Kinh Thương Nước Việt

Chương 38: Phương Hướng Mới



Sở dĩ Dương Thiên nảy ra ý tưởng như vậy là vì hắn tình cờ xem được một video clip trên Tiktok về chủ đề trồng cây thủy sinh, vừa trang trí, vừa làm sạch nước trong hồ nuôi cá.

Ý tưởng về việc làm sạch nước bằng thực vật và động vật thủy sinh bắt đầu được nhen nhóm lên.

Mặc dù hệ thống không cung cấp loại tri thức về làm sạch nước, nhưng dựa vào 3 quyển sách: “Nghiên cứu giống cây trồng” “Nghiên cứu vi sinh trong nông nghiệp” và “Nuôi trồng thủy sản” hắn quyết định đặt nghiên cứu làm sạch nước là bước phát triển tiếp theo của công ty.

Lật lại tri thức trong đầu, hắn quyết định nghiên cứu loại thực vật thủy sinh là tảo.

Tảo thực sự là một loại sinh vật thần kỳ mà thiên nhiên đã ban tặng cho địa cầu.

Tảo thực chất là một nhóm sinh vật tự dưỡng và quang hợp đa dạng, từ dạng vi tảo đơn bào, đến dạng tảo vĩ mô đa bào. Chúng có thể sống được trong cả môi trường nước ngọt và nước mặn.

Tảo vĩ mô đa bào, hay tảo lớn, còn được gọi là rong biển.

Rong biển là những sinh vật phát triển nhanh giống thực vật với một số loài có thể dài tới 60 m.

Càng đi sâu vào tìm hiểu về tảo, Dương Thiên càng bất ngờ.

Trước kia, hắn vẫn cứ nghĩ rằng tảo chỉ giống như rêu, một số loại mỹ phẩm gì đó giống như có thành phần tảo, ngoài ra không còn tác dụng gì. Và rong là một loài khác, rong nước ngọt thì trồng trong bể cá làm đẹp, làm sạch nước. Rong biển thì làm gimbab cuộn cơm. Chỉ như mà vậy thôi. Nhưng khi tìm hiểu sâu hơn, hắn mới biết thực ra rong biển có quá nhiều giá trị tuyệt vời.

Rong thậm chí được ví như than hoạt tính, bởi khả năng hấp phụ các chất gây hại có trong nước ô nhiễm.

Nước ô nhiễm thường do các hoạt động công nghiệp, nông nghiệp hay từ chính hoạt động sinh hoạt của con người. Thành phần ô nhiễm trong nước được chia thành hai loại, các chất ô nhiễm hữu cơ và các chát ô nhiễm vô cơ.

Các hợp chất hữu cơ gây ô nhiễm thường gặp như: Thuốc trừ sâu, phân bón, hydrocacbon, hợp chất benzen, phenol, chất dẻo, dầu, mỡ bôi trơn, chất tẩy rửa và dược phẩm...

Các kim loại nặng như chì, thủy ngân, asen, cadimi ... hay các phi kim như flo, brom, iod ... là một số chất ô nhiễm vô cơ phổ biến.

Hầu hết con người đều biết các chất ô nhiễm rất có hại cho sức khỏe, nhưng sự quy hoạch kém, quản lý kém từ phía các cấp lãnh đạo sẽ dẫn tới bỏ mặc các cơ sở sản xuất công nghiệp, nông nghiệp, hay hoạt động sinh hoạt được xả nước thải chưa qua xử lý trực tiếp ra ao hồ, sông ngòi, biển cả.

Tại sao lại nói tới tầng lớp quản lý, quy hoạch ở đây?



Đơn giản thôi, nước thải ô nhiễm màu sắc, mùi hôi quá dễ phát hiện, nhưng chính quyền địa phương mỗi khi bị báo chí phỏng vấn đều giống như không biết gì.

Làm sao có thể không biết? Khi các ao hồ sông suối vốn trong xanh đều trở nên đen kịt, sủi bọt, cá c·hết nổi lềnh phềnh?

Làm sao có thể không biết khi mùi h·ôi t·hối lan xa vài chục cây số vẫn còn gay mũi?

Phát triển cần được đầu tư, nhưng đánh đổi môi trường, đánh đổi sức khỏe của cả tổ dân phố, cả huyện, thậm chí cả tỉnh liệu có đáng giá.

Vì sao người dân mắc u·ng t·hư càng ngày càng nhiều?

Rồi có biết bao đứa trẻ sinh ra bị dị tật? Hoặc nếu không dị tật thì các bệnh mạn tính, bệnh nguy hiểm, bệnh n·an y· càng ngày càng trẻ hóa?

Con người lựa chọn đô thị hóa là đúng, nhưng công tác quản lý tuyệt đối không thể buông lỏng, thậm chí cần phải giá·m s·át sát sao hơn.

Mặc dù hi vọng như vậy, nhưng nhiều nơi đều đã đang và sẽ tiếp tục phải chịu sống chung với cảnh môi trường, thực phẩm ô nhiễm hàng ngày.

Dương Thiên biết con đường của mình rất khó đi, nhưng đã được ưu ái, hắn không thể bỏ mặc đồng bào tiếp tục sống trong cảnh bị c·hất đ·ộc âm thầm dày vò từng ngày.

Khép lại kế hoạch phát triển giai đoạn tiếp theo. Hắn cảm thấy trong lòng vẫn tràn ngập ý chí. Nhìn đồng hồ đã 12 giờ đêm, hắn cất laptop, vệ sinh rồi đi ngủ. Giữ thói quen tốt để bảo vệ sức khỏe, hắn không cho phép ốm đau làm chậm thời gian của mình.

...

Hôm sau, Dương Thiên tới trụ sở công ty.

Nói trụ sở thì hơi xa hoa, khu văn phòng công ty được hắn mở rộng với tổng diện tích 3 tầng lầu tại HCMC Tây Hồ, 300 m2. Đứng từ cửa nhìn vào văn phòng, nhân viên đúng 7h30 đã bắt đầu công tác, điều này khiến hắn tương đối hài lòng. Dù sao, không nhiều công ty văn phòng có thể làm được từ giờ này. Càng chưa nói đến, sáng còn ngồi lê quán nước, làm cốc trà hay cà phê, nhâm nhi câu chuyện hay làm vài ván game mobile.

Lương cứng cấp phổ thông 25-30 triệu/tháng, cấp quản lý 50-80 triệu/tháng.



Thưởng doanh số, thưởng ý tưởng mới, thưởng lễ tết, tháng lương 13...

Tất cả phúc lợi đầy đủ.

Dương Thiên không muốn nhân viên mình phải chật vật sáng đi làm, tối đi cày thêm kiếm sống.

Lên tầng văn phòng thứ 3, tới khu sofa tiếp đón, Dương Thiên rất nhanh thấy được Lý Ngọc Huyền đã ngồi ở đó chờ mình.

Một thân sơ mi kèm váy công sở, mái tóc uốn dài được kẹp gọn gàng phía sau, để lộ ra gương mặt trái xoan tinh tế xinh đẹp. Thông minh, chuyên nghiệp, nhanh nhẹn, tháo vát là thứ hắn đã nhìn ra khi tiếp xúc một thời gian ngắn với cô gái này.

Hiện tại, trước mặt cô đã phân loại, sắp xếp một số áp phích, tờ rơi, tạp chí và bài báo. Đặc điểm chung của chúng là phía trên đã được đánh dấu rất nhiều chữ và ký hiệu. Trong quyển sổ cá nhân, cũng đã được cô vạch ra rất nhiều ý, tốc độ ghi chép thật nhanh.

Nếu là người khác, Dương Thiên có lẽ còn nghĩ người nọ làm màu. Nhưng là Lý Ngọc Huyền, hắn tin cô đang nghiên cứu tài liệu. Vì dù sao, người có lý lịch như vậy, lại do hệ thống đề cử, độ trung thành trong công việc với hắn là tuyệt đối, Dương Thiên chợt cảm thấy thời gian tới của mình sẽ rất tốt đẹp.

Dương Thiên bước tới bên cạnh muốn nhìn xem cô đang ghi chép gì, đã thấy Lý Ngọc Huyền, đóng lại sổ cá nhân, đầu ngẩng lên. Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn, ngón tay dài cầm bút chỉ chỉ sang đồng hồ treo tường lên tiếng phê bình:

- Anh đến muộn 1 phút.

Dương Thiên á khẩu không trả lời được, vì công ty này giống như có mình hắn tới trễ. Ho khan một tiếng đỡ xấu hổ, hắn lên tiếng:

- Cô tới lâu chưa?

- Đã chờ anh được 30 phút.

Dương Thiên thầm mắng mình đầu óc nước vào, sao lại hỏi câu hỏi càng làm nổi bật thêm việc bản thân mình đi muộn.

Thấy Lý Ngọc Huyền còn đang nhìn mình chằm chằm. Hắn lập tức nói sang chuyện khác.

- Để tôi dẫn cô đi một vòng làm quen với mọi người.

Lý Ngọc Huyền rất thông minh, thấy điểm đến là dừng, cô gật đầu đồng ý.



Dương Thiên gọi cho Nguyễn Đức Tài, người này tốt nghiệp Đại Học Thương Mại 4 năm, tương đối có tiếng trong giới Marketing, được hắn tuyển vào phụ trách khu văn phòng, mức lương cứng 80 triệu/tháng, làm việc tương đương nhanh nhẹn.

Nguyễn Đức Tài biết sếp tổng tới, lập tức gọi điện cho nhóm trưởng 2 tầng dưới, rất nhanh 22 người đã có mặt tại phòng họp chung của công ty.

- Chào sếp tổng!

- Sếp tổng tốt!

- Ngày mới tốt, sếp tổng!

...

Khi tới nơi, mọi người đều hơi cúi gật đầu chào sếp, rồi ánh mắt đều đều không tự chủ nhìn về phía Lý Ngọc Huyền. Mặc dù đã tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng khi đi về chỗ ngồi phía dưới, vẫn có không ít âm thanh xì xào bàn tán.

Dương Thiên quan sát ánh mắt mọi người đều chỉ lướt qua mình rồi lập tức sáng lên khi nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh, trong lòng hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Khi mọi người ngồi xuống đầy đủ, tất cả tiếng nghị luận đều ăn ý biến mất. Quy củ công ty họ đều rõ ràng, ánh mắt nhất thời tập trung nhìn về phía ông chủ.

Dương Thiên khi này mới hài lòng gật đầu, hắn lên tiếng:

- Chào mọi người, giới thiệu với mọi người một gương mặt mới của công ty. Mời cô giới thiệu bản thân.

Lý Ngọc Huyền nở nụ cười vừa khéo, cô cúi chào, rồi dõng dạc nói:

- Rất vui được gặp mọi người, tôi tên Lý Ngọc Huyền, năm nay 30 tuổi, được Giám đốc Dương Thiên tuyển vào phụ trách vị trí Quản lý điều hành công ty TNHH Kỷ Thịnh. Hôm nay, tôi chính thức đi làm ngày đầu tiên. Hi vọng từ hôm nay, tôi và các anh chị có thể nỗ lực giúp Kỷ Thịnh gặt hái được nhiều thành công trong tương lai. Trân trọng cảm ơn!

Mọi người vốn tưởng sếp tổng tuyển thư ký, nhưng khi nghe nói Lý Ngọc Huyền tới làm Quản lý điều hành công ty, ai nấy đều hết sức kinh ngạc. Trong suy nghĩ bất giác sinh ra tâm tình phức tạp, có kinh ngạc, có hoài nghi, có coi thường. Nhưng dù thế nào, có sếp tổng ở đây, mọi người đều vì cô gái kia mà đứng dậy vỗ tay chào đón.

Dương Thiên nhìn thấy không ít ánh mắt khác nhau, nhưng ở đâu cũng vậy, hắn tin Lý Ngọc Huyền biết, và bản thân cô cũng rõ ràng phải dùng thực lực để khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

Lý Ngọc Huyền nở nụ cười đáp lại, giống như Dương Thiên nghĩ, cô đương nhiên đã chấp nhận lời mời của Dương Thiên và có mặt tại đây lúc này, thì sẽ không e sợ bất cứ chướng ngại nào trong công việc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.