Cuối năm thứ hai sau khi kết hôn, thị phần của các sản phẩm thiết bị y tế cấy ghép in 3D của Hạn Hải Tinh Thần đã đạt 25%, kho nhân tài AI của Đông Dương – Khởi Huệ cũng đã hoàn thiện. Áp lực công việc của Hàn Đình và Kỷ Tinh đều giảm đi rất nhiều.
Chính tại thời điểm này, Kỷ Tinh mang thai.
Năm thứ hai sau khi kết hôn, hai người không dùng biện pháp tránh thai nữa, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Lần đó, Hàn Đình đi Anh công tác, phải đi một tuần. Kỷ Tinh thấy hơi lười, không muốn đi cùng anh, bèn bảo mình ngại ngồi máy bay, muốn ở lại trong nước.
Hàn Đình dỗ cô: “Anh đi một tuần mà em không nhớ anh đến da diết à?”
Kỷ Tinh bảo: “Ngày nào cũng gặp anh, chán lắm, em muốn đi chơi với tụi Đồ Tiểu Mông”.
Hàn Đình nói: “Thôi được”.
Trước khi đi, còn nói một câu: “Tình cảm vợ chồng ngày càng phai nhạt”.
Kỷ Tinh: “…”
Trước khi trở về từ Anh, Hàn Đình gọi cho cô hỏi xem cô có muốn uống trà không.
Kỷ Tinh biết anh muốn mang quà về cho mình. Cô hớn hở đáp: “Muốn ạ. Em muốn uống trà Earl Grey”.
Hàn Đình nói: “Ngoan ngoãn đợi nhé!”
“Vâng ạ…”
Trà Anh rất ngon. Hôm ấy, sau khi gác điện thoại, Kỷ Tinh còn dành riêng một chuyến đến trung tâm thương mại mua một bộ đồ pha trà được chế tác tinh xảo. Đợi đến khi Hàn Đình về, cô sẽ làm chút điểm tâm, pha trà chiều. Hai người thư thái ngồi trong sân uống trà, trò chuyện, vui vẻ dễ chịu.
Kết quả là khi về, Hàn Đình lại quẳng cho cô đúng một chai nước khoáng.
Kỷ Tinh thắc mắc, lục lọi va li của anh một lượt rồi hỏi: “Anh mang cho em mỗi món này thôi à?”
Hàn Đình đáp: “Chẳng phải em muốn uống trà ư? Anh mang nước về cho em đun đây, đi pha trà đi!”
Kỷ Tinh: “…”
Cô bực bội kêu ầm lên, nhào vào cù anh, chưa cù kịp thì đã lên giường lăn lóc một trận.
Một tuần không gặp, dĩ nhiên họ nhớ nhau đến phát điên, vỗ về nhau lâu thật là lâu.
Sau này, Kỷ Tinh đoán, đứa con đầu lòng của họ hẳn đã hình thành từ lần ấy.
Biết mình mang thai, Kỷ Tinh phấn khởi vô cùng. Trên đường từ bệnh viện về nhà, cô ríu rít suốt, nào là sau này phải để ý việc ăn mặc đi lại ra sao, thai giáo thế nào, thậm chí nói cả chuyện phải làm gì khi con vào tuổi dậy thì.
Nói xong cô mới nhìn Hàn Đình. Anh rất bình tĩnh, nghiêm túc lắng nghe cô nói, thỉnh thoảng đáp lại đôi lời. Vẻ mặt anh như đang có điều gì phải suy nghĩ.
Kỷ Tinh hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Hàn Đình nhướng mày đáp: “Đang nghĩ đến chuyện đặt tên cho con thôi”.
Kỷ Tinh đùa: “Còn sớm mà!”. Rồi lại bảo, “Không nhờ ông nội hay bố mẹ đặt ư?”.
Hàn Đình bảo: “Không. Chúng mình tự đặt”.
Đối với chuyện con cái, ban đầu Hàn Đình không thể hiện quá nhiều chuyển biến trong cảm xúc, chỉ bắt đầu chú ý đến chế độ ăn uống và công việc, nghỉ ngơi của Kỷ Tinh, cùng cô đi bộ tập thể dục mỗi ngày. Cho đến một lần đưa cô đi siêu âm, trông thấy hạt đậu nhỏ trên màn hình dần dần lớn lên, bắt đầu lộ ra một bàn tay xinh xắn và cái đầu bé nhỏ, anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, mãi không nói gì. Cuối cùng, anh bất giác cúi đầu xuống, khẽ hôn lên trán Kỷ Tinh.
Trên đường về nhà hôm đó, Hàn Đình nói: “Phải quyết định tên cho con thôi”.
Kỷ Tinh bỗng nói: “Trong số những cái tên anh chọn, phải đến một nửa là không dùng được”.
Hàn Đình liếc cô: “Em lại vừa làm gì rồi?”
Kỷ Tinh cười toe toét: “Em vừa hỏi bác sĩ về giới tính của em bé rồi”.
“…” Hàn Đình bảo, “Chẳng phải đã giao hẹn là chờ đến khi sinh ra khắc biết ư?”
“Ai bảo tự nhiên em lại mơ thấy làm gì? Em chỉ hỏi bác sĩ để xác nhận thôi.” Cô cười khì. “Anh có muốn biết giới tính của em bé không? Em cho anh biết”.
“Đừng.” Hàn Đình nói, “Đừng nói với anh, anh muốn giữ niềm vui bất ngờ này cho ngày con chào đời”.
Kỷ Tinh nhìn vẻ mặt anh hai giây rồi cười khúc khích: “Em trêu anh thôi! Em chưa hỏi bác sĩ đâu, ha ha ha ha. Nhìn cái thái độ không vui của anh kia. Vui quá đi mất!”
“…” Hàn Đình nói, “Còn cười nữa là anh ném em ra khỏi xe ngay đấy”.
“Anh nỡ ư?” Kỷ Tinh nói, “Em là vợ anh đấy, trong bụng còn có con anh đấy nhé!”
Hàn Đình nói: “Không sao. Kiếm vợ khác, sinh con khác”.
Kỷ Tinh nói: “Được. Thế thì em sẽ ôm bụng chạy.”
Hàn Đình đáp: “Được. Thế thì anh sẽ đánh gãy chân em”.
Nói thì nói vậy, nhưng Kỷ Tinh vẫn cảm thấy anh có lòng bao dung vô hạn đối với cô trong thời gian mang thai.
Có một khoảng thời gian Kỷ Tinh bị ảnh hưởng bởi hoóc môn progesterone, nghén rất nặng, ăn gì nôn nấy, hễ cơ thể khó chịu là cáu bẳn, cộng thêm tính khí thất thường, hơi một tí là tủi thân, không khóc thì cũng giận dỗi.
Hàn Đình vẫn rất cố gắng nuông chiều, dỗ dành cô. Mỗi khi cô nổi giận, anh luôn thuận theo ý cô, đợi cô giải tỏa xong sẽ nhanh chóng bình thường trở lại, nếu cô chán nản không vui, anh sẽ dỗ dành cô, trêu chọc cô, trò chuyện với cô.
Có lần em bé trong bụng nghịch ngợm đến mức cô không ngủ được. Cô mệt mỏi, buồn ngủ mà không ngủ được, chân sưng phù khó chịu, ngồi dậy là bắt đầu khóc tu tu.
Nửa đêm nửa hôm, Hàn Đình thức dậy bóp chân cho cô.
Bóp được một lúc, cô thấy thoải mái hơn, không khóc nữa, nhưng rất ủ rũ. Cô thất vọng tràn trề, bảo: “Chắc con không thích em nên mới hành hạ em như thế. Con nhà người ta có nghịch thế này đâu”.
Hàn Đình bảo: “Anh lại nghĩ rằng con rất thích em, luôn muốn thu hút sự chú ý của em”.
Kỷ Tinh ngẩn người, lau nước mắt, hỏi: “Thật ạ?”
Hàn Đình khẳng định: “Thật đấy”.
“Sao anh biết?”
“Con anh, sao anh lại không biết?”
“Ừ nhỉ.”
Cô thấy dễ chịu hơn một chút, bỗng cô lại hỏi: “Hàn Đình, có phải dạo này em rất xấu tính không?”
Hàn Đình không trả lời, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, anh nói: “Cái tên này mới xấu tính… Không sao, khi nào con ra đời, anh sẽ dạy dỗ nó cẩn thận”.
Kỷ Tinh phì cười: “Thế thì em lại không nỡ… Này, theo anh thì con là trai hay gái?”
“Con nào cũng được”, Hàn Đình đáp.
“Vậy anh muốn con trông giống anh hay giống em?” Kỷ Tinh lại hỏi.
“Em muốn con giống ai?”
“Em mong con được như anh. Tốt nhất là cả tính cách cũng giống, trầm tĩnh chững chạc, làm gì cũng có sức hấp dẫn.”
Hàn Đình bảo: “Anh lại hy vọng con giống em”.
Hai người trò chuyện đến tận khuya rồi dần ngủ thiếp đi. Sau quãng thời gian khó khăn đó, mọi thứ đều trở nên ổn thỏa.
Chỉ có điều, đến ngày cuối cùng, quá trình sinh nở của cô không được suôn sẻ lắm, phải chịu chút đau đớn, vật vã cả ngày trời, hoàn toàn kiệt sức. Khi được đẩy ra khỏi phòng sinh, cô thấy mắt Hàn Đình rất đỏ. Thấy anh như thế, cô bật khóc, nghẹn ngào bảo: “Tại anh hết!”
Anh không đáp, chỉ bước tới nắm chặt tay cô. Vừa được nắm tay anh, cô lập tức yên tâm, nặng nề ngủ thiếp đi.
Con của họ là một bé trai, đặt tên là Hàn Sâm.
Tên là do Hàn Đình đặt, không mang theo bất cứ kỳ vọng và hứa hẹn gì với con đường tương lai. Chỉ có một ý nghĩa thuần túy nhất: “Báu vật”.
Báu vật của anh và cô.
Lúc ở trong bụng mẹ, bé Sâm nghịch ngợm hết chỗ nói, nhưng đến khi chào đời lại rất ngoan. Cậu bé ít khi quấy khóc, không thức dậy hành hạ người khác lúc nửa đêm. Bà đỡ và bảo mẫu trong nhà đều tấm tắc khen rằng chưa bao giờ gặp cậu bé nào dễ nuôi đến vậy.
Khi còn đang quấn tã, trông bé Sâm giống hệt Hàn Đình hồi còn nhỏ
Niềm vui lớn nhất của Kỷ Tinh là cứ cách một khoảng thời gian lại mang những bức ảnh của con ra so với những bức ảnh thời thơ ấu của Hàn Đình.
Cô nhanh chóng phát hiện ra rằng tính cách của con cũng giống Hàn Đình, không khóc, không quấy, không gây rắc rối, không đòi bế. Thỉnh thoảng, khi Kỷ Tinh bế bé quá lâu, bé tự biết bò ra chỗ khác, rất là lạnh lùng kiêu ngạo.
Nhưng cậu bé lại rất bám Hàn Đình. Hễ thấy Hàn Đình là đối mắt đen láy của cậu bé lại mở to, cái đầu xinh xắn lúc lắc hệt như hoa hướng dương trông thấy mặt trời.
Em bé vừa ngoan ngoãn vừa không quấy phá nên Hàn Đình rất thích bế bé, chơi với bé, thậm chí lúc làm việc cũng bế theo.
Mới đầu Kỷ Tinh lo con sẽ làm phiền anh, nhưng có lần cô đến thư phòng xem thử thì đứa con bé bỏng ngồi yên trong lòng bố, đôi mắt to tròn như quả nho đen tò mò nhìn tài liệu của bố, không túm lấy mà cũng chẳng cựa quậy lung tung. Bé ngoan ngoãn nhìn một lúc lâu, rồi đột nhiên, bé đập bàn tay nhỏ lên bàn, phát ra những tiếng ê a.
Hàn Đình xoa bàn tay nhỏ bé mềm mại của con rồi bảo: “Đây là báo cáo phân tích dữ liệu”.
Bé Sâm lại ra sức nhún chân, ngẩng cái đầu bé nhỏ lên, ê a nói chuyện với Hàn Đình một hồi.
Hàn Đình nói: “Lớn lên con cũng có thể giỏi giang như thế”.
Bé Sâm ngước đầu lên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào bố. Cậu bé mở miệng, chẳng mấy chốc, nước dãi rớt ra thấm ướt áo sơ mi của Hàn Đình.
Hàn Đình cúi đầu nhìn con, xoa đầu con, nhìn xung quanh, không thấy khăn giấy đâu, bèn lau miệng cậu bé bằng chính áo sơ mi của mình. Anh nói với giọng ghét bỏ: “Chậc, giống hệt mẹ con”.
Hình như cậu bé hiểu lời anh nói, bé ngại ngùng cười hì hì, rồi bỗng nhào tới, ôm chầm lấy cánh tay bố, hệt như một chú koala bé nhỏ: “U oa…”
Hàn Đình cười: “Thế mà mẹ con bảo con không giống cô ấy. Bố thấy giống hệt thì đúng hơn. Trò này chắc là học từ mẹ chứ gì?”
“Lại nói xấu em.” Kỷ Tinh đẩy cửa bước vào.
Bé Sâm nghe thấy tiếng mẹ, quay đầu lại, đôi mắt đen bừng sáng, vươn tay ra đòi bế.
Hàn Đình bảo: “Có phải con đang học theo em không? Thế mà dám bảo con không thích em?”
“Con đói, đòi ăn đấy.” Kỷ Tinh bế con từ trong tay anh, nói: “Đối với con, em chính là thức ăn”.
Hàn Đình bảo: “Đối với anh cũng thế”.
Kỷ Tinh: “…”
“Chẳng đứng đắn gì cả.” Cô vừa nói vừa quay người bỏ đi, nhưng Hàn Đình kéo cô lại, cô ngồi vào lòng anh.
Kỷ Tinh sững sờ, hơi đỏ mặt. Lúc này, em bé đang chùn chụt “ăn” trong vòng tay cô.
Kể ra thì, lâu lắm rồi cô mới lại ngồi vào lòng anh thế này, hình như lần cuối cùng là trước khi mang bầu em bé.
Một tay anh đỡ lưng cô, tay kia đỡ đầu con. Nhìn cô hồi lâu, anh bỗng thấp giọng cười bảo: “Em đỏ mặt gì vậy?”
Kỷ Tinh đáp: “Lâu lắm không ngồi thế này rồi. Từ sau khi mang bầu, hôm nào cũng nghĩ đến con”. Nhắc đến con, gương mặt cô thấp thoáng nét hạnh phúc và đôi chút nuối tiếc.
Hàn Đình nhìn cô hồi lâu rồi bất ngờ hỏi: “Em có muốn ra ngoài chơi không? Tối nay”.
Kỷ Tinh ngẩn người, mắt sáng lên: “Đi đâu cũng được ạ?”
“Đi đâu cũng được.”
“Em muốn đi bar!”
Nói xong, cô cứ tưởng anh sẽ không đồng ý, nhưng anh lại gật đầu bảo, “Được. Anh đưa em đến đó”.
“Thế thì em phải mặc chiếc váy đẹp nhất mới được, phải trang điểm thật đẹp. Sau đó…” Cô kéo dài giọng:“Dụ dỗ anh về nhà, cùng anh tình một đêm”.
“Xin lỗi nhé, cô gái.” Hàn Đình giơ tay trái lên, lúc lắc ngón tay mang nhẫn cưới vàng trước mắt cô. Anh nói: “Tôi đã kết hôn”.