Anh Chiếu Lương Tiêu

Chương 63: Chương 63



Nàng không ngờ thiếu niên lại đứng sững sờ đấy không nhúc nhích.

Anh Chiêu cau mày, trong lòng rất không vui: “Sao thế, ngươi không muốn à?”

“Ta chỉ quỳ trước sư phụ của ta.” Hạ Lan Tiêu lắc đầu, rất có nguyên tắc từ chối nàng.

Nói xong hắn còn đang nghĩ xem bản thân có nên biểu hiện vùng vẫy thêm chút nữa không.

Chủ quan rồi... Anh Chiêu âm thầm cắn môi, nàng quên mất có đôi khi tên xú tiểu tử này thật sự rất bướng bỉnh, bây giờ nàng mang gương mặt này, muốn hắn quỳ xuống thật sự có hơi làm khó người khác.

Nhưng lúc này muốn nàng nhượng bộ lại là chuyện không thể nào xảy ra, nàng nắm chặt váy mình, nàng hừ nhẹ một tiếng, ngẩng cổ lia mắt nhìn về phía hắn: “Vậy ta cho phép ngươi coi ta như sư phụ ngươi.”

Giọng điệu trịch thượng của nàng khiến Hạ Lan Tiêu suýt chút nữa lại bất chấp tất cả tiến đến ôm nàng vào lòng.

Sao sư phụ của hắn lại vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu như thế chứ?

Phải làm sao bây giờ, vậy mà hắn lại bắt đầu cảm thấy, dù cho giờ phút này nàng có thật sự coi hắn thành người khác thì cũng chẳng có gì quan trọng.

Ánh mắt nàng nhìn hắn không nghiêm túc thì cũng chẳng có gì quan trọng.

Chỉ cần nàng nhìn về phía hắn là được rồi.

“Nàng... Muốn làm sư phụ của ta?” Hạ Lan Tiêu giả vờ bày ra bộ dạng rất bất ngờ, sững sờ hỏi nàng.

Anh Chiêu nghẹn họng mất một lúc, mới cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống trả lời: “Chẳng phải lên giường rồi vẫn là sư phụ của ngươi sao? Ngươi quên mất hôm qua là ai nói “dạy con đi”...”

“Đừng... Đừng nói nữa.” Trên mặt hắn kịp thời hiện lên vẻ hơi ngượng ngùng, cúi đầu miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của nàng: “Ta coi nàng là sư phụ là được...”

Hắn nói xong thì chậm rãi quỳ gối trước mặt nàng, động tác chậm như thể hắn chịu sỉ nhục gì lớn lắm.

Cho dù thiếu niên có quỳ thì vóc dáng hắn vẫn cao gầy, cơ lưng cân đối và cường tráng ẩn hiện dưới lớp tẩm y mỏng manh, chỉ có hai bên xương bả vai sắc bén nhô lên từ bên dưới quần áo như ẩn chứa một sức mạnh không biết lúc nào sẽ bùng nổ.

Có đôi khi nàng thật sự cảm thấy hắn giống như một con thú, một con thú chỉ có bề ngoài là thuần hoá.

Anh Chiêu còn chưa cảm thấy vui vẻ thì thấy một tay hắn nắm lấy góc váy của nàng, vừa ngẩng đầu lên nhìn nàng vừa mon men lên trên.

Khi hai người nhìn nhau tay hắn hơi dừng lại, do dự mấy giây rồi hắn mới nhẹ giọng hỏi: “Người tự nhấc váy lên, được không?” Hắn dừng lại một lúc rồi mới nói thêm một câu: “Sư... Sư phụ.”

Một tiếng “sư phụ” này của hắn khiến trái tim Anh Chiêu run lên, suýt chút nữa nàng đã thuận miệng đồng ý với hắn.

Mà sau khi hắn gọi một tiếng kia xong thì như mới phát hiện ra cái gì đấy thú vị, vậy mà hắn lại nhìn vào mắt nàng cười: “Sư phụ, người có thích con gọi người như vậy không? Sư phụ.”

Anh Chiêu cảm thấy đề nghị muốn hắn quỳ xuống của nàng là đang tự đào hố cho chính mình, nàng hơi xấu hổ và giận dữ giật lại góc váy từ trong tay hắn, ôm tầng tầng lớp lớp vải dệt phức tạp kia vào lòng, nhẹ giọng mắng mỏ hắn: “Câm miệng! Ta cầm lên là được chứ gì!”

Đôi chân trần xuất hiện trước mặt Hạ Lan Tiêu, ánh trăng chiếu vào phòng thông qua cửa sổ, chiếu sáng cơ thể nàng. Cuối cùng cũng được nhìn thấy cơ thể thuộc về sư phụ, thật sự hoàn hảo giống như những gì hắn tưởng tượng. Hắn không nhịn được vươn tay, vuốt ve từ mắt cá chân đến phần thân dưới nàng bằng cử chỉ tục tĩu nhất.

Nơi này bị một lớp tiết khô hơi mỏng che lại, khác với đôi tay chứa đầy sức mạnh của sư phụ, nơi đây là nơi mềm mại nhất trên cơ thể nàng, mắt huyệt ở giữa chỉ mới bị hắn chạm vào một cái đã chảy nước.

Làn da bị hai tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve dần nổi da gà, hơi thở của sư phụ cũng dần trở nên dồn dập. Thiếu niên háo hức nhìn về phía nàng, lại không nghĩ đến Anh Chiêu ôm váy lên che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh đang đảo quanh.

“Nhanh lên.” Nàng rầu rĩ thúc giục hắn.

“À.”

Hắn không muốn biểu hiện ra quá vội vàng nên chỉ đành cố gắng kìm nén dục vọng sâu trong cổ họng nói, sau đó khom lưng cúi đầu đặt lên đầu gối nàng một nụ hôn. Nụ hôn cẩn thận và nóng bỏng trằn trọc kéo dài đến tận bẹn rồi hắn mới vươn tay ra nắm lấy cánh mông nàng, ấn toàn bộ phần thân dưới của nàng về phía mặt mình.

Hắn hôn lên hoa huyệt ướt át mà mềm mại qua lớp tiết khố, hai cánh mông của nàng run rẩy trong tay hắn, hai chân nàng muốn khép lại nhưng vừa hay lại kẹp đầu hắn vào giữa hai chân. Tiểu hạch ẩn trong hoa môi đầy đặn bị cái mũi cao thẳng của hắn chọc trúng, vậy mà lại lặng lẽ trồi lên.

Thiếu niên vươn tay ra cách một lớp tiết khố vân vê tiểu hạch kia, nói như đang trình bày sự thật: “Người đã ướt rồi, ướt từ khi nào vậy?”

Hắn ngước mắt bày ra biểu cảm trông vừa hồn nhiên vừa ngây thơ, khóe môi nở một nụ cười: “Là người đang khát vọng con như con khát vọng người, người đang khao khát con sao? Sư phụ.”

Hắn gọi “sư phụ” đến nghiện, Anh Chiêu lại không thể nào thản nhiên thừa nhận. Nàng đập một phát lên đầu hắn, lại ấn mặt hắn xuống nơi riêng tư: “Đừng có gọi nữa!”

Hơi thở kìm nén của hắn phả lên làn da nàng, là thiếu niên vừa nghiêng mặt cười vừa hôn nàng, liếm nàng qua tiết khố, hé miệng quấn lấy nàng. Chóp mũi hắn tràn ngập mùi hương của hoa huyệt, hắn không nhịn được vươn đầu lưỡi ra càng liếm càng sâu, cái lưỡi thô ráp lướt qua khe thịt của nàng khiến tiết khố ướt đẫm.

Khi hắn duỗi tay nhẹ nhàng kéo dây tiết khố xuống, lớp vải kia đã chui vào rất sâu trong khe thịt của nàng, khi rút ra còn nhớp nháp dính đầy dâm thuỷ, lủng lẳng giữa khe thịt đang khép chặt của nàng, lấp lánh ánh sáng trong suốt trong bóng đêm.

Hắn móc lấy chiếc tiết khố đã ướt đến nỗi có thể vắt ra nước, cởi xuống đến mắt cá chân nàng rồi lại nắm lấy một chân của nàng, nhấc chân nàng ra khỏi ống quần, sau đó nâng chân nàng lên vai mình, vì thế hai mảnh môi âm hộ hơi ửng đỏ kia bị ép tách ra một cái khe nhỏ trước mặt hắn, khe hở màu đỏ thẫm, suối nguồn dâm thuỷ lóng lánh, có một dòng suối ngọt lành có thể khiến hắn no nê đang rỉ ra từng chút một.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.