Cho dù Anh Chiêu có quen với việc được hắn gọi là sư phụ thì khi bị gọi như vậy trong tình huống này, nàng vẫn không tránh được cảm giác căng thẳng, huyệt đạo của nàng vô thức siết chặt, thịt non bên trong hoá thành từng cái miệng nhỏ, kẹp thiếu niên đến mức đầu óc choáng váng, tốc độ đưa đẩy cũng vô thức nhanh hơn.
“Cái gì... Mà mãi mãi chứ? Chuyện xa xôi như thế... Ưm a... Ai mà nói chắc được... Chậm thôi... Hức, chậm thôi...”
Giọng của nàng bị sự chống đối của Hạ Lan Tiêu phá thành từng mảnh nhỏ, giọng điệu còn vương theo tiếng khóc nỉ non hút hồn người khác, sắc mặt đỏ ửng, gương mặt đỏ như say rượu, nàng mềm ra như một vũng nước cũng không chịu nhả ra dỗ dàng hắn.
Câu trả lời nằm trong dự đoán, ánh mắt thiếu niên ánh mắt u ám, hơi ấm ức buông mông nàng ra, bàn tay to mân mê lên trên theo tấm lưng trần của nàng, vuốt ve sau cổ nàng một lúc lâu, sau khi cảm nhận được nàng liên tục run rẩy đột nhiên hắn dùng sức ôm hết cả người nàng vào lòng, eo bụng cử động đột ngột thúc vào mấy cái một cách thô bạo.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ kèm theo tiếng khóc nức nở của nàng vang lên bên tai hắn, huyệt đạo cũng vì kích thích dữ dội mà càng lúc càng kẹp chặt hơn, khẳng khái hào phóng tưới ra từng dòng dâm thuỷ gột rửa quy đầu của hắn thì hắn mới vừa hôn lên môi nàng vừa xin lỗi mà chẳng có chút thật lòng nào: “Rất xin lỗi, vừa nãy con cũng không biết bản thân đang nói gì nữa, người đừng để ý làm gì.”
Cái hắn cần xin lỗi làm gì phải chuyện này, rõ ràng cái thứ dâm thú ở phần thân dưới của hắn nên xin lỗi mới đúng, cương lên thô to như thế trong cơ thể nàng, trong lúc thọc vào rút ra còn hung dữ khuấy động tất cả những điểm mẫn cảm trong huyệt đạo, còn ghì chặt cơ thể nàng không cho nàng chạy trốn, chỉ có thể mở rộng hai chân ra làm ra tư thế mời gọi.
Dù nàng có giãy giụa thì cũng chỉ có thể giãy giụa được chút ít trong phạm vi hắn cho phép.
Sao lại có loại người chỉ dịu dàng được cái mã ngoài như hắn chứ?
Bên trong lại cực kỳ xấu xa.
Nụ hôn của thiếu niên dần di chuyển từ trên cằm nàng xuống, không ngừng liếm cắn cổ nàng. Bộ dạng vội vàng như con chó to khiến Anh Chiêu vô thức ngả người ra sau, nhưng hai cánh tay trần trụi vẫn miệng nói một đằng, dạ nghĩ một nẻo ôm lấy cổ hắn không buông tay, thỉnh thoảng lại ý loạn tình mê vuốt ve lung tung vành tai hắn.
Co rút càng nhiều hơn thì nàng cũng nắm vành tai hắn càng mạnh hơn.
Không biết đã bao lâu, vành tai hắn cũng bị nàng nắm đến đỏ bừng, dường như động tác ra vào lại càng trở nên dữ dội hơn.
Anh Chiêu tập trung nhìn về phía hắn, nàng còn chưa kịp nói câu nào thì hắn lại bế nàng lên, ôm nàng đặt cho nàng ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh bàn. Nàng hô nhỏ một tiếng, cơ thể bị bắt ngồi lên dương vật của hắn, hai chân mở rộng nuốt trọn lấy côn thịt thô to kia.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, bàn tay nắm lấy mông nàng bóp nhẹ mấy cái, vạch ra muốn bản thân tiến vào sâu thêm nữa.
Lối đi chật hẹp bị căng ra đến cực hạn, nàng bị đặt lên cạnh cái bàn, đón nhận từng đợt ra vào sâu thật sâu của thiếu niên. Không biết từ khi nào bộ xiêm y khoác hờ trên hai cánh tay, mặc mà như không mặc đã bị hắn cởi sạch sẽ, vứt lộn xộn trên mặt bàn.
Thật ra lòng bàn tay vòng ra sau lưng nàng vẫn luôn làm hết chức trách bảo vệ lưng của nàng, cho dù động đâm vào cơ thể nàng có càn rỡ thế nào thì cũng không để cái bàn sau lưng cấn đau lưng nàng lần nào.
Cơ thể trần truồng của nàng được Ngưng Quang cầu chiếu sáng, chỉ có trên cổ tay là quấn băng vải, mà thiếu niên lại chỉ mở rộng vạt áo để lộ ra phần thân trên cường tráng. Đến cả quần hắn cũng không cởi ra hẳn, hắn chỉ cởi dây quần kéo xuống cho đến khi để lộ ra toàn bộ dương vật.
Nhìn từ đằng sau, trông thiếu niên có vẻ đoàng hoàng, không đàng hoàng là Anh Chiêu bị chơi đùa từ trên xuống dưới trong lòng hắn.
Bộ ngực trắng như tuyết trước ngực nàng va phải bả vai thiếu niên, bầu ngực đang rung ra rung rinh bỗng nhiên bị thiếu niên ngậm lấy một bên, bắt đầu liếm láp chậc chậc. Anh Chiêu bám vào bờ vai của hắn, chỉ cảm thấy tư thế nữ ở trên này cũng tiện cho hắn chơi ngực thật.
Hắn liếm không dịu dàng như đêm hôm qua, dường như giữa răng môi có ẩn chứa nỗi trách móc nào đó khiến nàng thấy khó hiểu, phối hợp với lực độ ra vào dưới người, thay phiên ngậm hai bên núm vú hồng hào mềm mại vào miệng liếm cắn, thậm chí hắn còn há mồm muốn ngậm hết một nửa bầu ngực của nàng vào miệng.
Hai bên núm vú của nàng bị hắn liếm mút vừa đỏ vừa sưng, ướt nhẹp lóng lánh ánh nước, đến khi hắn buông ra hai bên trái phải đều phủ kín dấu răng mờ mờ và dấu hôn. Cũng không biết vì sao nhưng những chỗ kia sau khi bị cắn lại trở nên ngứa ngáy, nàng đành phải nâng ngực mình lên lại đưa đến bên miệng thiếu niên, ra lệnh cho hắn liếm nhiều hơn.
“Đã sưng lên rồi… Ngứa quá, ngươi mau liếm đi.” Nàng nhận ra động tác lần này của thiếu niên nhẹ nhàng hơn nhiều, đầu lưỡi ẩm ướt nóng rực kia đảo quanh núm vú đang ngứa ngáy không chịu nổi, nàng lại nắm lấy tai hắn nhẹ giọng trách mắn: “Tất cả là tại ngươi! Toàn là dấu răng đây này!”
Giọng điệu ấm ức như vậy giống như nàng đã không còn phân biệt được người trước mặt nàng là đệ tử của nàng, hay là tình lang của nàng.
Đột nhiên Hạ Lan Tiêu cắm thấy mắt hơi cay cay, trước giờ sư phụ chưa từng làm nũng như vậy trước mặt hắn.
Hoá ra nàng khi làm nũng sẽ có dáng vẻ như này sao?
Chẳng mấy khi thiếu niên lại không lập tức trả lời nàng, hắn chỉ thay phiên ngậm hai bên núm vú mút mát rất lâu giống như những gì nàng đã yêu cầu rồi mới ngẩng đầu nói: “Người rên nghe hay quá, người có thể gọi tên con không?”
“Hả?” Anh Chiêu sững sờ, buông tai hắn ra, đổi lại lại nắm lấy mặt hắn, tiến đến trước mặt hắn cố ý trêu chọc hắn: “Ngươi cầu xin ta đi…”
“Cầu xin người, xin hãy gọi tên con đi.” Nàng còn chưa kịp nói xong hắn đã vội vàng đáp lại yêu cầu của nàng, ánh mắt nhìn về phía nàng như chứa đầy nước, chẳng máy chốc sẽ rơi nước mắt.
Nàng bị vẻ bề ngoài ngoan ngoãn của hắn mê hoặc, không cầm lòng được duỗi tay ra lau khoé mắt hắn, hắn nghiêng đầu, lực cọ vào lòng bàn tay nàng rất ngoan, giờ phút này con cự thú đang không ngừng ra vào cơ thể nàng ở thân dưới cũng dừng lại, yên lặng chống lên hoa tâm của nàng, khiến nàng căng ra vừa ê ẩm vừa đau nhức.
Trong đầu nàng cực kỳ rối bời, bỗng dưng nàng không biết người trước mặt mình là ai. Ánh mắt dừng lại trên cổ tay trái đang đặt trên cổ hắn của mình, nơi đó dùng băng vải quấn rất chặt, che lấp đi Truy Hồn ấn trên cổ tay. Trong lúc hoảng hốt suýt chút nữa đầu lưỡi nàng đã nhả ra một chữ “Trảm”.
“Hạ Lan Tiêu.” Thiếu niên đọc lại tên mình một lần, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay nàng, rất kiên nhẫn nhẹ nhàng nhắc nhở nàng.
“Con là Hạ Lan Tiêu, người đã nhớ kỹ chưa?”
“Hạ Lan Tiêu.” Cuối cùng Anh Chiêu cũng lấy lại tinh thần, đưa tầm mắt mình nhìn về phía mặt hắn.
Hắn chớp mắt, bộ dạng như thở phào nhẹ nhõm, nhưng khóe mắt lại có giọt nước mắt trong suốt rơi xuống. Nàng bỗng thấy hoảng sợ, liên tục gọi hắn mấy tiếng như đang dỗ dành tiểu hài tử: “Hạ Lan Tiêu, Hạ Lan Tiêu, Hạ Lan Tiêu! Ngươi đã hài lòng... Hức...”
Đi cùng với nụ hôn của thiếu niên là dương vật chôn sâu trong cơ thể nàng cũng sống lại theo, đầu lưỡi hắn chui vào trong miệng nàng diễu võ giương oai giống như cây côn thịt ở thân dưới kia.
Anh Chiêu hối hận gần chết, rõ ràng hắn đáng sợ như vậy, sao nàng lại thiếu cảnh giác xem hắn thành tiểu hài tử chứ.
Đáng nhẽ nàng nên để một mình hắn khóc chết đi, thế cũng tốt hơn là hắn vừa chảy nước mắt vừa làm nàng đến không thở nổi.