Tuy rằng đêm qua thiếu niên liếm láp âm hộ của nàng đủ kiểu rất nhiều lần, nhưng lúc nào hình ảnh được phác hoạ ra bởi đầu lưỡi cũng không đủ rõ ràng, giờ phút này được nhìn thấy cận cảnh, hắn mới phát hiện ra tay mình đang run rẩy.
Ánh trăng lờ mờ bên ô cửa sổ, Hạ Lan Tiêu cách không đóng cửa sổ lại, hắn suy nghĩ rồi lại làm một thuật pháp thắp sáng cả căn phòng. Những quang cầu lơ lửng xung quanh hai người họ, xua tan bóng tối.
Anh Chiêu che đi đôi mắt, hỏi: “Có cần phải sáng thế không?”
“Rất cần.” Hắn bóp đùi nàng, không kìm được tiến đến gần hơn, dùng đôi mắt cẩn thận miêu tả lại nơi riêng tư của nàng, không muốn để sót bất cứ ngóc ngách nào, hắn sờ lên lông mu hơi cứng trên bề mặt hoa huyệt, không muốn nhượng bộ nói: “Con muốn nhìn người.”
Hắn nói xong cũng không đợi nàng trả lời mà há mồm ra ngậm lấy hoa môi đang cong cong như cánh bướm của nàng, hắn không ngừng dùng đầu lưỡi khiêu khích, ngậm lấy bên này liếm xong, lại đi liếm láp bên còn lại.
Thậm chí trong lúc hắn nắm lấy cánh mông nàng, hắn còn bỏ tay còn lại ra, vươn hai ngón tay ra mở rộng khe thịt của nàng, vì thế hai cánh hoa môi nho nhỏ đầy đặn kia bị bắt phải nhô ra thành tư thế thích hợp để bị ăn hơn, khuấy động trong miệng hắn.
Hắn cứ cảm thấy nơi này sưng hơn đêm qua hắn nếm thử một chút, hai cánh hoa môi hôm qua khi bị hắn liếm ăn là hai cánh hoa môi hơi mỏng, hôm nay ngậm vào miệng lại dày hơn một chút.
Khoảnh khắc hắn đến gần cơ thể Anh Chiêu nóng lên, thoáng cái, máu xông thẳng lên não. Cái chân giơ cao trên vai hắn không yên phận cọ cọ, có khi mũi bàn chân duỗi thẳng tắp, có khi lại mềm mại rũ xuống khuỷu tay hắn, lại bị hắn nắm ấy đặt lên trên vai.
Hai chân lại càng mở rộng hơn, Hạ Lan Tiêu mím môi, vậy mà hắn lại hé miệng ngậm lấy hai cánh hoa môi nhẹ nhàng kéo ra ngoài, vì thế nhục huyệt bị hai ngón tay tách ra cứ thế bị kéo đến nỗi sắp thay đổi hình dạng. Toàn thân Anh Chiêu run rẩy vì cách liếm này của hắn, cái chân dùng để chống đỡ cơ thể cũng bắt đầu run rẩy: “Đừng… Đừng như vậy…”
Vừa dứt lời, huyệt động của nàng co rút chảy ra một dòng chất lỏng, cơ thể không chống đỡ được ngả về phía trước. Hạ Lan Tiêu duỗi tay đỡ lấy nàng, để nàng đứng vững dựa vào tường, hắn không cho nàng cơ hội thở dốc, lại há mồm ngậm lấy dâm hạch lộ ra trên hoa môi nhẹ nhàng liếm mút.
Hắn nhớ rõ hôm qua Anh Chiêu từng chỉ dẫn hắn liếm chỗ này, nếu hắn xoa nắn tiểu hạch này trong khi hắn làm thì nàng sẽ kẹp rất chặt.
Hôm nay ngậm vào cũng lớn hơn hôm qua một chút, ngày hôm qua chốt mở nho nhỏ này còn bị giấu trong khe thịt, phải dùng đầu lưỡi lôi ra thì mới chịu xuất hiện, bây giờ hắn không cần phải cố sức đi tìm nữa, bản thân nó rất hiểu chuyện tự sưng thành dáng vẻ phù hợp để bắt nạt nhất.
Nhục hạch mẫn cảm bị chiếc lưỡi dài tùy ý liếm láp, khi thì khẽ gảy lúc thì khẽ cắn mấy cái, giống như có mười nghìn con kiến đang bò trên người, Anh Chiêu bị khoái cảm dâng trào dày vò đến nỗi đầu óc trống rỗng, quả nhiên nàng bắt đầu không nhịn được liên tục rên rỉ.
Tiếng khóc nức nở mỏng manh có thể nói là ngọt ngào, lọt vào tai thiếu niên lại là vũ khí thôi tình sắc bén. Hắn lại càng ra sức liếm láp hơn, hai tay nắm lấy bờ mông mềm mại của nàng không ngừng nhào nặn, dùng sức vạch ra rồi lại khép lại, ngón tay dài không có chỗ để thậm chí còn bắt đầu vô thức mon men di chuyển dọc theo bờ mông.
Ngón tay dài lướt qua cúc nhãn và huyệt khẩu, lại bị dâm thuỷ tràn trề của huyệt khẩu làm cho ướt nhẹp. Ngoại trừ ngón tay cái ra thì tám ngón tay còn lại gần như không có ngón nào là khô ráo, hắn lấy tay vốc đầy dâm thủy vuốt ngược lên mông nàng tiếp tục xoa nắn. Xúc cảm trơn trượt trong lòng bàn tay khiến hắn cảm thấy bản thân thật sự quá biến thái, nhưng hắn vẫn không biết mệt mà lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
Anh Chiêu lại càng run rẩy nhiều hơn, nàng chỉ cảm thấy âm hộ của mình sắp bị liếm đến tan ra. Miệng của hắn rất nóng, đầu lưỡi cũng cực kỳ nóng, cố chấp mà cẩn thận mút mát âm đế của nàng không chịu bỏ.
Chất lỏng ấm áp chảy ra từ huyệt khẩu xuống đến đùi, không có ai để ý đến việc phải lau nó đi, vì thế dòng nước kia uốn lượn nhẹ nhàng chậm chạp chảy xuôi trên làn da nàng, cùng với khoái cảm truyền đến từ âm đế khiến nàng thần hồn điên đảo, lên đỉnh hết lần này đến lần khác.
Tới khi tần suất run bần bật này cũng dừng lại, bỗng dưng miệng hắn di chuyển xuống dưới, tìm được huyệt động nóng bỏng, chứa đầy dâm thuỷ kia rồi chui vào trong.
“Ưm a…” Nàng nắm chặt lấy bờ vai của hắn, thở hổn hển nói: “Ngứa quá… Ừm… Ngứa quá.”
Hắn tạm dừng một lúc, sau đó ân cần hỏi nàng: “Người không đứng được nữa sao?”
“Đừng bằng một chân có hơi mệt.” Anh Chiêu thành thật thừa nhận.
“Vậy con có cần quỳ nữa không?” Hắn vừa đặt câu hỏi vừa không quên quấn quýt lấy hoa môi của nàng, liếm ăn hoa huyệt của nàng, nuốt hết chất lỏng chảy ra từ hoa huyệt vào bụng.
Dưới sự tấn công mãnh liệt và dịu dàng của môi lưỡi như vậy, Anh Chiêu thực sự không thể chống cự nổi, choáng váng hoa mắt một hồi, nàng vội vàng chống lên vai hắn thúc giục: “Không cần quỳ nữa.”
Thiếu niên lập tức đứng dậy bế ngửa nàng lên, vững vàng đặt nàng lên trên mặt bàn tròn được đặt trong phòng. Ngay sau đó những quang cầu nho nhỏ lơ lửng giữa hai người cũng bay đến đấy, Anh Chiêu bắt lấy một quả cầu trong tay rồi lại thả ra như chơi rất vui.
Đây là thuật Ngưng Quang cơ bản nhất, năm đầu tiên khi các đệ tử lên núi Thương Ngô đã được học.
Thuật Ngưng Quang của các đệ tử khác tạo ra yếu ớt, thời gian tồn tại lại ngắn, hắn dùng cùng một loại thuật pháp như vậy, quang cầu lại mạnh hơn rất nhiều, dùng tay bắt lấy cũng có thể cảm nhận được linh lực len lỏi trong lòng bàn tay, giống bắt được một ngôi sao.
Cái này khiến nàng nhớ đến thiên hà ẩn trong Hình Thiên kiếm tuệ kia, nhưng thiên hà kia vừa nhìn đã biết là thứ không tầm thường, nàng rất ít khi thả ra nhìn.
Không biết vì sao, nàng cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Nàng cứ cảm thấy thứ đó là món đồ thuộc về một mình nàng, nàng không muốn chia sẻ với người khác chút nào.
Bỗng nhiên một khuôn mặt dí sát lại, là Hạ Lan Tiêu, lập tức tiến đến cực gần. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nhẹ giọng năn nỉ: “Sư phụ đừng ngẩn ngơ nữa.”