(ABO) Kiss Me If You Can

Chương 33



Josh sững người, đứng im như trời trồng.

Mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi anh. Chắc hẳn Chase đã ra ngoài để hút thuốc. Isaac và Henry có lẽ đang ở đâu đó gần đây. Josh nghĩ vậy rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy mỗi Chase.

Họ đang trốn ở chỗ khuất sao?

Với tính cách của Chase, hắn hoàn toàn có thể nổi giận nếu ai đó dám theo dõi mình. Vậy nên chắc chắn họ sẽ ẩn mình để bảo vệ hắn.

Dù sao thì tiến lên cũng không phải là một lựa chọn hay. Đi vòng ra phía sau hắn thì có thể bị phát hiện, còn đi thẳng lên phía trước thì Josh lại nhớ đến Henry bị ném điện thoại vào đầu trong một tình huống tương tự.

Cách duy nhất là rút lui. Anh đành phải đi theo hướng ngược lại. Josh đưa ra quyết định rồi bắt đầu lùi lại. Nhưng vận may không mỉm cười với anh.

Đột nhiên Chase quay đầu lại, chạm mắt với Josh. Josh lập tức đứng im như bị đóng băng.

Mặc dù đã cố gắng tránh mặt hắn rất kỹ, nhưng khi đối mặt trực tiếp như thế này, Josh không còn đường nào để trốn thoát. Anh thầm cảm thấy thật tệ hại rồi nhìn Chase chằm chằm.

Sự im lặng của khu vườn tĩnh mịch trở nên đặc biệt nặng nề. Những tiếng ồn ào từ biệt thự đang tưng bừng bữa tiệc, hay những tiếng hò reo vọng lại từ xa bên ngoài kia đều trở nên xa xôi. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc bị cơn gió thổi qua là nghe rõ mồn một.

A.

Bất chợt một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng xộc vào mũi Josh. Đó là mùi pheromone của Chase. Nhận ra điều đó, tim anh đột nhiên đập nhanh hơn, đồng thời lại cảm thấy kỳ lạ, tâm trí anh lại bình yên đến lạ.

Chase im lặng đến mức đáng ngạc nhiên. Hắn không ném bất cứ thứ gì, không tỏ ra khó chịu, thậm chí còn không chửi rủa. Josh chợt cảm thấy hắn như thể đã kiệt sức vậy.

Chẳng lẽ hắn bị mọi người làm phiền đến mức phải chạy trốn sao?

Khuôn mặt xanh xao của Chase dưới ánh đèn đường trong vườn trông thật đáng thương. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt ấy, tim Josh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tại sao đúng lúc này gió lại thổi, tóc Chase lại xõa ra, hàng mi dài rũ xuống tạo thành những bóng đen trên khuôn mặt hắn chứ?

Mặt Josh nóng bừng. Anh vô thức lấy tay che miệng lại. Vừa kịp nuốt tiếng thở dốc vào trong thì Chase quay đầu lại như thể nghe thấy tiếng động.

Ngay lập tức ánh mắt hai người lại chạm nhau. Mắt Chase nheo lại, Josh nín thở.

Chase ngậm điếu thuốc lên môi. Ngọn lửa đỏ bùng lên khi hắn rít một hơi dài. Từ từ nhả khói, hắn dùng những ngón tay thon dài vuốt ngược mái tóc rối bù ra sau. Josh chợt nhận thấy những ngón tay ấy đang run rẩy nhẹ nhàng.

A, Josh thở dài. Anh nên giả vờ như không thấy gì rồi lùi lại mới đúng chứ. Hối hận muộn màng nhưng một khi đã nhìn thấy khuôn mặt ấy, anh không thể quay đầu được nữa.

Anh biết người đàn ông kia là một kẻ “chó má”, cũng biết hắn sẵn sàng vung tay đấm đá người khác, và cũng biết chỉ cần hắn mở miệng là sẽ phun ra những lời lẽ tục tĩu khiến tâm trạng anh trở nên tồi tệ mà thôi.

Mặc dù vậy Josh vẫn không thể rời đi.

Bất chợt Chase nở một nụ cười nhạt. Tim Josh bắt đầu đập loạn nhịp. Đôi môi hắn hé mở, giọng nói thì thầm như rót mật vào tai anh.

“Sao còn chưa biến đi? Thằng khốn kiếp.”

Tim Josh như ngừng đập, thay vào đó là một cơn giận dữ trào lên. Anh nhanh chóng kiềm chế nó. Trên đời này chắc chẳng có ai không bị hắn coi là “thằng khốn kiếp”. Josh lạnh lùng đáp lại:

“Bảo vệ cậu là nhiệm vụ của tôi.”

Những lời tự biện hộ vang lên, Chase bật cười khẩy.

“Chắc là chó săn.”

Hắn lẩm bẩm như nói một mình, nhưng Josh biết rõ là hắn muốn anh nghe thấy. Josh không suy nghĩ nhiều mà đáp lại:

“Vì cậu ghét chó nên tôi xin làm mèo vậy.”

*Zô triiii =)))

Ngay lập tức Chase cau mày nhìn anh chằm chằm. Josh vội vàng cười xòa:

“Tôi đùa thôi.”

“…”

Tất nhiên là hắn không dễ dàng bỏ qua. Ánh mắt lạnh lẽo của Chase khiến Josh đành phải lảng sang chuyện khác.

“…”

“…”

Những âm thanh ồn ào mơ hồ vọng lại. Tiếng ồn ào của bữa tiệc, tiếng hò reo của mọi người từ xa, tất cả đều quá yếu ớt để phá vỡ sự im lặng giữa họ lúc này.

Phù.

Chase rít một hơi thuốc nữa rồi dập tắt điếu thuốc xuống đất. Josh lặng lẽ quan sát hắn dùng giày dẫm tắt tàn thuốc. Chase rút bao thuốc từ trong túi ra, thuần thục lấy một điếu ngậm lên môi. Nhìn thấy hắn đưa bao thuốc về phía mình, Josh lắc đầu từ chối.

“Không, tôi không hút thuốc.”

Chase lại thu tay về, lấy bật lửa ra châm thuốc.

“Tại sao? Trước đây anh từng hút mà.”

Chase vừa hút thuốc vừa hỏi. Josh vô thức trả lời:

“Ừm, nhưng bây giờ tôi đã bỏ rồi…”

Anh chợt nhận ra điều gì đó rồi ngừng lại. Trong tầm mắt mở to của anh, khuôn mặt Chase hiện lên. Hắn đang nhìn xuống anh với một nụ cười kỳ lạ trên môi cùng đôi mắt nheo lại.

“…”

“…”

Josh nhất thời không nói nên lời, chỉ biết ngước nhìn khuôn mặt Chase. Đầu óc anh trống rỗng đến lạ thường.

Hắn nhớ sao? Người đàn ông này, nhớ mình sao?

Josh không biết phải phản ứng thế nào trước sự thật khó tin này. Làm sao hắn có thể nhớ ra mình chứ? Chase từ từ đưa điếu thuốc lên miệng, nhả ra một làn khói dài, ánh mắt vẫn không rời khỏi Josh.

“…Từ khi nào, làm sao…?” Josh lắp bắp hỏi, nhưng Chase chỉ nhếch mép cười đầy ẩn ý. Nhìn vẻ mặt bối rối của Josh, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đã bao giờ hắn cảm thấy hả hê như vậy chưa nhỉ? Chase thản nhiên hỏi ngược lại:

“Chuyện đó có quan trọng sao?”

“…” Josh im lặng. Hắn nói đúng. Từ khi nào, làm sao hắn biết, tất cả đều không quan trọng. Anh chỉ tò mò mà thôi.

Tại sao người đàn ông này lại nhớ mình?

Khi Josh nhớ lại cái đêm Chase ở trên người mình chuyển động mạnh mẽ, thì một mùi hương khác lạ lẫn trong mùi thuốc lá đã kéo anh trở lại thực tại. Đó là mùi pheromone quen thuộc của Chase, nhưng lại lẫn với mùi pheromone của một omega khác. Tim anh chợt lạnh đi một nửa.

Chẳng lẽ hắn đã dan díu với ai đó trong bữa tiệc này?

Nghĩ đến cuộc sống riêng tư phóng túng của các cực alpha, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.

Chase Miller cũng không phải ngoại lệ. Anh đã tận mắt nhìn thấy hắn đến bữa tiệc mà.

Josh cho rằng mình đã suy luận hợp lý. Mặc dù vậy, việc anh cau mày chỉ đơn giản là do thấy Chase thật đáng khinh, thật sự là như thế.

Josh định bỏ qua hắn rồi rời đi. Nhưng thật không may, vận may không đứng về phía anh. Ánh mắt của Chase vẫn luôn dán chặt vào Josh, đột nhiên trở nên mơ màng. Hắn nhăn trán rồi rên rỉ một tiếng. Josh ngạc nhiên chớp mắt.

“Miller?”

Anh vội vàng gọi nhưng Chase không trả lời. Thay vào đó, hắn ôm đầu bằng cả hai tay, gập người lại và cuộn tròn, trông rất bất thường. Hắn giậm chân xuống sàn vài lần như thể đang tức giận điều gì đó, rồi sau đó im lặng. Nhưng tư thế ôm đầu cuộn tròn vẫn không thay đổi.

Không khỏe ở đâu sao?

Điếu thuốc đang hút dở rơi xuống sàn vẫn còn cháy. Chắc chắn là Chase đã làm rơi. Josh vội vàng chạy đến chỗ hắn.

“Miller, cậu có sao không?”

Haa, haa.

Tiếng thở dồn dập của Chase phá tan sự im lặng của khu vườn tĩnh mịch, vang vọng đặc biệt lớn. Những tiếng ồn ào từ biệt thự đang tưng bừng bữa tiệc, hay những tiếng hò reo vọng lại từ xa bên ngoài kia đều trở nên xa xôi.

Giữa hai người họ chỉ còn lại một sự tĩnh lặng sâu thẳm. Tiếng lá cây xào xạc bị cơn gió thổi qua vang lên rất lớn.

Khuôn mặt xanh xao của Chase dưới ánh đèn đường trong vườn giống với vẻ mặt tiều tụy của hắn dưới ánh trăng đêm nọ khi hắn khóc lóc níu lấy Josh, nhưng cũng khác nhau. Hôm nay Chase không có vẻ gì là mất cảnh giác như hôm đó. Hắn chỉ trông mệt mỏi như thể toàn bộ sức lực trong người đã cạn kiệt.

Tim Josh vẫn không ngừng đập. Mái tóc đen nhuộm màu rũ xuống che phủ khuôn mặt xanh xao, tạo thành những bóng râm. Nhưng hắn thậm chí còn không buồn vuốt nó sang một bên. Josh vô thức giơ tay lên rồi đột nhiên bừng tỉnh.

Mình phải rời khỏi đây. Isaac và Henry có lẽ đang quan sát ở đâu đó gần đây. Trong mắt họ dáng vẻ ngây ngốc nhìn Chase của mình trông thật kỳ lạ và buồn cười biết bao chứ.

Nhưng Josh còn chưa kịp nghĩ ra lý do để rời đi thì Chase đã xoay người rời đi trước. Sự rời đi đột ngột của hắn mang đến một cảm giác nhẹ nhõm lẫn với sự hụt hẫng. Nhưng anh không có thời gian để cảm nhận những cảm xúc vô nghĩa đó.

“…Ơ?”

Chase đột nhiên loạng choạng. May mắn là hắn nhanh chóng lấy lại được thăng bằng, nhưng điều đó thật kỳ lạ. Kinh ngạc, Josh tiến lại gần hắn hỏi:

“Miller, cậu có sao không?”

Không ổn rồi, anh nghĩ, nhưng đã quá muộn. Josh nhanh chóng nhìn xung quanh. Không có ai cả. Chẳng lẽ Isaac và Henry cả hai đã rời đi rồi sao?

“Miller.”

Với một cảm giác bất an, anh lại gọi tên hắn, nhưng Chase không trả lời. Tiếng thở dồn dập của hắn khiến Josh đột nhiên tái mặt.

“Miller.”

Haa, haa.

Anh gọi lại lần nữa, nhưng giọng nói của Josh dường như quá xa xôi đối với Chase. Nhưng trên thực tế, nó ở ngay bên cạnh hắn. Thái dương hắn đau như búa bổ, miệng khô khốc. Nhịp tim dường như đang đập ngay bên tai. Chóng mặt cùng đau đầu ập đến khiến hắn không thể mở mắt. Cuối cùng Chase nhắm mắt lại với một tiếng rên rỉ yếu ớt.

“Miller!”

Josh gọi tên hắn lần nữa. Vừa kịp mở mắt, hắn đã thấy Josh đang lo lắng nhìn xuống mình. Chỉ sau khi nhận ra vị trí của hai người đã thay đổi, Chase mới nhận ra mình đã ngã quỵ xuống.

“Tránh ra.”

Chase thô bạo đẩy tay Josh đang đưa ra để đỡ hắn dậy. Josh đành lùi lại ngay lập tức.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.