Bắc Kinh Nào Đẹp Bằng Em

Chương 88: Ngoại truyện: Phần cuối của câu chuyện



Năm nào nhà họ Hàn cũng có một chuyến du lịch xa ở nước ngoài, bắt đầu từ năm cặp sinh đôi lên năm tuổi, từ đó về sau chưa từng gián đoạn.

Lúc đầu, Kỷ Tinh một tay níu Hàn Đình, một tay dắt cùng lúc cả hai đứa con sinh đôi. Bé Sâm đi cạnh hai em trai, giúp bố mẹ trông chúng. Dần dần, Kỷ Tinh một tay níu Hàn Đình, một tay dắt bé Cẩn. Bé Du tinh nghịch chạy loăng quăng, bé Sâm đi theo trông em. Sau nữa, Kỷ Tinh vẫn níu tay Hàn Đình, những đứa con trai mỗi ngày một cao thêm đã biết tự bước đi và trò chuyện với nhau.

Năm nối năm trôi qua, lũ trẻ ngày một cao lớn, Kỷ Tinh trở thành người thấp nhất nhà.

Có lần bé Du bước lên phía trước, ôm lấy Kỷ Tinh từ phía sau, tựa cằm vào đỉnh đầu cô, trêu chọc: “Mẹ ơi, sao mẹ lùn thế?”

Bé Sâm lại càng thường xuyên khoác vai mẹ, chẳng khác gì cậu em nghịch ngợm của mình.

Đến cả bé Cẩn ít nói nhất, trong một lần chờ ăn kem trên đường phố Prague, ngoái lại nhìn mẹ hồi lâu rồi bỗng vươn tay ra vỗ nhẹ lên đầu mẹ, cười híp mắt.

Kỷ Tinh phàn nàn với Hàn Đình: “Các con anh bắt nạt em”.

Hàn Đình an ủi: “Vậy thì cứ mặc kệ chúng nó, vứt cả đám ở đây không đưa về nước nữa”. Dứt lời, anh kéo cô lại, xoa đầu cô.

Kỷ Tinh: “…”

Ba thằng nhóc phá lên cười.

Năm tháng trôi qua thật nhanh, đến năm thứ 25 sau khi cưới, Hàn Đình bảo với mấy đứa con rằng năm sau sẽ không dẫn chúng đi du lịch tập thể nữa, sau này anh muốn dành thời gian cùng Kỷ Tinh đi du lịch riêng. Đợi thêm mười chín, hai mươi năm nữa, nếu chúng muốn báo hiếu bố mẹ, đưa bố mẹ đi chơi, lúc ấy bàn sau.

Chuyến đi lần đó là đến Lâu đài Neuschwanstein nước Đức. Kỷ Tinh rất vui, trên đường tíu tít kể cho con nghe chuyện năm xưa cô cùng Hàn Đình ở Munich như thế nào. Chuyện của anh và cô, cô đã kể vô số lần, từ mặt dây chuyền hình ngôi sao nhỏ đến chuyện anh từng vì cứu cô mà ngã xuống lầu. Lần nào cũng hớn hở kể mà không biết mệt.

Tụi bé Sâm từ nhỏ đã nghe kể, hoàn toàn không hề kinh ngạc khi biết người bố điềm tĩnh, lạnh lùng, nghiêm khắc của mình sẽ làm những chuyện như vậy. Tình yêu giữa hai người họ, bọn trẻ có thể cảm nhận cực kì rõ ràng.

Cô là phần dịu dàng nhất của gia đình. Khi còn nhỏ, lũ trẻ nghịch ngợm gây sự, khi sắp bị Hàn Đình phạt, chúng cuống quýt chạy đến chỗ Kỷ Tinh cầu cứu. Miễn đó không phải là vấn đề phạm phải nguyên tắc, Kỷ Tinh sẽ dịu giọng làm nũng, Hàn Đình sẽ bỏ qua. Phần lớn thời gian của cuộc đời Hàn Đình là dành cho công việc, con người anh vốn quen tính lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng Kỷ Tinh luôn có thể khiến anh nhanh chóng thả lỏng, những lời trêu đùa hài hước của anh chủ yếu là vì cô.

Khi lũ trẻ lớn lên, cha mẹ dần già đi, cha chúng nền tính hơn hồi trước một chút, mẹ lại hầu như chẳng hề thay đổi, vẫn lạc quan và dễ mủi lòng.

Khi kết hôn được 30 năm, Hàn Đình và Kỷ Tinh bắt đầu dần buông bỏ công việc của Đông Dương, giao lại cho các con quản lý. Rất nhiều năm sau đó, công việc của họ ngày càng trở nên tự do, thoải mái hơn, giống như một trò tiêu khiển giết thời gian vào các ngày trong tuần. Hai vợ chồng đến công ty cũng chỉ để ngồi bên nhau thảo luận tình hình thị trường, phân tích và dự đoán hướng đi trong tương lai, chuyện trò về đôi điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Ngồi trong công ty một lát, họ lại cùng ra phố dạo chơi.

Kỷ Tinh càng lớn tuổi càng giống trẻ con, vẫn thích thú với những món ăn vặt trên đường phố, thích ghé cửa hàng mỹ nghệ mua những món trang trí nho nhỏ mang về đặt trong nhà. Hàn Đình ngoài miệng cười cô, nhưng lúc nào cũng nghe theo cô, đi cùng cô.

Một lần nọ, anh thấy một hộp nhạc tinh xảo, vặn dây cót là phát ra bài hát “Lấp lánh lấp lánh ngôi sao nhỏ, cả bầu trời lấp lánh ngôi sao nhỏ”. Hàn Đình thích lắm, bèn mua về đặt lên đầu giường, thỉnh thoảng lại vặn dây cót để nghe nó hát.

Ngày qua ngày, họ ngày càng già đi, dần không còn hòa hợp được với thế giới trẻ trung xung quanh.

Khi các con trưởng thành, có cuộc sống riêng, mối quan tâm và mối quan hệ riêng của chúng, hai người họ lặng lẽ lùi về thế giới riêng của mình, chỉ có nhau, cuộc sống thậm chí còn trong trẻo, đơn thuần hơn cả lúc ban đầu.

Cuộc sống là một dòng sông dài. Sau khi đi qua lưu vực rộng lớn và hỗn loạn, cuối cùng dòng chảy thu hẹp dần, trôi về một chân trời tĩnh lặng không gợn sóng.

Những điều còn lại trong cuộc sống của họ ngày một ít dần. Kỷ Tinh vẫn níu cánh tay Hàn Đình mỗi khi đi trên đường, suốt dọc đường buông bỏ rất nhiều những vật ngoài thân, lần lượt là công việc, vinh quang, danh tiếng, địa vị, những thứ từng là nhãn dán gắn trên thân mình như hào khí, ý chí chiến đấu, nhiệt huyết, đam mê. Cuối cùng, họ chỉ còn lại nhau, một cách thuần túy nhất.

Năm kỉ niệm đám cưới vàng, mặt trăng đỏ xuất hiện trên bầu trời đêm.

Hàn Đình dắt Kỷ Tinh lên sân thượng ngắm trăng, không cẩn thận hít phải gió lạnh, bắt đầu ho, bị viêm phổi nặng, phải nằm phòng hồi sức cấp cứu hai, ba tuần lễ.

Trong những ngày nguy kịch nhất, lá phổi của anh dường như mất đi mọi chức năng, bác sĩ bảo gia đình chuẩn bị sẵn tâm lý. Kỷ Tinh ở lại trong bệnh viện, nhất quyết không chịu rời đi, không ngủ không nghỉ, khóc sưng cả mắt, ai khuyên cũng không nghe.

Bệnh tình Hàn Đình dần chuyển biến tốt, Kỷ Tinh gầy rộc cả người.

Cũng chính lần ấy, Hàn Cẩn vốn ít nói, lại chủ động trò chuyện riêng với bố, hỏi xem bố đã bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi thế giới này như thế nào chưa.

Hàn Cẩn nói: “Con mong bố và mẹ có thể ra đi trong giấc ngủ, không có bất cứ đau khổ hay nuối tiếc nào, thọ chung chính tẩm*.”

(*“Thọ chung chính tẩm” để chỉ việc con người đã rất già rồi mới mất đi và mất ngay tại chính căn nhà của mình.)

Hàn Đình bảo: “Thọ chung chính tẩm, đó là cách kết thúc cuộc đời tốt nhất. Bố mong mẹ con sẽ như vậy, không phải chịu khổ sở”.

Hàn Cẩn trầm mặc hồi lâu rồi hỏi: “Còn bố thì sao?”

Hàn Đình đáp: “Nếu mẹ con đi trước thì bố có thể. Nhưng nếu bố đi trước, có lẽ bố sẽ không thể cứ thế lặng lẽ ra đi được, dù thế nào cũng phải nói với mẹ một lời từ biệt”.

Hàn Cẩn lại im lặng rất lâu. Cậu nói: “Cũng phải. Nếu không mẹ sẽ giận”.

Hàn Đình cười rất nhẹ, anh nói: “Đúng thế, mấy năm nay tính, khí mẹ con càng lúc càng xấc xược”.

Hàn Cẩn lại hỏi: “Bố muốn ai đi trước ạ?”

Hàn Đình ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp: “Mẹ. Bố không yên tâm”.

Sau đó, Hàn Cẩn lại đi hỏi Kỷ Tinh.

Kỷ Tinh chỉ nói: “Mẹ không quan tâm. Dù sao mẹ sống ngày nào thì bố vẫn không được đi ngày ấy”.

Sau lần Hàn Đình đổ bệnh ấy, bác sĩ bảo anh bị tổn thương nguyên khí quá nặng, dù sao tuổi cũng đã lớn, xương khớp trên cơ thể rất yếu. Nhưng cũng không biết là nhờ Kỷ Tinh chăm sóc chu đáo hay trong lòng anh có suy nghĩ gì khác mà sức khỏe của anh dần dần hồi phục, trở lại dáng vẻ khỏe mạnh như trước.

Bấy giờ Kỷ Tinh mới tươi tỉnh vui vẻ trở lại, nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ, chăm sóc từng miếng ăn ngụm nước, và chế độ tập luyện của anh, chẳng kém gì các chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên.

Kể từ đó, Hàn Cẩn và các anh em đều cảm thấy mẹ mình ngày càng giống một đứa trẻ, suốt ngày bám chặt lấy bố. Dù phải xa nhau một ngày cũng không được, hễ không ở bên anh là cô lại nổi cáu. Hàn Đình đi bất cứ đâu cũng dẫn cô theo, gần như không thể tách rời.

Có lần Hàn Du than thở: “Anh nói xem, đã bao nhiêu năm như thế, tình cảm của họ vẫn nồng nàn như trước, không, em thấy thậm chí còn sâu đậm hơn”.

Hàn Sâm bảo: “Bố mẹ đã ngần ấy tuổi rồi, sống ngày nào biết ngày ấy, sống hết rồi thì không còn được gặp nhau nữa. Dĩ nhiên là không nỡ rời nhau rồi. Ai biết có còn kiếp sau hay không?”

Ngày lại ngày trôi qua, cuộc đời tựa như một ngôi sao băng xẹt ngang bầu trời. Rất nhiều năm về sau, hai người dựa vào nhau, sống một cuộc sống bình dị, hạnh phúc. Những ngày tươi đẹp hệt như cát chảy qua kẽ tay, mỗi lúc một nhanh, chảy đến hạt cuối cùng, có muốn cố sức níu giữ, thì cũng chẳng còn sót lại gì.

Khi anh ngã bệnh lần nữa, Hàn Đình có linh cảm rằng anh không còn nhiều thời gian nữa. Anh giữ Kỷ Tinh lại bên giường, không cho cô đi đâu cả.

Kỷ Tinh cũng thầm hiểu. Lần này, cô không khóc một lần nào, ngày ngày ở bên anh, trò chuyện với anh. Không cần chủ đề, không cần logic, muốn nói gì thì nói, thỉnh thoảng lại nhớ đến hồi còn trẻ, có lần cãi nhau chưa đến một phút đã làm lành. Thỉnh thoảng cô lại nhắc lại chuyện bị ngã ở khu trượt tuyết, rồi lại nói về hai ông bà lão họ tình cờ gặp ở Munich hồi trẻ. Ông bà lão ấy có lẽ nhiều năm về trước đã sớm rời xa trần thế rồi.

Đã hơn nửa thế kỷ qua đi, anh và cô cũng cứ thế chậm rãi đi qua cuộc sống dài đằng đẵng này.

Dường như là rất dài, bởi những ký ức đã được phủ đầy, nhưng cũng dường như là rất ngắn, bởi vẫn không nỡ rời xa.

Duyên phận của cuộc đời này, sao lại nhanh chóng kết thúc đến vậy.

Trong những ngày cuối cùng, dường như anh và cô muốn cùng nhau bước qua mọi hồi ức một lần nữa, dường như họ muốn kéo dài quãng thời gian cuối cùng này thêm một chút, một chút thôi cũng được. Nhưng cuối cùng, khoảnh khắc đó vẫn đến.

Đó là một ngày thu, những chiếc lá bạch quả ngoài cửa sổ đều đã ngả vàng. Ngay cả ánh nắng cũng vàng óng, rọi trên gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn anh tuấn điển trai của Hàn Đình.

Các con cháu đều quỳ bên giường bệnh, lắng nghe anh dặn dò rõ ràng chuyện hậu sự, dặn chúng phải làm người, làm việc cho tự tế, phải biết chịu trách nhiệm, sống sao cho xứng đáng với Đông Dương, dặn chúng đối xử tốt hơn với mẹ.

Chỉ có Kỷ Tinh ngồi một mình bên cửa sổ, cách xa một chút, cô nghiêng mặt về một bên, không nhìn ai.

Đến khi Hàn Đình dặn dò xong mọi chuyện, anh hơi gắng sức quay sang nhìn cô. Kỷ Tinh nghiêng mặt, nhìn những chiếc lá vàng tiêu điều bên ngoài cửa sổ, cô lặng đi, chỉ có những giọt nước mắt lăn xuống cằm như những hạt ngọc trai.

Du khóc gọi cô: “Mẹ”.

Cô dường như không nghe thấy, không trả lời, không bước tới, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Ánh mắt Hàn Đình sâu thăm thẳm, chăm chú nhìn gương mặt cô, như thể nhìn một người ở rất xa mà cũng lại như rất gần.

Cô không muốn đến bên anh, khăng khăng nghĩ rằng miễn là cô không đến, không nghe anh dặn dò chuyện hậu sự, không để anh yên tâm, không từ biệt anh, thì có thể giữ anh lại, bảo anh đừng đi. Dù giữ được anh ở trên đời này thêm một khoảnh khắc thôi cũng được.

Dù không nhìn anh, nhưng qua khóe mắt, biết anh đang nằm trên giường đang nhìn về phía cô đã là tốt lắm rồi.

Anh nhìn cô một lúc thật lâu, ánh mắt dường như xuyên qua thời gian của cả cuộc đời.

“Tinh!” Cuối cùng anh gọi cô.

Cô run rẩy dữ dội, cuối cùng ngoan ngoãn quay lại, bĩu môi như một đứa trẻ tủi thân. Đôi mắt của Hàn Đình đong đầy nước mắt, anh vươn tay về phía cô. Cô suýt thì vấp ngã, lao vào nắm chặt bàn tay gầy guộc của anh, nắm lấy tấm thẻ nhỏ anh cầm, rút ra đọc.

Thẻ tha thứ.

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoi!

Sử dụng thẻ này, để Tiểu Tinh Tinh tha thứ cho Hàn Đình một lần.

Thẻ này chỉ có Hàn Đình được phép sử dụng, quyền giải thích cuối cùng thuộc về Kỷ Tinh.

Món quà sinh nhật năm ấy đã bị anh lần lượt dùng hết từ lâu, chỉ còn sót lại duy nhất tấm thẻ này.

Cuộc đời này, anh chưa từng phụ bạc cô, chưa từng làm bất cứ điều gì phải xin cô tha thứ.

Chỉ có chuyện này, anh phải đi trước cô rồi.

Cô đau đớn khóc không thành tiếng, qua làn nước mắt mịt mờ, ánh mắt anh đăm đắm nhìn vào mắt cô, là sự cảm kích khắc sâu vào sinh mệnh, là không nỡ, là lưu luyến, là xin lỗi.

Anh vẫn chưa muốn ra đi, nhưng anh đã già quá rồi, đành bất lực về trời.

Cô áp tay anh lên má mình, khẽ gật đầu: “Vâng”.

“Tinh…” Anh vẫn muốn nói gì đó, tay bỗng nắm thật chặt tay cô, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, dường như anh đang dồn tất cả sinh lực cuối cùng của mình để nói với cô một câu….

Nước mắt Kỷ Tinh rơi xuống như mưa: “Em biết, em biết rồi”.

Cuối cùng ánh mắt anh dịu lại, anh khẽ nói: “Anh sẽ không đi xa quá đâu”.

Cô gật đầu lia lịa, hôn tới tấp vào lòng bàn tay anh, hôn lên chiếc nhẫn vàng nhạt trên ngón áp út của anh, ngón tay ấm áp của anh khẽ trượt qua gò má cô, dừng lại trên đôi môi cô.

Cô áp mặt vào lòng bàn tay anh.

Hàn Đình, được cưới anh, được làm vợ của anh bao năm qua, em sống rất hạnh phúc, ngày nào cũng hạnh phúc. Cảm ơn anh.

Sau khi Hàn Đình ra đi, Hàn Sâm và các em đều rất lo lắng, ngày nào cũng ở bên Kỷ Tinh, sợ cô không chịu nổi nỗi đau này, sợ cô suy sụp.

Nhưng Kỷ Tinh tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không quá đau đớn, kích động. Đến tuổi này, sinh mệnh sắp tận, sớm đã nhìn thấu chuyện sống chết.

Nhưng họ cũng biết rất rõ, những ngày còn lại của mẹ trên thế giới này cũng không nhiều.

Một tháng sau, đêm trước sinh nhật Hàn Đình, Kỷ Tinh vẫn mất ngủ như mọi năm.

Ba anh em Hàn Sâm ở bên cô, trò chuyện với cô, kể về cuộc đời của Hàn Đình. Đông Dương năm đó nay đã trở thành tập đoàn đa quốc gia lớn mạnh khắp toàn cầu.

Hôm đó, Kỷ Tinh vừa kể chuyện Hàn Đình với các con, vừa nghịch hộp nhạc mà Hàn Đình để lại, rất muộn mới đi ngủ.

Đêm đó cô mơ một giấc mơ rất dài và chân thực. Cô mơ thấy hơn một tháng trước, mình và Hàn Đình ngồi trong vườn hoa dưới nhà trò chuyện, Hàn Đình nhặt một chiếc lá bạch quả lên tặng cô; cô mơ thấy năm năm trước anh tìm người chuyển cây hoa quế vào trong vườn, bảo rằng khi cây nở hoa, khắp vườn sẽ tràn ngập những vì sao xinh xắn, giấc mơ của cô cứ ngược dòng thời gian, cô mơ về ngày Dr. Cloud của Y tế Đông Dương tiến vào thị trường châu Âu, Hàn Đình khi đó đứng trên bục phát biểu, khí thế và phong độ biết bao. Cô mơ thấy kì nghỉ hè năm đó, Hàn Đình đeo kính râm, kéo tay cô bước trên đường phố Rotterdam, phía sau là ba cậu con trai cao gầy cũng đeo kính râm. Cô mơ thấy có lần, sau khi chúc mừng sinh nhật anh, anh ôm cô hôn thật sâu, thật lâu, hôn đến mức cô không thở nổi. Cô mơ thấy có lần, trong lúc cãi nhau, anh lôi thẻ yên lặng ra, cô lập tức im lặng rồi phì cười. Cô mơ thấy có lần dạo phố, anh đang đẩy bé Sâm trong xe đẩy trẻ em, bất ngờ quay người sang hôn lên trán cô. Cô mơ thấy cảnh anh hôn lên má mình qua lớp khăn voan trong ngày cưới, mơ thấy cảnh anh đứng trên bục phát biểu tuyên bố công khai miễn phí tư liệu về giai đoạn 10 năm đầu của Dr. Cloud. Cô mơ thấy nước Mỹ, thấy Thâm Quyến, mơ thấy Munich, mơ thấy tình một đêm, mơ thấy… mùa đông năm ấy khi câu chuyện bắt đầu, cửa xe kéo xuống và đôi mắt đen, sáng của anh.

Anh Hàn, rất vui khi được quen biết anh, đời này đã được anh quan tâm chăm sóc.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tinh không còn mở mắt nữa. Cô bình thản, điềm tĩnh ra đi.

Nhưng Hàn Sâm vẫn chưa kịp hỏi mẹ, trước khi bố ra đi, mẹ ở bên giường nói câu “Em biết, em biết rồi” là có ý gì?

Đó là bí mật chỉ thuộc về cô và anh, nó sẽ cùng họ chôn vùi dưới cát bụi. Không cần ai biết đến, cũng sẽ không còn ai biết nữa, rằng rất nhiều rất nhiều năm trước, anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên xe buýt, nói với cô rằng:

“Tình yêu theo quan điểm của anh, có lẽ là phải tới cuối đời. Khi đã đi đến tận cùng của cuộc đời, lúc này hồi tưởng lại, mới có thể đưa ra kết luận.”

Lúc ấy, làn gió mùa hè thổi qua ô cửa sổ xe buýt. Hai người họ vẫn còn rất trẻ.

[HẾT]

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.