Rốt cuộc hắn giống nam nhân kia đến mức nào, mới có thể khiến vị hòa thượng kia lần đầu tiên thấy hắn đã nhận lầm?
"Trong lòng thí chủ đã có tính toán, cần gì phải chấp nhất một đáp án?"
Một cơn gió lạnh lẽo thổi vào hành lang, trụ trì nhìn những đám mây dần tối sầm ở phía chân trời rồi nói tiếp: "Anh Chiêu thí chủ từng cầu thẻ xăm ở bổn tự, vừa khéo bần tăng là người giải xăm.”
Lúc đó ông ta chỉ là một hòa thượng trẻ tuổi, còn lâu mới xứng với hai chữ "trầm ổn" như bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy nội dung thẻ xăm đã thay đổi sắc mặt. Từ vẻ mặt của ông ta, Anh Chiêu đã nhìn ra có gì đó không thích hợp. Nàng liếc nhìn nội dung thẻ xăm, không để ý chút nào nói một câu: "Thẻ xăm này chẳng linh nghiệm tẹo nào." Sau đó, nàng lôi kéo nam tử đeo mặt nạ bên cạnh rời đi.
Lúc rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm: "Ta là người tu đạo lại chạy tới cầu Phật, đầu óc hỏng thật rồi! Còn có ngươi nữa, ngươi và chủng tộc của chúng ta đều... Được rồi, được rồi!”
"Dĩ nhiên ta không tin thứ này." Nam tử đeo mặt nạ cúi đầu nhìn nàng, trả lời một câu: "Nhưng nếu thật sự ứng nghiệm, vậy thì ít nhất người chết là ta.”
Tiểu hòa thượng lần đầu tiên phụ trách giải xăm đã gặp phải vị thí chủ không tin số mạng, không khỏi đứng ở trước miếu nhìn thêm vài lần. Lời nói của nam tử kia tựa hồ chọc giận Anh Chiêu, nàng hất hắn ra, nổi giận đùng đùng chạy đến dưới một gốc cây ngân hạnh không thèm để ý tới hắn nữa.
Mãi đến khi hòa thượng nhỏ nhìn thấy nam tử đeo mặt nạ kia đi đến bên cạnh nàng, xốc mặt nạ trên mặt lên nghiêng người hôn qua, ông ta mới đưa mắt nhìn sang chỗ khác theo đúng nguyên tắc “phi lễ chớ nhìn”.
Khuôn mặt nam tử giấu dưới lớp mặt nạ kia thật sự đẹp đến nỗi vừa nhìn đã khó quên.
Vẻ ngoài hiếm thấy như vậy trùng hợp lại giống với thiếu niên trước mặt này đến kỳ lạ, chẳng qua trông có vẻ lớn hơn mấy tuổi.
"Đại sư còn nhớ nội dung thẻ xăm nàng rút không?" Trông thiếu niên đã bình tĩnh hơn vừa rồi rất nhiều, khẽ chớp mi, đè nén cảm xúc dưới đáy mắt.
"Mệnh cách cô độc, đêm cuối đời vụt sáng."
Trụ trì khẽ mấp máy môi, thuật lại câu trên thẻ săm đã ghi nhớ hơn nửa đời cho thiếu niên biết.
Lời giải này nghe có vẻ không cặn kẽ cho lắm. Thiếu niên mờ mịt một lúc lâu mới quay đầu lại, lắp bắp hỏi: "Sao, sao lại thế?”
"Mệnh cách của thí chủ Anh Chiêu rất đặc biệt, xứng với cái tên thiên mệnh chi nữ." Trụ trì lạnh nhạt nói: "Đế vương nhân gian còn phải xưng là quả nhân, huống chi các tu sĩ vẫn luôn suôn sẻ trên con đường tu đạo thì sao?”
Tu tiên tu Phật tu thánh nhân, mặc dù Phật pháp và Đạo pháp không giống nhau, nhưng thành Phật hay thành Tiên đều phải chịu mọi khổ cực. Tiểu hòa thượng năm đó từng cầm lời giải xăm hỏi cao tăng trong chùa, cũng chỉ nhận được một câu trả lời "số mệnh đã định không thể dễ dàng thay đổi".
"Người giành được tạo hóa của thiên địa, trong số mệnh sẽ gặp kiếp nạn này." Trụ trì nhìn về phía Hạ Lan Tiêu: "Hiện giờ kiếp số đã qua, thí chủ không cần lo lắng quá nhiều.”
Ánh hoàng hôn vừa vặn chiếu rọi lên cành cây chắn ngang trước mặt Hạ Lan Tiêu. Bóng râm phủ lên mặt hắn, hình ảnh quá mức trầm tĩnh trái lại trông hơi u ám.
Khi bước ra khỏi sân sau, mặt trời vừa vặn trốn vào tầng mây, dường như cả trái tim cũng rơi xuống không có điểm dừng theo ánh mặt trời.
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc trở lại bên cạnh sư phụ, nhưng giờ này khắc này, Hạ Lan Tiêu đột nhiên không muốn để cho nàng nhìn thấy mặt mình. Khuôn mặt giống với nam nhân kia.
Tuy rằng trong lòng hắn biết, thật ra sự không cam lòng kia rất đỗi vô lý.
Mệnh cách cô độc, đêm cuối đời vụt sáng.
Đây là kiếp nạn trong số mệnh của Anh Chiêu.
Nếu đã vượt qua kiếp nạn, tất cả mọi người ở núi Thương Ngô đều bình yên vô sự. Như vậy... chắc hẳn đúng như lời Yến Trì nói, người ứng kiếp đã không còn trên đời này nữa.
Hai năm trước, sư phụ nhìn thấy khuôn mặt này của hắn lại không hề nhớ tới nam nhân kia, thậm chí còn định chém chết hắn, chứng tỏ sư phụ hẳn đã quên đi một đoạn ký ức nào đó. Trước kia hắn chưa bao giờ để ý tới câu nói "ta quên mất" mà sư phụ thường treo bên miệng. Hắn cứ tưởng nàng không muốn trả lời, hoặc là bản tính vốn lơ ngơ như thế, giờ ngẫm lại, thật ra những điều này đều để lại manh mối.
Nàng thực sự đã quên.
Nhưng đến cùng nàng yêu người kia tới mức nào mới có thể khiến chưởng môn tiền nhiệm hạ cấm chế, thậm chí còn không được nhắc tới?
Sắc trời đã tối đen, hắn thẫn thờ đi theo đám đông dạo khắp nơi, cuối cùng tìm một gốc cổ thụ yên tĩnh, trèo lên trên.
Hắn nghĩ, sư phụ muốn tha thứ nhưng hắn tạm thời vẫn chưa thể nào vờ như không có chuyện gì mà đứng trước mặt nàng. Bởi hiện tại tâm tình của hắn rất tệ. Cảm xúc không vui cuồn cuộn ùa tới theo tiếng côn trùng rả rích trong đêm tối. Ma khí vốn ngoan ngoãn, yên tĩnh trong cơ thể cũng mơ hồ muốn tràn ra ngoài.
Một khắc trước khi sắp mất khống chế, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại, ngồi xếp bằng trên cành cây niệm một khắc Thanh Tâm chú, mới bình tĩnh lại đôi chút.
Đã đến lúc đi tìm sư phụ rồi, bằng không để nàng chờ lâu, có lẽ sẽ nổi giận.
Vừa nghĩ như vậy, sư phụ lại tình cờ xuất hiện trước mặt hắn với y sam màu vàng hạnh, vẫn là một bộ mặc đêm hôm qua, bộ quần áo mà chỉ hắn có thể nhìn thấy chân dung.
Nàng lại đóng giả thành một người khác.
Nàng đến để gặp hắn hay là tới ngắm khuôn mặt này của hắn đây?
Cho dù mất đi trí nhớ, nhưng bất kể bao nhiêu lần, có phải nàng vẫn vô thức bị hấp dẫn bởi khuôn mặt này không?
Động tác nhanh hơn suy nghĩ đã bán đứng hắn, trước khi hắn suy nghĩ rõ ràng, đã nôn nóng nắm lấy bàn tay đang vươn về phía mình của nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Hạ Lan Tiêu ôm nàng rất chặt, một tay ôm lấy lưng nàng, tay còn lại vòng qua khuỷu chân, bế nàng ngồi lên trên đùi mình. Hai cánh tay dài chặt chẽ ôm lấy nàng, ghé đầu lại gần nhưng không nói một lời.
Hơi thở triền miên mang theo chút run rẩy, rõ ràng động tác mạnh mẽ đến mức khiến nàng sắp không thở nổi. Nhưng dáng vẻ hắn nhắm mắt lại dán mặt lên cần cổ của nàng lại tràn ngập sự ỷ lại.
"Nhớ ta thế cơ à?" Nàng lẩm bẩm hỏi.
Sao nhóc con này lại yếu ớt như vậy? Mới chỉ một đêm triền miên mà đã luyến tiếc cô nương mặt tròn này đến thế cơ à?
Hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng rầu rĩ mở miệng: "Ừ, ta nhớ nàng lắm, thật sự... rất nhớ nàng.” Sư phụ của hắn, Anh Chiêu của hắn.
Hắn nhớ nàng cũng không phải từ sự chia ly tối qua, mà là từ một năm trước, nàng không chào hỏi một tiếng đã bỏ hắn lại đi bế quan, tích tụ cho đến nay. Nỗi nhớ nhung giống như én liệng ngày xuân, chạy tán loạn trong lồng ngực, làm thế nào cũng không thể lấp đầy được miệng vết thương bị xé rách.
Cho dù nàng gần ngay gang tấc, cũng vẫn không thể giải thoát.
Hắn không thể nhìn nàng một cách quang minh chính đại, không thể chạm vào cũng như không dám hỏi nàng liệu có nhớ mình dù chỉ một chút không.
Tại sao? Sao nam tử kia có thể?
Rốt cuộc sư phụ coi hắn là cái gì?
Anh Chiêu cảm thấy ngày càng không thể thở nổi, nàng mở to hai mắt đặt cằm lên vai hắn định giằng ra, chợt cảm nhận được trên cổ có chất lỏng ấm áp lăn xuống. Vì thế bàn tay đang giơ lên giữa không trung bỗng cứng đờ, sau đó vuốt ve đầu hắn.
Tuy rằng trước kia nàng thường hay sờ đầu hắn, nhưng chỉ vuốt qua loa cho có lệ.
Nàng chưa từng thật lòng an ủi người khác như thế, động tác sượng sùng như đang vuốt ve một con hung thú. Đêm qua lúc ở trên giường, hắn trở nên tàn nhẫn không phải rất hung dữ đấy à? Nàng kêu dừng thế nào cũng không chịu, lúc này lại ở đây ôm nàng rơi nước mắt, lạ thật đấy!
May là hắn không để cho nàng vuốt ve vài cái đã tự động lấy mu bàn tay lau mắt rồi buông nàng ra, nhưng tay kia vẫn ôm eo nàng không buông như cũ, hai chân vững vàng gác trên cành cây để nàng ngồi vững.
Nàng nâng eo ghé đến trước mặt hắn, hơi tò mò hỏi: "Ngươi gặp chuyện gì đau lòng hả? Là trong nhà xảy ra chuyện hay là gặp trở ngại khi tu hành?”
Hạ Lan Tiêu lắc đầu không nói, ánh trăng mờ ảo che đi hốc mắt phiếm hồng của hắn. Hắn im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên nhìn vào mắt nàng và hỏi: "Nàng có thể hôn ta một cái không?”
Hắn nghĩ, chỉ cần Anh Chiêu có thể hôn hắn, là có thể xí xóa hết sự ganh ghét với nam nhân kia trong lòng hắn.