Một năm sau ngày cưới, Hàn Đình và Kỷ Tinh chưa định có con ngay.
Công việc của hai người đều rất bận rộn. Dù là việc thành lập công ty tài năng AI Đông Dương – Khởi Huệ hay việc phát triển kinh doanh trong những năm đầu thành lập Hạn Hải Tinh Thần, đều cần rất nhiều thời gian và công sức. Kỷ Tinh không có thời gian để mang thai và sinh con. Thế là hai người bèn dùng biện pháp tránh thai.
Có lần Hàn Đình đưa Kỷ Tinh về nhà của bố mẹ anh ở phía tây ăn cơm. Mẹ Hàn Đình vô tình nhắc một câu, rằng trông Kỷ Tinh gầy quá, hôm nào đưa cô đến bệnh viện khám xem sao.
Kỷ Tinh không hiểu ý của mẹ chồng, nên xúc động đồng ý.
Hàn Đình nói: “Tháng trước cô ấy vừa kiểm tra sức khỏe ở công ty, thể chất của cô ấy rất tốt. Mẹ đừng lo”.
Mẹ Hàn Đình không nói gì nữa, lúc này Kỷ Tinh mới ngờ ngợ hiểu ra.
Tối hôm đó về nhà, sau khi tắm rửa, lên giường, Kỷ Tinh đột nhiên hỏi: “Hàn Đình, anh muốn có con không?”
Hàn Đình nói: “Thuận theo tự nhiên”.
Kỷ Tinh đáp: “Làm sao thuận theo tự nhiên được? Giờ em đang tránh thai mà”.
Hàn Đình nói: “Ý anh là thuận theo tâm lý tự nhiên. Nếu một hôm nào đó em muốn có con, thì có thôi”.
Thế là Kỷ Tinh hỏi dồn: “Vậy trong thời gian qua, có lúc nào anh tự dưng muốn có con không?”
Hàn Đình nghiêm túc nghĩ lại hồi lâu rồi đáp: “Chưa hề nghiêm túc suy nghĩ về việc đó. Có lẽ anh cho rằng, thời gian được ở riêng bên em vốn đã quá ít ỏi rồi”.
Kỷ Tinh ngẩn người và ôm eo anh, nói, “Em cũng thấy vậy. Chỉ riêng hai ta thôi đã không đủ thời gian rồi”.
Hàn Đình im lặng một lát, đột nhiên nói: “Mai anh đưa em đi hóng gió nhé!”
Mắt Kỷ Tinh sáng lên: “Thật ạ?”
“Thật.”
“Mai anh không làm việc à?”
Hàn Đình nói: “Việc lớn cứ để các phó tổng giải quyết đi”. Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, hỏi: “Em có nơi nào muốn đến không?”
Kỷ Tinh nhất thời chưa nghĩ ra ngay.
Nếu là hai hay ba năm trước, chắc chắn cô đã nghĩ ra một loạt nơi muốn đến, nhưng giờ lại chẳng thấy có nơi nào thực sự muốn đi.
Hàn Đình thấy cô đắn đo lựa chọn, bèn nói: “Thế để anh chọn nhé. Mai anh sẽ đưa em đi chùa”.
“Được.” Cô vui vẻ đồng ý, hỏi, “Xa không anh?”
Hàn Đình liếc cô: “Xa thì em không đi à?”
“Xa cũng đi.” Cô nói, “Anh đi đâu em theo đó”.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tinh thức dậy, mặc nguyên đồ ngủ chạy vào bếp, bận rộn hết việc nọ việc kia.
Khi Hàn Đình xuống nhà ăn sáng, cô giúp việc đã nấu xong bữa sáng, sắp xếp cẩn thận trên bàn, thế mà Kỷ Tinh vẫn đang bận rộn bên bếp.
“Làm gì thế?” Anh lại gần xem thì thấy cô đang luộc trứng, luộc rau, nướng thịt xông khói, làm bánh sandwich, rửa, cắt trái cây.
Cô phấn khởi đáp: “Hôm nay hai đứa mình đi dã ngoại mùa thu. Em không muốn mình ăn trưa trong nhà hàng. Ăn kiểu dã ngoại là thú vị nhất, nên em phải chuẩn bị trước một chút. Em chuẩn bị cả giỏ nhỏ để xếp vào đấy”.
Hàn Đình không nhịn được cười. Trong đầu Kỷ Tinh luôn đầy những ý tưởng kì quặc. Anh hỏi đùa: “Nói như em thì có phải nên mang cả một mảnh vải để trải trên cỏ không?”
“Đúng rồi.” Kỷ Tinh chỉ tay, “Đấy, vải ở kia kìa.”
Hàn Đình ngoái nhìn thì một chiếc khăn trải bàn mềm mại nền trắng in hoa mới toanh được gấp gọn gàng, đặt trong chiếc giỏ tre nhỏ.
Ăn sáng xong, Kỷ Tinh xách chiếc giỏ nhỏ của cô, Hàn Đình lấy chìa khóa xe, hai người lái xe đi.
9 giờ sáng, đường đi từ đông sang tây không hề kẹt xe. Không có nhiều đèn đỏ trên đường Trường An, xe chỉ thỉnh thoảng mới phải dừng lại một chút.
Sắp đến trục đường trung tâm, Kỷ Tinh mới sực nhớ ra một chuyện. Cô hỏi: “Mình đi đâu thế anh?”
Ngón tay Hàn Đình gõ nhẹ vào vô lăng, dường như khá thích thú. Anh đáp: “Đi bán em đấy”.
Kỷ Tinh hỏi: “Bán cái khác được không? Em có thể ngủ cùng anh mà”.
“…” Hàn Đình cười không ra tiếng, đáp, “Đi chùa Đàm Giá”.
Kỷ Tinh hỏi: “Chùa ấy có thiêng không ạ?”
Hàn Đình đáp: “Anh chưa từng cầu khấn gì nên không biết có thiêng hay không. Nhưng mùa thu, phong cảnh ở đó rất đẹp. Hôm nay là ngày làm việc, vắng người, anh đưa em đi ngắm cảnh”.
Ra khỏi phía Tây đường Ngũ Hoàn, khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe thay đổi hẳn, nhà cửa mỗi lúc một thấp hơn, cây cối mỗi lúc một nhiều. Đi thêm một quãng, thành phố hoàn toàn bị bỏ lại phía sau.
Kỷ Tinh bật radio trên xe, hớn hở nghe nhạc suốt chặng đường.
Đến nơi, hai người xuống xe, Hàn Đình xách chiếc giỏ trong tay Kỷ Tinh… không hề nhẹ. Anh bảo: “Nhiều thế này có ăn hết không? Em chuẩn bị cả bữa tối à?”
Cô biện bạch: “Có nước với nước trái cây mà. Mấy thứ đó nặng lắm”.
Anh xách giỏ bằng một tay, tay kia nắm tay cô, men theo một con đường cổ kính, tiến lên cao dần.
Những cây cổ thụ cao chót vót che kín cả bầu trời, ánh nắng mùa thu chiếu xuống qua những kẽ lá, huyền ảo như một giấc mơ.
Gió thổi, lá xào xạc rơi.
Hai người leo lên bậc thang, tiến vào chùa. Nơi này đúng là rất vắng vẻ, chẳng có mấy người. Ngược lại, phong cảnh đẹp tuyệt vời, ngôi chùa đỏ thẫm với lớp ngói lưu ly màu xanh. Nhìn lên trên là bầu trời xanh. Nhìn ra xa là núi non được phủ kín bởi những khu rừng tầng tầng lớp lớp. Sắc thu trong trẻo, trời thu cao vút, lá xanh, vàng, đỏ đan cài vào nhau.
Vài chú chim chao liệng nơi góc trời.
Còn trong chùa, không gian bình yên và thanh tịnh. Đại điện, giới đàn, đình đài lầu gác, đầm xanh bia đá, đâu đâu cũng đượm vẻ cô tịch, im lìm vắng vẻ từ ngàn năm trước.
Hai người chầm chậm bước vào chùa, tựa như giữa đất trời chẳng còn ai ngoài họ.
Đi đến hành lang của một điện thờ, vừa rẽ là đã thấy một cầu thang bằng đá vững chãi. Bên ngoài tầng lầu là một khoảng rừng trúc xanh um bát ngát. Gió thu thổi qua, lá trúc reo xào xạc, từng phiến lá xanh mướt.
“Đằng kia đẹp quá, em muốn đến đó.” Kỷ Tinh kéo Hàn Đình xuống cầu thang.
Hàn Đình bước theo cô, miễn cô vui là được.
“Ngôi chùa này lâu đời rồi phải không anh?”
“Có lẽ khoảng ngàn năm. Từ thời nhà Tấn đã có rồi.”
“Oa! Ngàn năm cơ ạ.” Kỷ Tinh khẽ trầm trồ, “Hẳn Bồ Tát ở đây phải rất linh”.
Hàn Đình bảo: “Nghe em nói thế cứ như là nói về yêu tinh hơn ngàn năm trước.”
Kỷ Tinh trừng mắt nhìn anh: “Anh mà nói thế, lát nữa Bồ Tát không nghe lời cầu khấn của anh đâu”.
Hàn Đình nhướng mày, hơi ngạc nhiên hỏi: “Em vẫn có điều muốn cầu xin Bồ Tát?”
Kỷ Tinh nói: “Tất nhiên là có rồi”.
Hàn Đình suy nghĩ giây lát rồi hỏi: “Em cầu mong điều gì?”
Kỷ Tinh: “Không cho anh biết…”
Hàn Đình: “…”
Đi thêm được một lát, Hàn Đình hỏi: “Em có gì chưa hài lòng với cuộc sống hiện tại?”
Kỷ Tinh sớm đã quên béng đoạn đối thoại lúc nãy. Cô ngơ ngác: “Không có gì hết, sao thế?”
“…” Hàn Đình nghĩ bụng, phụ nữ đúng là loài sinh vật hoàn toàn không có chút logic nào.
Nhất là kiểu phụ nữ như Kỷ Tinh, chẳng biết đường nào mà lần.
Đến hành lang của một điện khác, trên bức tường treo vô số dải lụa vàng óng. Trên dải lụa in những lời cầu nguyện màu đỏ như “khỏe mạnh an khang”, “học hành tấn tới”, “nhân duyên trọn vẹn”. Điểm đặc biệt nằm ở chỗ khung kí tên bên dưới toàn chữ viết tay với đủ kiểu chữ và tên họ khác nhau.
Kỷ Tinh kéo tay Hàn Đình nói: “Đưa cho em tiền, em muốn cầu nguyện”.
Ban đầu Hàn Đình rất muốn nói rằng, em học hành bao nhiêu năm như thế mà vẫn mê tín thế à, nhưng thấy vẻ phấn khởi của cô, anh lại không nỡ nói ra miệng, bèn rút ví ra đưa cho cô, bảo: “Nếu em muốn linh nghiệm hơn, thì dâng thêm chút tiền hương hỏa”.
Kỷ Tinh tưởng thật: “Thêm tiền hương hỏa thì linh nghiệm hơn ạ?”
Hàn Đình đáp: “Anh đoán vậy. Tương tự như hối lộ”.
Kỷ Tinh lườm anh, giật lấy ví tiền, bước vào.
Cô đã mua dải lụa cầu nguyện, viết lên đó hai chữ. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô vẫn dâng chút tiền hương hỏa thật, nghĩ bụng, ngài đã nhận tiền của con thì xin hãy linh nghiệm cho con nhé!
Vừa quay người lại, Hàn Đình đã theo cô vào. Cô cuộn dải lụa lại, trả ví cho anh, nói: “Xong rồi”.
Hàn Đình liếc nhìn vật trong tay cô, hỏi “Em ước gì?”
Kỷ Tinh đáp: “Không có gì”.
Hàn Đình đưa mắt liếc nhìn đủ loại dải lụa cầu nguyện khác nhau trên tường: “Thăng quan phát tài, nhân duyên mĩ mãn?”
Kỷ Tinh ra khỏi cửa, cẩn thận buộc dải lụa vào lan can rồi chạy đến kéo tay anh: “Đi thôi anh!”
Hàn Đình đi một bước, ngoảnh đầu nhìn lại, anh thấy gió thu thổi dải lụa vàng bay phấp phới, bên trên viết “Bệnh tật tiêu trừ, khỏe mạnh an khang” và kí tên “Hàn Đình”.
Đến trưa, hai người rời chùa, ra ngoài tìm một bãi cỏ trải tấm vải ra để ăn trưa.
Nắng đẹp trời xanh, bóng cây lốm đốm, gió mát lướt qua mặt, chim hót giữa cảnh núi non, vô cùng thơ mộng.
Không biết có phải nhờ khung cảnh này mà cảm thấy ngon miệng hơn không hai người “chén” sạch cả giỏ sandwich, salad hoa quả, gà nướng.
Ánh nắng nhảy nhót trên ngọn cây, hai người nằm trên bãi cỏ, gió hiu hiu thổi, Hàn Đình vươn cánh tay ra làm gối cho cô.
Kỷ Tinh nheo mắt nhìn bầu trời xanh ẩn hiện giữa những tán cây, ánh sáng len qua kẽ lá lung linh tựa những ngôi sao trắng.
Cô đang mải suy nghĩ, thì bỗng nghe thấy Hàn Đình nói: “Dường như trên cây mọc ra những vì sao”.
“Ơ kìa! Em cũng vừa nghĩ như vậy đấy,” Kỷ Tinh reo lên.
Anh khẽ mỉm cười, ánh sáng từ bầu trời phản chiếu trên gương mặt anh, trắng trẻo, đẹp đẽ.
Kỷ Tinh tiếp tục nhìn lên bầu trời, nhìn mãi nhìn mãi, chợt nhớ đến hồi còn nhỏ. Khi còn nhỏ, cô luôn thích nhìn lên bầu trời, mong sao lớn lên thật nhanh.
Hồi ấy, suy nghĩ của cô đơn giản, ngây thơ vô cùng, chỉ muốn lớn lên chứ không hề nghĩ đến việc cần đạt được điều gì.
Cô bất giác thở dài: “Thời gian trôi nhanh quá.”
Hàn Đình bảo: “Chớp mắt cái là một đứa trẻ đã trở thành người lớn rồi”.
Cô không nén được nụ cười trên môi.
Anh hơi nheo mắt nhìn trời, trong đôi mắt anh cũng tràn ngập ý cười.
“Hàn Đình.”
“Ừ?”
“Liệu có phải chỉ thoáng chốc là đã đến hai mươi, ba mươi năm sau không?”
“Anh đoán có lẽ sẽ rất nhanh.”
“Khi đó chúng mình đều già rồi.” Cô thở dài.
“Sợ à?” Anh quay lại nhìn cô.
“Không. Em còn rất mong chờ là đằng khác.” Cô cười toe toét.
Bởi vì, anh từng nói thế mà.