Thân cao 1m75, dáng người tiêu chuẩn thẩm mỹ của phần lớn nam giới, ba vòng chuẩn chỉ. Nước da trắng hồng, gương mặt trái xoan xinh đẹp, môi hồng răng trắng, đôi mắt quyến rũ tràn ngập tinh thần.
Khi Dương Thiên đánh giá Lý Ngọc Huyền, ngược lại Lý Ngọc Huyền cũng đang quan sát hắn.
Thân cao trên 1m80, dáng người cân đối, nước da hơi ngăm đầy khỏe khoắn, ẩn sau lớp áo loáng thoáng có thể nhận ra được vóc người rắn chắc, gương mặt cuốn hút đầy mị lực nam tính đúng tiêu chuẩn soái ca của các chị em.
Khoác lên người bộ áo sơ mi trắng quần âu, thân tựa chiếc Audi S8 mặc dù không phải giá trị bao nhiêu nhưng rất hợp với phong thái của hắn. Nói đúng hơn là hắn đứng đó, mọi thứ xung quanh đều được hắn làm rực rỡ, sinh động hơn rất nhiều.
Ấn tượng ban đầu về đối phương đều rất tốt.
Dương Thiên chủ động lên tiếng thăm hỏi:
- Nhìn cô hồi phục giống như rất tốt.
Lý Ngọc Huyền mỉm cười, lộ ra núm đồng tiền, cười đáp:
- Cảm ơn anh. Tôi thấy đã khá hơn rất nhiều. Cũng nhờ nhạc khúc mà anh để lại, tôi thấy giờ mình có thể ngủ rất ngon giấc.
- Ha ha. Vậy thì tốt rồi. Tôi thấy nhạc khúc này không sai, khi nghe cảm giác tĩnh trí ngưng thần, mỗi khi áp lực căng thẳng lại bật lên nghe một chút, tâm tình sẽ thấy tốt hơn rất nhiều.
- Đúng vậy, tôi cũng thường xuyên nghe nhạc thiền và nhạc không lời nhiều năm, đúng là tâm tình thoải mái rất nhiều. Nhưng thật tiếc, chúng không thể giúp tôi vượt qua căn bệnh mất ngủ. Nói như vậy mới thấy, nhạc khúc mà anh đưa quả thật rất thần kỳ a. Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa biết tên nhạc khúc này. Anh tìm ra hẳn là biết chứ?
- Cảm ơn cô. Nói ra thì hơi ngại, nhưng nhạc khúc này tên Thiên Không, bao gồm ba bài Nhật Thực, Nguyệt Thực và Tinh Không.
Lý Ngọc Huyền nghe thấy cái tên này giật mình chợt bừng tỉnh:
- Tên thực sự rất hay. Anh nói vậy tôi mới thấy khi nghe, tâm thần giống như chìm vào thiên không. Tương phản ngày đêm trong bóng tối của Nhật Thực, sâu sắc thêm trời đêm của Nguyệt Thực và rộng lớn, đầy mạo hiểm của Tinh Không. Càng nghĩ càng thấy cái tên này thực sự quá tuyệt. Làm sao anh tìm ra được chúng vậy, tôi thử tìm kiếm bằng giai điệu trên Internet đều không thấy có.
Dương Thiên xoa xoa mũi:
- À. Chúng đều chưa được công bố, cô không tìm được nguồn là đúng rồi.
Lý Ngọc Huyền nghe vậy hơi sững sờ, cô nhìn hắn xoa mũi cười cười thì một ý nghĩa kinh người chợt lóe lên trong đầu. Cô che miệng kinh ngạc nói:
- Anh đừng nói bài này do anh sáng tác ra đấy.
Dương Thiên nháy mắt:
- Cô rất thông minh. Đúng vậy. Chúng là từ tôi mà ra.
Dương Thiên nói không sai, hệ thống tặng phẩm, nhưng từ hắn cày cuốc mà ra phần thưởng a. Nói vậy không quá đi.
- Không nghĩ anh còn có tài hoa như vậy. Có trong tay một công ty đầy tiềm năng, như ngôi sao đang lên của giới thương nghiệp, lại có cả tài hoa về âm nhạc. Tôi không phải dân chuyên nghiệp, nhưng so với các nhạc khúc piano tôi đã nghe, bài này thực sự xứng đáng một vị trí top đầu.
- Cảm ơn cô khích lệ. Nói vậy sẽ khiến tôi có chút kiêu ngạo đấy.
- Ha ha. Anh thực sự có thể kiêu ngạo. Ba bài này tôi rất thích.
Tới lúc này điện thoại cô chợt vang lên, nhìn thấy trên màn hình là mẹ gọi. Cô chợt vỗ ót:
- A! Mải nói chuyện quá thật thất lễ. Mời anh vào nhà.
- Tốt. Không ngại.
Dương Thiên đánh xe lái vào căn biệt thự.
Ngay từ cổng vào, sự bề thế của ngôi biệt thự đã được thể hiện khá rõ. Sân trước của ngôi nhà là không gian rộng lớn, nhìn thấy toàn bộ phần vườn và bể bơi của ngôi nhà với những hàng hoa hồng, hoa cẩm tú cầu đầy thư thái.
Trước ngôi nhà còn có một bể cá Koi, phối trí xung quanh hệ thống hòn non bộ và cây xanh, tạo ra tổng thể cảnh quan gần gũi với thiên nhiên, sơn thủy hữu tình. Ngồi đây ngắm cảnh, rồi cho cá ăn, bên tai vang tiếng nước chảy róc rách, thực sự yên bình.
Tiền sảnh của ngôi biệt thự có không gian mở và thoáng.
Bước vào trong nhà, không gian phòng khách có điểm nhấn là bức tường đèn đá phía sau tivi khá lớn. Đá xuyên sáng, một trong những xu hướng nội thất gần đây, tạo ra hiệu quả ánh sáng thú vị và điểm nhìn giàu tính nghệ thuật.
Tone màu chủ đạo trong nhà sử dụng là nâu trầm ấm, kết hợp với màu be sáng, tạo nên tổng thể ấm áp, gần gũi thân thiện.
Điểm nhấn trung tâm tại không gian tầng 1 là một chiếc đàn piano Piano Steinway & Son B-211 đầy nhẹ nhàng, tinh tế. Bên cạnh là một điểm ngồi thú vị, vừa có thể đọc sách, vừa ngắm nhìn ra vườn cây xanh mát.
Thấy piano, Dương Thiên hơi ngẩn ra, hắn cũng có một chiếc đàn y hệt như vậy.
Lý Ngọc Huyền thấy hắn ngẩn ra, tưởng rằng tức cảnh sinh tình. Người có thể sáng tác ra những tuyệt phẩm piano như vậy, đương nhiền thấy đàn sẽ không kìm hãm phải nhìn nhiều mấy lần.
- Tôi cũng thích piano, nói tới anh đừng chê, suốt 3 năm cấp ba tôi đều rất chăm chỉ luyện đàn, chỉ là đàn không được tốt lắm. Sau đó, tôi ra nước ngoài du học, rồi bị cuốn theo vòng xoáy bận rộn nên không có thời gian luyện đàn. Nhưng mỗi lần về thăm nhà, thời gian phần lớn tôi đều ngồi nơi này. Cảm giác khi nhấn lên từng phím đàn, âm thanh phát ra vui tai, thật sự rất thú vị. Nếu anh cho phép, tôi có thể nhờ anh chơi một khúc trong chuỗi Thiên Không chứ? Tôi còn thật tò mò chuỗi nhạc khúc này nếu không phải nghe qua một chiếc loa, mà thưởng thức chân thực ở bên ngoài cảm giác còn sẽ tuyệt vời thế nào.
Dương Thiên gật đầu. Hắn cũng không ngại đàn một khúc, dù sao hiện tại thấy piano, theo bản năng tâm hắn đều thấy thân cận, đôi tay đều sẽ không an phận.
- Có thể chứ. Nhưng trước hết, tôi muốn gặp chào cô chú một tiếng.
- Tốt. Ba mẹ tôi đều ở dưới bếp. Nói anh đừng cười, cha tôi trước kia còn suýt đi thi Vua đầu bếp đấy, mỗi khi tụ tập, bạn của ba đều nhất quyết không ra ngoài nhà hàng, chỉ muốn tới ăn đồ ba tôi nấu. Không giấu anh, bản lĩnh bếp núc của mẹ tôi đều do cha truyền thụ.
Dương Thiên tấm tắc kinh ngạc. Hắn nấu ăn cũng khá tốt, nhưng khi xem ti vi chương trình Vua đầu bếp cũng không dám đăng ký tham gia. Chưa đủ trình a.
Theo Lý Ngọc Huyền đi tới gian bếp phía sau nhà, mùi thức ăn thơm nức khiến bụng hắn lập tức reo lên, nước miếng không tự chủ âm thầm nuốt xuống, chưa cần nhìn và nếm, hắn chắc chắn tay nghề của ba Ngọc Huyền rất tốt.
- Chào cô chú.
Dương Thiên đi tới cửa bếp, thấy ba mẹ cô lập tức lên tiếng chào.
Ba Lý Ngọc Huyền cũng khá cao, khoảng chừng gần 1m8, thân thể rèn luyện rất tốt, đã trung tuổi nhưng không hề có cảm giác dầu mỡ. Mặc dù trước ngực đeo tạp dề, nhưng nhìn khí độ và ánh mắt sắc bén, Dương Thiên cảm nhận được đây là một người rất tài trí. Ở được ngôi nhà đắt tiền bậc nhất Thủ đô, Dương Thiên thấy vậy cũng không kỳ quái.
Mẹ Lý Ngọc Huyền, Trần Thị Lan, hắn đã gặp trước đó ở viện. Như lần đầu gặp, cô hẳn là một người hết mực chăm lo gia đình. Mặc dù xem gương mặt đoán nhân tướng học đây là người hiền lành, nhưng độ sắc xảo vẫn có. Hắn đoán cô thuộc dạng tiểu thư khuê các, khi lấy chồng là doanh nhân thành đạt, khí chất phần nào cũng bị lây nhiễm, cách nhìn người, đối nhân xử thế hẳn cũng rất kỹ tính.
Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.
Khi Dương Thiên đánh giá Lý Ngọc Huyền, ngược lại Lý Ngọc Huyền cũng đang quan sát hắn.
Thân cao trên 1m80, dáng người cân đối, nước da hơi ngăm đầy khỏe khoắn, ẩn sau lớp áo loáng thoáng có thể nhận ra được vóc người rắn chắc, gương mặt cuốn hút đầy mị lực nam tính đúng tiêu chuẩn soái ca của các chị em.
Khoác lên người bộ áo sơ mi trắng quần âu, thân tựa chiếc Audi S8 mặc dù không phải giá trị bao nhiêu nhưng rất hợp với phong thái của hắn. Nói đúng hơn là hắn đứng đó, mọi thứ xung quanh đều được hắn làm rực rỡ, sinh động hơn rất nhiều.
Ấn tượng ban đầu về đối phương đều rất tốt.
Dương Thiên chủ động lên tiếng thăm hỏi:
- Nhìn cô hồi phục giống như rất tốt.
Lý Ngọc Huyền mỉm cười, lộ ra núm đồng tiền, cười đáp:
- Cảm ơn anh. Tôi thấy đã khá hơn rất nhiều. Cũng nhờ nhạc khúc mà anh để lại, tôi thấy giờ mình có thể ngủ rất ngon giấc.
- Ha ha. Vậy thì tốt rồi. Tôi thấy nhạc khúc này không sai, khi nghe cảm giác tĩnh trí ngưng thần, mỗi khi áp lực căng thẳng lại bật lên nghe một chút, tâm tình sẽ thấy tốt hơn rất nhiều.
- Đúng vậy, tôi cũng thường xuyên nghe nhạc thiền và nhạc không lời nhiều năm, đúng là tâm tình thoải mái rất nhiều. Nhưng thật tiếc, chúng không thể giúp tôi vượt qua căn bệnh mất ngủ. Nói như vậy mới thấy, nhạc khúc mà anh đưa quả thật rất thần kỳ a. Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa biết tên nhạc khúc này. Anh tìm ra hẳn là biết chứ?
- Cảm ơn cô. Nói ra thì hơi ngại, nhưng nhạc khúc này tên Thiên Không, bao gồm ba bài Nhật Thực, Nguyệt Thực và Tinh Không.
Lý Ngọc Huyền nghe thấy cái tên này giật mình chợt bừng tỉnh:
- Tên thực sự rất hay. Anh nói vậy tôi mới thấy khi nghe, tâm thần giống như chìm vào thiên không. Tương phản ngày đêm trong bóng tối của Nhật Thực, sâu sắc thêm trời đêm của Nguyệt Thực và rộng lớn, đầy mạo hiểm của Tinh Không. Càng nghĩ càng thấy cái tên này thực sự quá tuyệt. Làm sao anh tìm ra được chúng vậy, tôi thử tìm kiếm bằng giai điệu trên Internet đều không thấy có.
Dương Thiên xoa xoa mũi:
- À. Chúng đều chưa được công bố, cô không tìm được nguồn là đúng rồi.
Lý Ngọc Huyền nghe vậy hơi sững sờ, cô nhìn hắn xoa mũi cười cười thì một ý nghĩa kinh người chợt lóe lên trong đầu. Cô che miệng kinh ngạc nói:
- Anh đừng nói bài này do anh sáng tác ra đấy.
Dương Thiên nháy mắt:
- Cô rất thông minh. Đúng vậy. Chúng là từ tôi mà ra.
Dương Thiên nói không sai, hệ thống tặng phẩm, nhưng từ hắn cày cuốc mà ra phần thưởng a. Nói vậy không quá đi.
- Không nghĩ anh còn có tài hoa như vậy. Có trong tay một công ty đầy tiềm năng, như ngôi sao đang lên của giới thương nghiệp, lại có cả tài hoa về âm nhạc. Tôi không phải dân chuyên nghiệp, nhưng so với các nhạc khúc piano tôi đã nghe, bài này thực sự xứng đáng một vị trí top đầu.
- Cảm ơn cô khích lệ. Nói vậy sẽ khiến tôi có chút kiêu ngạo đấy.
- Ha ha. Anh thực sự có thể kiêu ngạo. Ba bài này tôi rất thích.
Tới lúc này điện thoại cô chợt vang lên, nhìn thấy trên màn hình là mẹ gọi. Cô chợt vỗ ót:
- A! Mải nói chuyện quá thật thất lễ. Mời anh vào nhà.
- Tốt. Không ngại.
Dương Thiên đánh xe lái vào căn biệt thự.
Ngay từ cổng vào, sự bề thế của ngôi biệt thự đã được thể hiện khá rõ. Sân trước của ngôi nhà là không gian rộng lớn, nhìn thấy toàn bộ phần vườn và bể bơi của ngôi nhà với những hàng hoa hồng, hoa cẩm tú cầu đầy thư thái.
Trước ngôi nhà còn có một bể cá Koi, phối trí xung quanh hệ thống hòn non bộ và cây xanh, tạo ra tổng thể cảnh quan gần gũi với thiên nhiên, sơn thủy hữu tình. Ngồi đây ngắm cảnh, rồi cho cá ăn, bên tai vang tiếng nước chảy róc rách, thực sự yên bình.
Tiền sảnh của ngôi biệt thự có không gian mở và thoáng.
Bước vào trong nhà, không gian phòng khách có điểm nhấn là bức tường đèn đá phía sau tivi khá lớn. Đá xuyên sáng, một trong những xu hướng nội thất gần đây, tạo ra hiệu quả ánh sáng thú vị và điểm nhìn giàu tính nghệ thuật.
Tone màu chủ đạo trong nhà sử dụng là nâu trầm ấm, kết hợp với màu be sáng, tạo nên tổng thể ấm áp, gần gũi thân thiện.
Điểm nhấn trung tâm tại không gian tầng 1 là một chiếc đàn piano Piano Steinway & Son B-211 đầy nhẹ nhàng, tinh tế. Bên cạnh là một điểm ngồi thú vị, vừa có thể đọc sách, vừa ngắm nhìn ra vườn cây xanh mát.
Thấy piano, Dương Thiên hơi ngẩn ra, hắn cũng có một chiếc đàn y hệt như vậy.
Lý Ngọc Huyền thấy hắn ngẩn ra, tưởng rằng tức cảnh sinh tình. Người có thể sáng tác ra những tuyệt phẩm piano như vậy, đương nhiền thấy đàn sẽ không kìm hãm phải nhìn nhiều mấy lần.
- Tôi cũng thích piano, nói tới anh đừng chê, suốt 3 năm cấp ba tôi đều rất chăm chỉ luyện đàn, chỉ là đàn không được tốt lắm. Sau đó, tôi ra nước ngoài du học, rồi bị cuốn theo vòng xoáy bận rộn nên không có thời gian luyện đàn. Nhưng mỗi lần về thăm nhà, thời gian phần lớn tôi đều ngồi nơi này. Cảm giác khi nhấn lên từng phím đàn, âm thanh phát ra vui tai, thật sự rất thú vị. Nếu anh cho phép, tôi có thể nhờ anh chơi một khúc trong chuỗi Thiên Không chứ? Tôi còn thật tò mò chuỗi nhạc khúc này nếu không phải nghe qua một chiếc loa, mà thưởng thức chân thực ở bên ngoài cảm giác còn sẽ tuyệt vời thế nào.
Dương Thiên gật đầu. Hắn cũng không ngại đàn một khúc, dù sao hiện tại thấy piano, theo bản năng tâm hắn đều thấy thân cận, đôi tay đều sẽ không an phận.
- Có thể chứ. Nhưng trước hết, tôi muốn gặp chào cô chú một tiếng.
- Tốt. Ba mẹ tôi đều ở dưới bếp. Nói anh đừng cười, cha tôi trước kia còn suýt đi thi Vua đầu bếp đấy, mỗi khi tụ tập, bạn của ba đều nhất quyết không ra ngoài nhà hàng, chỉ muốn tới ăn đồ ba tôi nấu. Không giấu anh, bản lĩnh bếp núc của mẹ tôi đều do cha truyền thụ.
Dương Thiên tấm tắc kinh ngạc. Hắn nấu ăn cũng khá tốt, nhưng khi xem ti vi chương trình Vua đầu bếp cũng không dám đăng ký tham gia. Chưa đủ trình a.
Theo Lý Ngọc Huyền đi tới gian bếp phía sau nhà, mùi thức ăn thơm nức khiến bụng hắn lập tức reo lên, nước miếng không tự chủ âm thầm nuốt xuống, chưa cần nhìn và nếm, hắn chắc chắn tay nghề của ba Ngọc Huyền rất tốt.
- Chào cô chú.
Dương Thiên đi tới cửa bếp, thấy ba mẹ cô lập tức lên tiếng chào.
Ba Lý Ngọc Huyền cũng khá cao, khoảng chừng gần 1m8, thân thể rèn luyện rất tốt, đã trung tuổi nhưng không hề có cảm giác dầu mỡ. Mặc dù trước ngực đeo tạp dề, nhưng nhìn khí độ và ánh mắt sắc bén, Dương Thiên cảm nhận được đây là một người rất tài trí. Ở được ngôi nhà đắt tiền bậc nhất Thủ đô, Dương Thiên thấy vậy cũng không kỳ quái.
Mẹ Lý Ngọc Huyền, Trần Thị Lan, hắn đã gặp trước đó ở viện. Như lần đầu gặp, cô hẳn là một người hết mực chăm lo gia đình. Mặc dù xem gương mặt đoán nhân tướng học đây là người hiền lành, nhưng độ sắc xảo vẫn có. Hắn đoán cô thuộc dạng tiểu thư khuê các, khi lấy chồng là doanh nhân thành đạt, khí chất phần nào cũng bị lây nhiễm, cách nhìn người, đối nhân xử thế hẳn cũng rất kỹ tính.
Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.