Hết sức nhẹ nhàng đứng dậy, cố tránh không phát ra thanh âm, Trần Thị Lan đi tới bên tủ, nhìn thấy dưới chiếc loa có chèn một miếng giấy. Trên giấy có ghi dòng chữ.
“Dương Thiên, bạn Ngọc Huyền, số điện thoại xxx”
Trần Thị Lan mở điện thoại, nhập vào số điện thoại trên, đưa vào zalo liền thấy một khung ảnh đại diện hiện lên, bà nhấn vào gửi lời kết bạn kèm dòng tin nhắn ngắn cảm ơn.
Dương Thiên giờ phút này chính đang ngủ, hắn cũng một đường từ Châu Phi tới Việt Nam, vừa xong nhiệm vụ liền tìm một khách sạn ngủ một giấc.
Trần Thị Lan thấy hắn không trả lời tin nhắn cũng không thất vọng, bà nhìn ra ngoài cửa, thấy sắc trời đã không còn sớm, nhìn vào đồng hồ thế mới biết mình đã ngủ hơn 6 tiếng, ngủ một giấc rất sảng khoái, tỉnh lại đầu óc đã nhẹ nhàng rất nhiều.
Tới khi trời đã tối hẳn, Lý Ngọc Huyền mới chậm rãi hai mí run run tỉnh dậy, đôi mắt vẫn không hết vẻ mệt mỏi nhưng tâm trí giống như đã khôi phục một chút tỉnh táo.
Miệng hơi hấp hé nhưng vì cổ họng giống như rất lâu không nói có chút hơi khàn khàn, khó khăn kêu ra một tiếng “Mẹ!”
Trần Thị Lan vẫn luôn chú ý tới con gái, thấy cô tỉnh đã rất mừng, nhưng lại lo lắng sợ cô lại ngây ngốc vô thần. Cho tới khi tiếng “Mẹ” vang lên, cô mới cay cay hai mắt nắm tay con gái:
- Con dậy rồi. Có thấy tốt hơn chút nào không?
Lý Ngọc Huyền lúc này mới chú ý trạng thái thân thể, toàn thân vẫn rất yếu ớt, nhưng cảm giác uể oải đã rút bớt không ít, đầu óc còn hơi mơ hồ nhưng đã khá hơn nhiều. Cô khẽ gật đầu, chợt bị một thứ hấp dẫn.
Tiếng piano?
Cô lúc này mới chú ý tới, trên tủ còn có một chiếc loa nhỏ đang chăm chỉ phát ra từng nốt nhạc nhẹ nhàng nhưng tràn đầy linh tính.
- Nhạc khúc này rất tốt, nó là thứ đưa con vào giấc ngủ, nhưng đã phát hơn 8 giờ, có cần mẹ tắt đi cho con ngủ tiếp không?
Lý Ngọc Huyền theo bản năng lắc đầu. Cô không cảm thấy phiền, ngược lại mặc dù hiện tại không còn buồn ngủ, nhưng thứ giai điệu này vang lên vẫn làm cô cảm thấy tâm trạng thư thái hơn rất nhiều.
- Nhạc này mẹ mới tìm tới?
Trần Thị Lan lắc đầu:
- Là Dương Thiên bạn con mang tới.
- Dương Thiên? Con giống như không quen ai tên như vậy.
Mặc dù lời nói thế, nhưng không hiểu vì lý do gì, Lý Ngọc Huyền cảm thấy mình đối với đối phương có một điểm thân thiết, cảm giác này, ... rất kỳ quái.
- Không phải bạn con?
Lý Ngọc Huyền hơi chần chờ:
- Giống như không phải, nhưng rất quen tai, con cũng không dám chắc.
Thấy con gái nhăn nhăn mày cố nhớ, Trần Thị Lan vội vàng xua tay:
- Không nhớ ra tạm thời đừng nghĩ. Trời tối rồi, ăn chút cháo mẹ mua cho đỡ đói.
...
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên theo thói quen dậy rèn luyện thân thể, tắm xong tinh thần đã khôi phục sung mãn. Hắn biết Lý Ngọc Huyền khôi phục hẳn là còn cần một đoạn thời gian. Vì vậy, tranh thủ lúc về nước, hắn muốn tiện đường đi làm một số chuyện.
Việc đầu tiên, hắn đi tới 2 khu nông trồng kiểm tra tình hình tăng trưởng mùa vụ, sau đó đi gặp lãnh đạo địa phương ngỏ ý mở rộng quy mô canh tác. Mọi việc diễn ra coi như tương đối thuận lợi, mặc dù giá cả không còn tiện nghi như lần hợp tác trước đó, nhưng Dương Thiên cũng sảng khoái đáp ứng.
Hơn ai hết, Dương Thiên biết giai đoạn này hắn chính là cần chính quyền địa phương ủng hộ để khuếch trương quy mô, mở rộng sản lượng, chỉ như vậy mới có thể có càng nhiều nguồn vốn cho các dự án tiếp theo.
Cùng với việc ký kết hợp đồng hợp tác mới, hắn cũng thuê thêm nhân công và tăng cường thêm an ninh giám sát.
Đến thời điểm này, Dương Thiên rốt cuộc cũng đã có trong tay 20 hecta nông trường trong nước. Trong đó, 10 hecta trồng đậu bắp tại Đông Anh, 10 hecta trồng lúa mì và lúa mạch tại Ninh Thuận.
Nhân sự công ty Kỷ Thịnh tại nông trường là 35 người, tại khu văn phòng làm hành chính có 22 người, tại các địa điểm bán hàng lớn cũng có 50 nhân viên hỗ trợ khách hàng hoặc xử lý các vấn đề thắc mắc.
Không giống ngày mới thành lập công ty chỉ có 5 người bao gồm cả ông chủ là hắn, tới hiện tại, sau 4 năm, đã rất ra dáng một công ty đúng nghĩa.
Thậm chí, người ông chủ như hắn không cần xuất hiện thường xuyên, công tác tại công ty vẫn vận hành ổn thỏa. Đương nhiên, thiếu hắn hoạch định đường lối và đổi mới sản phẩm cốt lõi, một thời gian công ty ắt sẽ bị các công ty khác xé xác ăn thịt.
Đương nhiên, mọi thứ cũng không phải luôn suôn sẻ, đồ tốt sẽ luôn có người dòm ngó.
Lúa mì và lúa mạch là loại cây lương thực lợi nhuận thấp tạm thời còn chưa bị đoái hoài tới, nhưng đậu bắp đã theo nhu cầu thị trường mà tăng nhanh, kéo theo đó nhiều vùng cũng đã bắt đầu trồng quy mô lớn loại cây này.
Mặc dù năng suất xa xa không bằng 1/5 giống đậu bắp cao sản mà Dương Thiên tạo ra, nhưng thắng ở chỗ số lượng nhiều hộ gia đình cũng học theo. Điều này khiến giá đậu bắp đang ngày một hạ.
Dương Thiên đã lường trước được ngày này, hắn không mấy sốt ruột, ngược lại, hắn tìm cách đẩy mạnh tuyên truyền thực phẩm sạch.
Ở nhiều nơi trên thế giới tạm không đem ra so sánh, nhưng ở Việt Nam, người vì tiền làm ra mọi thủ đoạn thực sự không thiếu.
Dân mạng thường hay nói, người mình đầu độc người mình, quả đúng không sai.
Thấy thị trường nóng lên, nhiều nơi trồng đậu bắp thấy sâu hại xuất hiện thật nhiều, hoặc cây sinh trưởng ra hạt số lượng ít, đã bắt đầu áp dụng dùng thuốc trừ sâu tràn lan, thuốc kích thích tăng trưởng cũng phun với hàm lượng vô tôi vạ.
Điều này khiến người tiêu dùng e ngại và lo lắng.
Là người luôn coi trọng vấn đề chất lượng lên hàng đầu, Dương Thiên yêu cầu mỗi lô hàng đều mời người của 3 Viện kiểm nghiệm thực phẩm uy tín tới lấy mẫu đánh giá ngẫu nhiên 30 sản phẩm đầu, giữa và cuối chu trình sản xuất - đóng gói.
Sau khi lấy được kiểm nghiệm vệ sinh an toàn thực phẩm, trên bao bì đóng gói sẽ được in con dấu kiểm nghiệm, mỗi thùng hàng sẽ được gửi kèm theo công khai quy trình đánh giá độ an toàn và trên trang chủ của công ty cũng được công khai các tin tức trên.
Đồ giả trên thị trường quả thực quá nhiều, có không ít nơi thậm chí còn in giả bao bì các mặt hàng của Kỷ Thịnh. Để tránh người tiêu dùng mua phải hàng giả, mỗi sản phẩm của Kỷ Thịnh đưa ra thị trường đều có mã Serial giống như IMEI trên điện thoại di động. Người tiêu dùng chỉ cần quét mã tra trên link của trang chủ Kỷ Thịnh là có thể xác định mình có đúng hàng hóa chính hãng hay không.
Cách làm này không nghi ngờ giúp uy tín của công ty tăng mạnh, người tiêu dùng thân thiết cũng dần xuất hiện.
Để không mất đi lượng người tiêu dùng thân thiết này, Dương Thiên còn cho ban hành thẻ mua hàng Kỷ Thịnh. Người tiêu dùng bất kể mua mặt hàng nào của công ty đều sẽ được tích điểm, và khi mua tới một mốc tiền nhất định có thể thăng hạng: Từ Đồng - Bạc - Vàng - Kim Cương - Bạch Kim - Thẻ đen (Black Card). Các mốc này tương ứng với số tiền chi tiêu lần lượt là 10 triệu - 50 triệu - 100 triệu - 500 triệu - 1 tỷ - 10 tỷ. Tỷ lệ chiết khấu lần lượt là 2% - 5% - 10% - 15% - 20% - 30%. Mỗi mốc này cũng không cần phải tích lũy lại hàng năm như một số thương hiệu, đồng thời cũng sẽ có giá trị sử dụng cả đời.
Đương nhiên, mỗi thẻ đều chỉ có thể đăng ký bởi một người, thông tin sử dụng có thể thay đổi bằng hai cách.
Một là đem qua quầy hàng Kỷ Thịnh gặp chuyên viên công tác để hỗ trợ thay đổi. Hai là nhập mã căn cước công dân, mật khẩu bảo mật và sửa đổi thông tin là có thể.
Nhiều người thấy Dương Thiên bán đồ thực phẩm mà cũng bày đặt làm thẻ nọ thẻ kia thì đều cười rụng răng, không ít tờ báo cũng bày tỏ khinh thường. Đối với những lời đàm tiếu này, Dương Thiên tỏ ra mặc kệ, thời gian sẽ chứng minh cách làm của hắn không sai.
Khách hàng trung thành luôn là cốt lõi quan trọng nếu muốn phát triển bền vững. Giữ chân được họ, làm họ cảm thấy mình được coi trọng, sản phẩm chỉ cần chất lượng tốt, hoặc thậm chí hơi kém hơn so với thị trường vẫn sẽ được những người này ủng hộ. Đương nhiên, Dương Thiên sẽ không để các sản phẩm của mình bị thị trường đè xuống về chất lượng, vì vậy, khách hàng thân thiết cho tới hiện tại vẫn rất tin tưởng sử dụng thực phẩm do Kỷ Thịnh sản xuất.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều
“Dương Thiên, bạn Ngọc Huyền, số điện thoại xxx”
Trần Thị Lan mở điện thoại, nhập vào số điện thoại trên, đưa vào zalo liền thấy một khung ảnh đại diện hiện lên, bà nhấn vào gửi lời kết bạn kèm dòng tin nhắn ngắn cảm ơn.
Dương Thiên giờ phút này chính đang ngủ, hắn cũng một đường từ Châu Phi tới Việt Nam, vừa xong nhiệm vụ liền tìm một khách sạn ngủ một giấc.
Trần Thị Lan thấy hắn không trả lời tin nhắn cũng không thất vọng, bà nhìn ra ngoài cửa, thấy sắc trời đã không còn sớm, nhìn vào đồng hồ thế mới biết mình đã ngủ hơn 6 tiếng, ngủ một giấc rất sảng khoái, tỉnh lại đầu óc đã nhẹ nhàng rất nhiều.
Tới khi trời đã tối hẳn, Lý Ngọc Huyền mới chậm rãi hai mí run run tỉnh dậy, đôi mắt vẫn không hết vẻ mệt mỏi nhưng tâm trí giống như đã khôi phục một chút tỉnh táo.
Miệng hơi hấp hé nhưng vì cổ họng giống như rất lâu không nói có chút hơi khàn khàn, khó khăn kêu ra một tiếng “Mẹ!”
Trần Thị Lan vẫn luôn chú ý tới con gái, thấy cô tỉnh đã rất mừng, nhưng lại lo lắng sợ cô lại ngây ngốc vô thần. Cho tới khi tiếng “Mẹ” vang lên, cô mới cay cay hai mắt nắm tay con gái:
- Con dậy rồi. Có thấy tốt hơn chút nào không?
Lý Ngọc Huyền lúc này mới chú ý trạng thái thân thể, toàn thân vẫn rất yếu ớt, nhưng cảm giác uể oải đã rút bớt không ít, đầu óc còn hơi mơ hồ nhưng đã khá hơn nhiều. Cô khẽ gật đầu, chợt bị một thứ hấp dẫn.
Tiếng piano?
Cô lúc này mới chú ý tới, trên tủ còn có một chiếc loa nhỏ đang chăm chỉ phát ra từng nốt nhạc nhẹ nhàng nhưng tràn đầy linh tính.
- Nhạc khúc này rất tốt, nó là thứ đưa con vào giấc ngủ, nhưng đã phát hơn 8 giờ, có cần mẹ tắt đi cho con ngủ tiếp không?
Lý Ngọc Huyền theo bản năng lắc đầu. Cô không cảm thấy phiền, ngược lại mặc dù hiện tại không còn buồn ngủ, nhưng thứ giai điệu này vang lên vẫn làm cô cảm thấy tâm trạng thư thái hơn rất nhiều.
- Nhạc này mẹ mới tìm tới?
Trần Thị Lan lắc đầu:
- Là Dương Thiên bạn con mang tới.
- Dương Thiên? Con giống như không quen ai tên như vậy.
Mặc dù lời nói thế, nhưng không hiểu vì lý do gì, Lý Ngọc Huyền cảm thấy mình đối với đối phương có một điểm thân thiết, cảm giác này, ... rất kỳ quái.
- Không phải bạn con?
Lý Ngọc Huyền hơi chần chờ:
- Giống như không phải, nhưng rất quen tai, con cũng không dám chắc.
Thấy con gái nhăn nhăn mày cố nhớ, Trần Thị Lan vội vàng xua tay:
- Không nhớ ra tạm thời đừng nghĩ. Trời tối rồi, ăn chút cháo mẹ mua cho đỡ đói.
...
Sáng sớm hôm sau, Dương Thiên theo thói quen dậy rèn luyện thân thể, tắm xong tinh thần đã khôi phục sung mãn. Hắn biết Lý Ngọc Huyền khôi phục hẳn là còn cần một đoạn thời gian. Vì vậy, tranh thủ lúc về nước, hắn muốn tiện đường đi làm một số chuyện.
Việc đầu tiên, hắn đi tới 2 khu nông trồng kiểm tra tình hình tăng trưởng mùa vụ, sau đó đi gặp lãnh đạo địa phương ngỏ ý mở rộng quy mô canh tác. Mọi việc diễn ra coi như tương đối thuận lợi, mặc dù giá cả không còn tiện nghi như lần hợp tác trước đó, nhưng Dương Thiên cũng sảng khoái đáp ứng.
Hơn ai hết, Dương Thiên biết giai đoạn này hắn chính là cần chính quyền địa phương ủng hộ để khuếch trương quy mô, mở rộng sản lượng, chỉ như vậy mới có thể có càng nhiều nguồn vốn cho các dự án tiếp theo.
Cùng với việc ký kết hợp đồng hợp tác mới, hắn cũng thuê thêm nhân công và tăng cường thêm an ninh giám sát.
Đến thời điểm này, Dương Thiên rốt cuộc cũng đã có trong tay 20 hecta nông trường trong nước. Trong đó, 10 hecta trồng đậu bắp tại Đông Anh, 10 hecta trồng lúa mì và lúa mạch tại Ninh Thuận.
Nhân sự công ty Kỷ Thịnh tại nông trường là 35 người, tại khu văn phòng làm hành chính có 22 người, tại các địa điểm bán hàng lớn cũng có 50 nhân viên hỗ trợ khách hàng hoặc xử lý các vấn đề thắc mắc.
Không giống ngày mới thành lập công ty chỉ có 5 người bao gồm cả ông chủ là hắn, tới hiện tại, sau 4 năm, đã rất ra dáng một công ty đúng nghĩa.
Thậm chí, người ông chủ như hắn không cần xuất hiện thường xuyên, công tác tại công ty vẫn vận hành ổn thỏa. Đương nhiên, thiếu hắn hoạch định đường lối và đổi mới sản phẩm cốt lõi, một thời gian công ty ắt sẽ bị các công ty khác xé xác ăn thịt.
Đương nhiên, mọi thứ cũng không phải luôn suôn sẻ, đồ tốt sẽ luôn có người dòm ngó.
Lúa mì và lúa mạch là loại cây lương thực lợi nhuận thấp tạm thời còn chưa bị đoái hoài tới, nhưng đậu bắp đã theo nhu cầu thị trường mà tăng nhanh, kéo theo đó nhiều vùng cũng đã bắt đầu trồng quy mô lớn loại cây này.
Mặc dù năng suất xa xa không bằng 1/5 giống đậu bắp cao sản mà Dương Thiên tạo ra, nhưng thắng ở chỗ số lượng nhiều hộ gia đình cũng học theo. Điều này khiến giá đậu bắp đang ngày một hạ.
Dương Thiên đã lường trước được ngày này, hắn không mấy sốt ruột, ngược lại, hắn tìm cách đẩy mạnh tuyên truyền thực phẩm sạch.
Ở nhiều nơi trên thế giới tạm không đem ra so sánh, nhưng ở Việt Nam, người vì tiền làm ra mọi thủ đoạn thực sự không thiếu.
Dân mạng thường hay nói, người mình đầu độc người mình, quả đúng không sai.
Thấy thị trường nóng lên, nhiều nơi trồng đậu bắp thấy sâu hại xuất hiện thật nhiều, hoặc cây sinh trưởng ra hạt số lượng ít, đã bắt đầu áp dụng dùng thuốc trừ sâu tràn lan, thuốc kích thích tăng trưởng cũng phun với hàm lượng vô tôi vạ.
Điều này khiến người tiêu dùng e ngại và lo lắng.
Là người luôn coi trọng vấn đề chất lượng lên hàng đầu, Dương Thiên yêu cầu mỗi lô hàng đều mời người của 3 Viện kiểm nghiệm thực phẩm uy tín tới lấy mẫu đánh giá ngẫu nhiên 30 sản phẩm đầu, giữa và cuối chu trình sản xuất - đóng gói.
Sau khi lấy được kiểm nghiệm vệ sinh an toàn thực phẩm, trên bao bì đóng gói sẽ được in con dấu kiểm nghiệm, mỗi thùng hàng sẽ được gửi kèm theo công khai quy trình đánh giá độ an toàn và trên trang chủ của công ty cũng được công khai các tin tức trên.
Đồ giả trên thị trường quả thực quá nhiều, có không ít nơi thậm chí còn in giả bao bì các mặt hàng của Kỷ Thịnh. Để tránh người tiêu dùng mua phải hàng giả, mỗi sản phẩm của Kỷ Thịnh đưa ra thị trường đều có mã Serial giống như IMEI trên điện thoại di động. Người tiêu dùng chỉ cần quét mã tra trên link của trang chủ Kỷ Thịnh là có thể xác định mình có đúng hàng hóa chính hãng hay không.
Cách làm này không nghi ngờ giúp uy tín của công ty tăng mạnh, người tiêu dùng thân thiết cũng dần xuất hiện.
Để không mất đi lượng người tiêu dùng thân thiết này, Dương Thiên còn cho ban hành thẻ mua hàng Kỷ Thịnh. Người tiêu dùng bất kể mua mặt hàng nào của công ty đều sẽ được tích điểm, và khi mua tới một mốc tiền nhất định có thể thăng hạng: Từ Đồng - Bạc - Vàng - Kim Cương - Bạch Kim - Thẻ đen (Black Card). Các mốc này tương ứng với số tiền chi tiêu lần lượt là 10 triệu - 50 triệu - 100 triệu - 500 triệu - 1 tỷ - 10 tỷ. Tỷ lệ chiết khấu lần lượt là 2% - 5% - 10% - 15% - 20% - 30%. Mỗi mốc này cũng không cần phải tích lũy lại hàng năm như một số thương hiệu, đồng thời cũng sẽ có giá trị sử dụng cả đời.
Đương nhiên, mỗi thẻ đều chỉ có thể đăng ký bởi một người, thông tin sử dụng có thể thay đổi bằng hai cách.
Một là đem qua quầy hàng Kỷ Thịnh gặp chuyên viên công tác để hỗ trợ thay đổi. Hai là nhập mã căn cước công dân, mật khẩu bảo mật và sửa đổi thông tin là có thể.
Nhiều người thấy Dương Thiên bán đồ thực phẩm mà cũng bày đặt làm thẻ nọ thẻ kia thì đều cười rụng răng, không ít tờ báo cũng bày tỏ khinh thường. Đối với những lời đàm tiếu này, Dương Thiên tỏ ra mặc kệ, thời gian sẽ chứng minh cách làm của hắn không sai.
Khách hàng trung thành luôn là cốt lõi quan trọng nếu muốn phát triển bền vững. Giữ chân được họ, làm họ cảm thấy mình được coi trọng, sản phẩm chỉ cần chất lượng tốt, hoặc thậm chí hơi kém hơn so với thị trường vẫn sẽ được những người này ủng hộ. Đương nhiên, Dương Thiên sẽ không để các sản phẩm của mình bị thị trường đè xuống về chất lượng, vì vậy, khách hàng thân thiết cho tới hiện tại vẫn rất tin tưởng sử dụng thực phẩm do Kỷ Thịnh sản xuất.
Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều