏi miệng anh. Nhưng chỉ dừng lại ở đó. Anh vội vàng ngậm miệng rồi lùi lại phía sau.
Cách anh vài bước chân, một người đàn ông không ngờ tới đang đứng hút thuốc.
Là Chase.