Bắc Kinh Nào Đẹp Bằng Em

Chương 87: Ngoại truyện: Năm thứ hai mươi



Năm thứ hai mươi sau khi cưới là một năm mang ý nghĩa trọng đại của Y tế Đông Dương.

Hơn 90% thiết bị y tế cấy ghép của Đông Dương được thay thế bằng in 3D, chi phí thấp, tính năng ưu việt, tinh xảo hơn, đi đầu trong việc thay đổi hình thức sản xuất trong ngành.

Quan trọng hơn, Dr. Cloud cuối cùng đã ra đời. Sau gần nửa thế kỷ nghiên cứu và bảy năm thử nghiệm trên người, robot bác sĩ này đã chẩn đoán và điều trị thành công cho gần 10.000 bệnh nhân ung thư thời kì đầu, cuối cùng, năm nay, nó bắt đầu được đưa vào bệnh viện để chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân mắc các bệnh nan y.

Năm đó, Y tế Đông Dương trở thành trung tâm của giới y học Trung Quốc, Hàn Đình khi ấy là một huyền thoại trong giới kinh doanh, là tâm điểm của mọi sự chú ý.

Hàn Đình của khi đó có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng cụm từ “khủng hoảng tuổi trung niên” có bất cứ dính dáng gì đến mình.

Anh vốn là kiểu đàn ông càng lớn tuổi càng thêm hấp dẫn. Nhiều năm chú ý chế độ ăn uống, nghỉ ngơi điều độ và tập luyện đều đặn nên năm tháng dường như không để lại dấu vết gì trên cơ thể anh. Ngược lại, anh tựa như rượu càng ủ càng nồng đượm vậy.

Khi tham gia các hoạt động kinh doanh, anh vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người. Anh vẫn có nhiều mục tiêu và tham vọng lớn lao hơn đối với Đông Dương của mình.

Còn vợ của anh, Kỷ Tinh, vẫn là một đối tác đắc lực trong sự nghiệp của anh, và vẫn là một người phụ nữ cực kì hiểu về những niềm vui thích trong cuộc sống vợ chồng, luôn mang đến niềm vui cho cuộc sống.

Ngay cả bé Sâm, cậu con trai 17 tuổi của anh cũng trở thành trợ thủ của bố. Dù chưa đến tuổi trưởng thành nhưng cậu đã am hiểu, quen thuộc với mô hình vận hành nội bộ của Đông Dương. Bé Cẩn không giỏi toàn diện như anh trai nhưng cậu thể hiện tài năng thiên bẩm đáng kinh ngạc về ngôn ngữ robot từ khi còn nhỏ. Hàn Đình đã phát hiện và dồn toàn lực trau dồi tài năng đó. Vừa tốt nghiệp cấp hai, cậu bé đã đến MIT theo học các chuyên gia ngôn ngữ robot nổi tiếng.

Thế nhưng, cậu con trai út là một ngoại lệ. Càng lớn, cậu càng giống “chú cừu đen” trong gia đình. Cậu không tuân theo các quy tắc, rất khó quản thúc, dường như mang gen nổi loạn bẩm sinh từ trong xương tủy. Dù nền giáo dục tốt có thể kiểm soát bên ngoài, trước mặt mọi người có thể duy trì vẻ bề ngoài lịch sự hiểu biết, nhưng không ai có thể trói buộc được trái tim phản nghịch ở dưới vẻ bề ngoài ấy.

Đã vậy, cậu còn là con út, nên tất cả mọi người đều chiều chuộng. Tính tình cậu hoạt bát vui vẻ, tinh nghịch lắm trò, là đứa con giống Kỷ Tinh nhất. Có lẽ cũng chính vì thế mà ngay cả Hàn Đình thỉnh thoảng cũng dung túng cậu, không nỡ rèn giũa những nét cá tính khác biệt mà cậu để lộ ra.

Nhưng khi bé Du lên mười bốn tuổi, không hiểu tại sao bỗng dưng tụ tập cùng đám công tử ăn chơi hư hỏng, giấu người nhà trốn học, đi bar, hút thuốc uống rượu.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ giáo viên, Hàn Đình tìm gặp Du, hỏi xem mọi chuyện là thế nào. Ngược lại, Du không cảm thấy có gì sai khi đi chơi với bạn. Hai bố con trao đổi thất bại. Hàn Đình cấm túc cậu một tháng.

Du an phận chưa được một tuần. Cuối tuần, đám bạn vừa hẹn, cậu đã nhân lúc bố mẹ đi vắng mà chuồn đi. Sâm khuyên cậu nhưng cậu không nghe. Cậu nhóc vừa chạy ra cổng thì gặp ngay Hàn Đình và Kỷ Tinh về sớm.

Gặp phải tình huống này, Hàn Đình không tránh khỏi việc dùng mấy câu nặng lời chất vấn con.

Du bực bội cãi lại bố. Cậu gào lên, “Bố đừng tưởng bố giỏi lắm, việc gì cũng quản được. Bố không quản được việc của con đâu!” Dứt lời, cậu vùng vằng bỏ đi.

Hàn Đình kéo cậu lại. Trong lúc chống cự, Du đẩy bố một cái.

Hàn Đình không dùng sức với con, cũng không chuẩn bị tâm lý phòng bị trước, nhưng cậu thiếu niên sắp 15 tuổi cao gần một mét tám, to khỏe thẳng tay đẩy Hàn Đình một cái, lưng anh đập vào bệ dưới cổng vòm. Bình hoa bằng sứ từ trên bệ rơi xuống, vỡ tan tành.

Hàn Đình chống tay vào tường, cố đứng vững, sắc mặt rất khó coi.

Người giúp việc trong nhà đều sững sờ, lập tức tránh đi.

Du cũng sợ hết hồn, không dám đối mặt, bèn quay đầu bỏ đi. Nhưng Kỷ Tinh gọi to: “Hàn Du”.

Du vừa nghe mẹ gọi đầy đủ họ tên mình, cậu biết mẹ đã thực sự nổi giận.

Kỷ Tinh gọi Hàn Sâm, Hàn Du và Hàn Cẩn – người vẫn đang ngủ vì lệch múi giờ sau khi trở về Trung Quốc… đến thư phòng.

“Các con đều đã lớn bằng ngần này, mẹ và bố chưa bao giờ đòi hỏi các con phải hiếu thảo. Các con không cần thuận theo hay phục tùng bố mẹ, không cần coi bố mẹ là trời. Chỉ cần các con yêu bố mẹ, biết tôn trọng bố mẹ là đủ rồi. Nhưng mẹ không ngờ, chỉ có một chút yêu cầu cơ bản như thế con cũng không làm được. Con… dựa vào đâu mà con dám đẩy bố?” Kỷ Tinh nhìn Hàn Du, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt chực trào ra.

“Nếu con không phải là con bố, liệu bố có để cho con đẩy không?” Cô vô cùng đau đớn, đập vào vai cậu.

Hàn Du lảo đảo, cúi gằm mặt, không nhúc nhích, không hé răng nói nửa lời.

“Mẹ…” Hàn Sâm kéo cô vào lòng và vỗ vai cô, an ủi. “Chúng con biết sai rồi, thật đấy, biết sai rồi”.

Vấn đề ở nhà vẫn chưa kịp giải quyết, đã xảy ra chuyện lớn trong công việc.

Cũng chính vào cuối tuần đó, trong số các bệnh nhân của Dr. Cloud, đột nhiên xảy ra trường hợp tử vong, gia đình đòi một khoản bồi thường khổng lồ, nhưng Đông Dương từ chối. Đối phương lập tức làm to chuyện.

Năm đó, ung thư vẫn là một căn bệnh nan y, chuyên gia ung thư nổi tiếng đến đâu vẫn gặp phải những bệnh nhân vô phương cứu chữa. Tỷ lệ chẩn đoán chính xác của Dr. Cloud tuy rất đáng kinh ngạc, nhưng không thể đạt 100%. Chỉ vì Dr. Cloud là một robot, nên sự cố này trở nên ồn ào, đẩy Y Tế Đông Dương lên đầu sóng ngọn gió.

Là chủ tịch của Đông Dương, Hàn Đình quyết định trước tiên phải mở cuộc họp báo xin lỗi và làm rõ nguyên tắc vận hành của Dr. Cloud.

Kỷ Tinh không nỡ, muốn tự mình làm người phát ngôn, nhưng Hàn Đình từ chối. Anh không thể giao việc này cho cô.

Hôm họp báo diễn ra, Kỷ Tinh gọi cả ba con trai đến để trực tiếp chứng kiến Hàn Đình đối mặt với những chất vấn của đám phóng viên nhao nhao bên dưới khán đài. Nhưng anh vẫn là anh, bản lĩnh, khí thế, có lí lẽ có căn cứ, không tự ti không yếu thế. Anh giải thích nguyên nhân và diễn biến sự việc một cách rõ ràng. Trước từng câu hỏi nhức nhối và gai góc, anh bình thản đáp trả, bảo vệ uy tín của Dr. Cloud, nhưng cuối cùng vẫn xin lỗi vì những nỗi lo lắng do sự việc lần này gây ra.

“Trong nửa thế kỷ qua, Đông Dương đã dốc toàn bộ sức lực, kết tinh những nỗ lực và sức mạnh của vô số người để phát triển Dr. Cloud. Lý do của những việc này là nhằm cải thiện tỷ lệ chẩn đoán và tỷ lệ điều trị những căn bệnh nghiêm trọng, để các bác sĩ robot có thể vượt qua con người và ngày càng tiến xa hơn. Tôi xin lỗi vì chúng tôi chưa đủ nhanh để làm được điều này, đồng thời xin bảo đảm với các bạn rằng, các thế hệ kế tiếp của Đông Dương sẽ không bao giờ quên mục tiêu này, không ngừng tiến về phía trước.”

Dứt lời, anh đứng dậy, cúi chào mọi người. Dưới sân khấu, Kỷ Tinh quay mặt đi, nước mắt đẫm khóe mi.

Ba cậu con trai đều nghẹn ngào. Khi Hàn Đình bước xuống, Kỷ Tinh không thấy Du đầu. Nhìn xung quanh, cô thấy Du đang xuyên qua dòng người, chạy đến trước mặt Hàn Đình, ôm chặt lấy bố. Vẻ nghiêm nghị lạnh lùng của Hàn Đình trong chốc lát bỗng trở nên dịu dàng hơn. Không biết Du đã nói với anh điều gì.

Hàn Đình xoa đầu cậu, mỉm cười rất nhẹ.

Năm đó, “khủng hoảng tuổi trung niên” của anh cuồn cuộn ập đến rồi lặng lẽ rời đi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, một cô thư kí mới được điều đến tổ thư kí của anh. Lần đầu trông thấy cô ta, Hàn Đình nhìn lâu thêm một chút, cảm thấy gương mặt này rất quen. Cô gái ấy 24 tuổi, tốt nghiệp một trường danh tiếng, trông rất giống Kỷ Tinh, nhất là nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ, giống hệt Kỷ Tinh hồi còn trẻ.

Kỷ Tinh thường lên tầng đi lại, thấy cô thư kí ấy thì lấy làm lạ, sao giống mình thế nhỉ. Đồng nghiệp trong tổ thư ký cũng thường thầm khen cô ấy giống Hàn phu nhân.

Cô gái ấy siêng năng và ham học hỏi, trong công việc, Hàn Đình thỉnh thoảng cũng đưa ra một số hướng dẫn và nhắc nhở xác đáng.

Nhưng lâu ngày gần nhau, cô gái ấy đã nảy sinh những suy nghĩ không đúng với sếp. Có lần, khi đưa tài liệu cho Hàn Đình, cô ta mặc một chiếc áo cực kì trễ cổ.

Hàn Đình nhìn cô, không hề khách sáo, nói: “Về nhà thay trang phục đi làm rồi hẵng quay lại”.

Cô gái vẫn rất bạo dạn nói: “Em thấy Tổng giám đốc Kỷ mặc trang phục hiệu này rất đẹp nên mới mua đấy ạ”.

Hàn Đình đáp: “Vậy thì cô bắt chước sai rồi. Trước giờ cô ấy không bao giờ mặc loại quần áo này đi làm. Kể cả hồi cô ấy ở tuổi cô”.

Lòng cô gái hụt hẫng, cô ta không tin rằng tuổi trẻ và sắc đẹp của mình lại không khiến người khác động lòng, bèn nói thẳng ra: “Mọi người đều bảo em giống Tổng giám đốc Kỷ, Tổng giám đốc Hàn có thấy vậy không?”

Hàn Đình nhìn cô một lúc. Lần này, anh đặt tài liệu trên tay xuống rồi nói: “Thoạt nhìn, cũng giống vài phần. Nhưng càng nhìn càng không giống. Vợ tôi lòng dạ lương thiện, có đạo đức, chỉ cần nhìn mặt là nhận ra”.

“Lòng dạ em cũng lương thiện mà.” Cô gái nào mà chẳng muốn nói rằng mình lương thiện.

Hàn Đình cười: “Vậy thì cô không bằng cô ấy rồi. Cô ấy sẽ giữ khoảng cách với đàn ông đã có vợ, sẽ không muốn làm phiền gia đình người khác”.

Cô gái suýt bật khóc khi ra khỏi văn phòng. Hàn Đình gọi cho phòng nhân sự, yêu cầu đuổi việc cô gái kia.

Đặt điện thoại xuống mà anh vẫn thấy khó chịu, có cảm giác vợ mình bị xúc phạm.

Tối hôm ấy về nhà, Kỷ Tinh cũng nghe tin cô thư ký đó bị sa thải. Cô bèn hỏi Hàn Đình xem chuyện gì đã xảy ra.

Hàn Đình bảo: “Có mỗi một việc mà lúc nào cũng sai, dạy một hai lần mà vẫn không xong. Chỗ anh đâu phải trường học”.

Kỷ Tinh thấy buồn cười, cô hỏi, “Thế sao anh lại kiên nhẫn với em thế?”

Hàn Đình nhìn cô, đáp, “Theo em thì tại sao?”.

Kỷ Tinh cười khúc khích, vừa mới trèo lên giường thì chợt nhớ ra điều gì đó. Cô lập tức nhìn đồng hồ, sắp 0 giờ rồi, ngày mai là cuối tuần, không phải đi làm.

Cô bất ngờ hỏi: “Muốn dạo đường Tam Hoàn một chút không anh?”

Những năm qua, mỗi khi gặp khó khăn hay khúc mắc trong công việc và cuộc sống, cả hai sẽ lái xe dạo quanh đường Tam Hoàn, thỉnh thoảng họ cũng đến Tam Hoàn khi tâm trạng vui vẻ.

Mấy năm nay tuy công việc suôn sẻ nhưng lại khá bận rộn, cơ hội dạo chơi ít hẳn. Lần gần nhất đã là một năm trước.

Hàn Đình lấy chìa khóa xe, dắt Kỷ Tinh xuống cầu thang. Các con đều chưa ngủ. Nghe thấy tiếng mở cửa, chúng hỏi: “Muộn thế này bố mẹ còn đi đâu ạ?”

Hàn Đình đáp: “Hẹn hò”.

Mấy đứa con: “Ơ kìa… Hứ”. Bởi vì đều biết chuyện nên chúng không làm phiền bố mẹ, tự động “rút lui”.

Hai người khởi động xe, nhanh chóng di chuyển đến đường Tam Hoàn.

Cảnh đêm yên tĩnh như biển cả, họ tựa chiếc thuyền lá trôi dạt lênh đênh trên biển lớn.

Bắc Kinh ngày nay rất khác so với hai mươi năm trước.

Bóng tối và vùng ảm đạm xung quanh khu vực này đã biến mất từ lâu. Họ lướt đi băng băng, không gặp bất cứ trở ngại nào, hai bên đường ngập tràn ánh sáng rực rỡ, phồn hoa vô tận. Từ nam đến bắc, từ đông sang tây, thành phố đã trở thành một hộp ngọc khổng lồ tỏa sáng ở mọi góc.

“Anh nhìn kìa, tòa nhà kia cũng đã sáng đèn rồi. Năm ngoái còn chưa xây xong.” Kỷ Tinh reo lên.

Hàn Đình trả lời: “Thành phố này giống như con người. Mỗi năm mỗi khác, thay đổi rất nhiều”.

Kỷ Tinh đột nhiên nói: “Năm nay, anh đã vất vả rồi”.

Hàn Đình lặng thinh, anh biết cô đang nói gì.

Anh nhìn con đường phía trước và chuyển chiếc xe sang chế độ lái tự động. Tay phải anh vươn về phía cô. Kỷ Tinh nắm chặt tay anh. Không đủ. Cả hai tay cô ôm lấy cánh tay anh, đầu cô tựa vào anh.

Im lặng tựa như thế một lúc lâu, vẫn chưa đủ, cô ngẩng cổ lên, nói nhỏ vào tai anh: “Trong mắt em, anh vẫn là người đàn ông hấp dẫn nhất trên đời. Không ai hơn anh cả. Thật đấy”.

Hàn Đình không kìm được nụ cười. Anh nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, sờ mũi. Anh nói, “Tài nịnh bợ của em ngày càng tiến bộ rồi đấy”.

“Thế thì anh đừng ăn cái người nịnh bợ này nữa nhé!” Cô “hứ” một tiếng, rúc đầu vào cánh tay anh.

Một lúc sau, anh nói: “Em không cần lo cho anh. Sự việc Dr. Cloud đã được giải quyết, Đông Dương và Hạn Hải Tinh Thần đều sẽ không bị ảnh hưởng”.

“Em biết.” Kỷ Tinh xoa nhẹ lòng bàn tay anh, “Là em…”.

Cô nói không nên lời. Cô vẫn thấy rất đau lòng.

Các con sẽ không bao giờ hiểu được, khoảnh khắc quyền uy của người làm bố làm mẹ bị thách thức ấy, sự thất bại trong nội tâm dù trong công việc họ có được bù đắp nghìn lần cũng không đủ.

Bởi vì khoảnh khắc đó thể hiện rằng họ đã bắt đầu già đi.

“Em không cần lo về Du, con như vậy ngược lại giống như những điều sâu thẳm trong lòng anh ở trên người con bỗng được giải phóng ra hết. Đông Dương cứ giao cho hai anh nó. Còn về nó, ham muốn chinh phục rất mạnh, nó có thể mở ra thế giới mới, lĩnh vực mới của riêng nó. Rồi con sẽ thành tài.”

“Vâng.” Kỷ Tinh gật đầu, tự hào hừ một tiếng, “Hổ phụ sinh hổ tử”.

“…” Hàn Đình liếc nhìn cô, mỉm cười. “Hôm nay miệng em thoa đường hả, làm đủ mọi cách đưa anh vào hũ mật?”

“Miệng em có đường hay không, anh không biết ư?” Kỷ Tinh nói.

Hàn Đình nhìn xuống môi cô, hơi thở hai người giao hòa, trái tim vẫn rung động như xưa.

Nhìn về phía trước, xe đã tự lái được một chặng đường dài, bon bon dưới ánh sao trên con đường dẫn đến cầu Quang Hoa phía đông đường Tam Hoàn.

20 năm qua, thành phố phát triển như vũ bão…

Hôm nay, cảnh đêm tựa dải ngân hà đã trải dài cả con đường Tam Hoàn, không còn là quang cảnh duy nhất như năm xưa nữa.

Nhưng khi Kỷ Tinh ngước nhìn những tòa nhà CBD cao chót vót hai bên đường, nhìn những ánh đèn trắng dày đặc lấp lánh tựa những vì sao lấp lánh đang ào ạt rơi xuống mặt đất, cô vẫn bất giác hít một hơi thật sâu. Nỗi rung động năm ấy vẫn còn đó, cô nói:

“Nơi đây vẫn là cảnh đêm đẹp nhất Bắc Kinh.”

“Đúng thế.” Hàn Đình đồng ý, “Chính là nơi đây”.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.