Anh Chiếu Lương Tiêu

Chương 60: Chương 60



“Hôn ngươi một cái là ngươi có thể lập tức vui vẻ sao?” Nàng bày ra vẻ mặt khó hiểu.

Đây là cái yêu cầu kỳ lạ gì thế?

“Ừm.”

Nàng tự tiện oán hận trong lòng cũng đều bởi vì hắn quá mức tham lam mà thành, sư phụ cùng lắm cũng chỉ dung túng cho tham vọng của hắn mà thôi, nàng không làm sai bất cứ chuyện gì, ngược lại là khiến hắn chiếm được rất nhiều thứ.

Vậy yêu cầu càng nhiều cũng có thể được tha thứ sao?

Anh Chiêu suy nghĩ một chút rồi vô cùng hào phóng nói: “Vậy ta hôn ngươi ba cái thì có phải là ngươi sẽ càng vui vẻ hơn không?”

Đột nhiên hắn cười lên, mặc dù khóe mắt vẫn còn hơi hồng, nhưng nói chung cũng không phải là dáng vẻ ủ dột lúc đầu nữa rồi. Hắn vừa nhắm mắt lại vừa nói: “Vậy nàng hôn ta trước đi, hôn xong ta sẽ nói cho nàng.”

Chỉ có trẻ con đòi hôn mới nhắm mắt ngoan ngoãn như thế này.

Chỉ trong chốc lát Anh Chiêu đã tiến lại gần, nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ở dưới gốc lông mi của hắn rơi vào trong tầm mắt rất rõ ràng, vốn dĩ sự chú ý của nàng đã không quá tập trung nên lập tức bị thu hút, không khỏi đưa tay ra chạm lên da mắt của hắn.

Lông mi thiếu niên run rẩy, giống như đã đợi đến sốt ruột, chủ động nghiêng người qua hôn nàng.

Bàn tay ôm eo nàng lập tức siết chặt lại, ấn nàng lại gần hắn. Hai mắt thiếu niên nhắm lại đã mở ra, trong con ngươi đen láy giống như ẩn giấu một ngọn lửa hoang dã, không biết lúc nào sẽ đột ngột bùng cháy.

Hơi thở nặng nề nghiền lên đôi môi nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt rồi lại không nỡ làm nàng đau mà nhẹ nhàng hơn, cẩn thận miêu tả đôi môi của nàng, đầu lưỡi ướt át cạy răng môi của nàng ra, tiến sâu vào trong miệng, gấp gáp quấn lấy đầu lưỡi của nàng mà mút mát.

Trong không khí tràn đầy những âm thanh ái muội, Anh Chiêu có chút không chịu nổi cách hôn trầm mê như vậy, cơ thể nằm trong lòng hắn không nhịn được mà run rẩy. Hắn thuận thế ôm nàng càng chặt hơn, cái ôm rộng lớn nóng bỏng khiến nàng như sắp nghẹt thở.

Lúc tách ra, khóe môi nàng đã lấp lánh ánh nước. Hắn nhìn thoáng qua một cái, lại lưu luyến không nỡ mà tiếp tục hôn lên khóe miệng nàng một cái.

Sau khi làm xong một loạt các động tác, hắn cũng không vội vàng lui ra mà nhẹ nhàng tì cằm lên bả vai nàng, cực kỳ lưu luyến nghiêng đầu hôn lên vành tai nàng, sau đó mới thấp giọng nhắc nhở: “Động tác của nàng quá chậm chạp, cho nên vừa nãy không tính, nàng vẫn phải hôn ta ba lần nữa mới được.” 

Tính nết này thật sự là hơi trẻ con rồi đó, giống như người vừa làm ra một loạt động tác cuồng nhiệt lúc nãy không phải hắn vậy.

“Chẳng phải chỉ là ba lần thôi sao, cũng không phải không làm được.” Anh Chiêu lẩm bẩm một câu, sau đó lại dẩu môi lên hôn hắn.

Nhưng thiếu niên lại đưa tay ra chặn mặt nàng rồi lắc đầu nói: “Không phải hôm nay mà là lần sau. Lần sau nàng trả nợ cho ta.”

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Anh Chiêu, hắn nhếch khóe miệng lên cười rồi giải thích: “Bởi vì lần sau ta vẫn muốn gặp nàng.”

Sau lưng thiếu niên có những chiếc là khô đang rơi xuống, mặc dù hắn đang cố gắng khiến mình trông có vẻ vui hơn, nhưng Anh Chiêu vẫn luôn cảm thấy sự vui vẻ này của hắn giống như cánh của chuồn chuồn, mỏng manh đến trong suốt, chỉ cần chạm vào là sẽ rách.

“Có thể đồng ý với ta không?” Hắn nâng một tay nàng lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi nàng.

Anh Chiêu không lập tức đồng ý là bởi vì nàng nhớ tới việc hắn sắp bị nàng đưa tới Ma vực rồi, nếu như nàng dùng thân xác của cô nương mặt tròn này rồi dễ dàng tìm được hắn, vậy không phải là lập tức bại lộ sao?

Sự do dự nhất thời của nàng đã trở thành một con kiến cắn nuốt trái tim hắn, thiếu niên nhìn nàng chăm chú, trong mắt là sự kiềm chế đã lâu, chưa bao giờ bộc lộ niềm khao khát ấy trước mặt nàng. Hắn nắm chặt tay nàng hơn một chút, không nhịn được thúc giục: “Đồng ý với ta.”

“Nhưng mà, ta nên tìm ngươi thế nào? Ngươi sẽ ở lại đây mãi mãi sao?”

Theo như Anh Chiêu thì đây chính là một vấn đề rất thực tế, Hạ Lan Tiêu nghe xong thì đột nhiên thở phào một hơi, ít nhất thì sư phụ đang nghiêm túc suy nghĩ nên làm thế nào để gặp lại hắn.

Hắn cảm thấy bản thân rất không có tiền đồ, hốc mắt lại bắt đầu ươn ướt, vì không muốn để nàng nhìn thấy nên vội vàng cúi đầu, áp trán lên mu bàn tay nàng, hít sâu mấy hơi rồi mới ngẩng đầu lên, dùng phương thức dễ chấp nhận nhất để dụ dỗ Anh Chiêu: “Ta có thể cảm nhận được tu vi của nàng cực cao, cho nên nàng nhất định sẽ có cách tìm thấy ta đúng không? Chỉ cần người tình nguyện là được.”

“Cái đó quả thực không sai, đúng là ta có tu vi rất cao.” Suy nghĩ của Anh Chiêu thật sự bị hắn dẫn dắt rồi: “Có lẽ là… Ngang với sư phụ của ngươi.”

Giọng nói của nàng đắc ý, thuận tiện khoe khoang bản thân một chút.

Sau đó nàng suy nghĩ về những lời của hắn một phen, cuối cùng nói: “Ngươi có vật liền thân không? Ta có thể đặt một Truy Tung chú lên vật liền thân của ngươi.”

Thật ra đệ tử lệnh của núi Thương Ngô cũng có tác dụng để Truy Tung, nhưng bây giờ gương mặt nàng đang dùng của không phải là Anh Chiêu nên đương nhiên cũng phải thay đổi thành một thứ khác mới được.

Hạ Lan Tiêu nghĩ nghĩ rồi tháo ngọc bội trên người xuống.

Thế đạo ngày nay, quân tử đeo ngọc bội được người ta coi là một loại tập tục, miếng ngọc này của Hạ Lan Tiêu quả thực là hắn vật hắn đã đeo trên người từ nhỏ, nhưng đây chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều những thứ đồ tốt khác của hắn mà thôi, không hề có ý nghĩa gì đặc biệt. Nếu như Anh Chiêu tình nguyện hạ chú cho nó, vậy thì ý nghĩa cũng sẽ khác.

Anh Chiêu nhận lấy miếng ngọc sạch sẽ bóng đẹp kia, trước khi hạ chú đột nhiên nhớ ra không thể để hắn nhìn thấy thuật pháp mà mình đang dùng, thế là nàng bèn dựa theo trí nhớ của mình, mô phỏng lại cách thức kết ấn của Ly Sương Đông Cực môn, sau đó khắc Truy Tung chú lên.

“Được rồi.” Nàng trả lại miếng ngọc: “Cất cẩn thận đi, lần này bất kể ngươi ở đâu thì ta cũng đều có thể tìm được ngươi.”

Động tác cất ngọc của hắn cũng không khỏi quá mức trân trọng.

Anh Chiêu hơi nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, lúc ánh mắt của hắn nhìn lại thì đột nhiên ho nhẹ một tiếng rồi đề nghị: “Nếu như ta không thể chủ động hôn ngươi nữa, vậy ta có thể cho phép ngươi hôn ta.”

Hạ Lan Tiêu bắt đầu trở nên vui vẻ.

Hắn đưa tay ra ôm nàng vào lòng một lần nữa, đôi môi mang theo ý cười vội vàng áp sát đến miệng nàng, cẩn thận lại gần hôn nàng. Nàng cũng đưa hai tay ra, bắc lên gáy hắn mở miệng chào đón.

Hai hơi thở  của cả hai càng hôn càng loạn, bàn tay nóng bỏng dán sau lưng nàng có chút tham lam, không khống chế được mà vuốt dọc sống lưng nàng, lại dịu dàng giữ lấy gáy nàng, vuốt ve chiếc cổ trần trụi của nàng.

Lần này ngươi đến ta tới, hai người đều gần như mất kiểm soát.

Anh Chiêu bị hắn hôn đến mức giữa hai chân đều ướt đẫm, thậm chí còn nghi ngờ tự hỏi không biết mật dịch của mình chảy ra có làm ướt y phục của hắn hay không. Thế nhưng người thất thố không chỉ có mình nàng, nàng có thể cảm nhận được có một vật cứng và nóng bỏng đang chọc vào mông nàng, cũng không biết hắn đã cương lên từ lúc nào.

Hai cơ thể áp sát nhau trong tư thế này, quả thực sẽ sinh ra rất nhiều dục vọng.

Xét đến cùng thì Anh Chiêu vẫn có vài phần tôn kính sự thanh tịnh nơi cửa Phật, cảm nhận được Hạ Lan Tiêu đã cắn mở vạt áo của nàng ra, khi đang tập trung liếm hôn xương quai xanh của nàng thì nàng đã kịp thời kêu dừng lại.

Hơi thở nóng ẩm của thiếu niên phả lên mu bàn tay nàng, vì chưa thỏa mãn dục vọng mà nắm tay nàng hôn rất lâu, sau đó mới cau mày chỉnh lại y phục cho nàng, chậm rãi phun ra một câu: “Xin lỗi.”

Trên mặt hắn nở một nụ cười dịu dàng, trông có vẻ như tâm trạng đã trở lên tốt hơn, Anh Chiêu yên tâm hơn nói: “Ta phải đi rồi.”

“Ừm, ta cũng vậy, đi tìm sư phụ của ta.” Hắn gật đầu, nhưng lại nắm tay nàng không buông.

Cuối cùng Hạ Lan Tiêu cũng nhớ ra chuyện mình còn phải đi tìm sư phụ nên khiến Anh Chiêu có chút vui vẻ, nhưng mỗi lần nghe hai từ “sư phụ” từ trong miệng hắn đều khiến nàng có cảm giác lo sợ.

Nàng trầm tư một lúc, phát hiện hắn vẫn không có ý buông tay nàng như cũ thì mới dùng sức rút tay mình từ trong lòng bàn tay hắn ra.

“Buổi tối ta tới tìm ngươi.” Anh Chiêu chạm vào đầu hắn.

Ánh mắt của thiếu niên đột nhiên phát sáng lên, gật đầu thật mạnh: “Ta đợi nàng.”




 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.