Dư Niệm bị người ta cướp điện thoại, bịt mắt, bịt miệng, giam cầm ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Ngoài sợ hãi, cậu chỉ toàn là hối hận.
Đáng lẽ lúc đầu không nên cùng tên ác bá kia đến đây, ông nội đã dặn rồi, ngoài anh em nhà họ Lương và chị Chi Chi ra, không được dễ dàng tin bất kỳ ai khác.
Có lẽ là do chính mình chủ động liên lạc với đối phương nên mới dễ dàng mất cảnh giác như vậy.
Dư Niệm nhớ lại lần ở triển lãm truyện tranh, khi Sani muốn đổi thông tin liên lạc với cậu, anh Thanh Phong đã giật lấy điện thoại, còn ám chỉ cậu nữa. Đều tại mình quá ngốc, hoàn toàn không có ý thức.
Lúc bị bắt cóc, Dư Niệm đã nhìn rõ mặt của kẻ bắt cóc, ngoài Sani ra còn có một người đàn ông có vết sẹo trên lông mày.
Vào cuối tháng hai, tên đó chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát màu đen, gân xanh nổi lên trên cơ bắp ở vai, da đen nhẻm trông rất đáng sợ.
Nếu hai người đó chỉ muốn một triệu thì cứ trực tiếp đến tìm cậu là được rồi, tại sao còn phải liên lạc với người trong điện thoại của cậu làm gì?
Dư Niệm muốn nói, nhưng miệng đã bị dán băng dính chặt, giãy giụa thì lại bị cảnh cáo. Mặc dù mình đã làm một chuyện ngu ngốc, nhưng cậu vẫn cảm thấy hai tên ác bá này cũng không thông minh cho lắm.
Trong khi Dư Niệm đang lén lút nghĩ cách đối phó thì bên kia lại truyền đến tiếng người nói chuyện.
Đầu tiên là Sani, “Anh Ma, bên kia nói tiền đã chuẩn bị xong rồi.” Người đáp lời hẳn là anh Ma, “Ừm, xem ra nhà thằng nhóc này đúng là có tiền.”
Dư Niệm: “…”
Một triệu mà đã gọi là có tiền sao?
Đồ ngu, bọn mày không biết tao là ai à? Sani: “Bây giờ em mang nó đi lấy tiền nhé?”
Ngay sau đó là một tiếng tát vang lên, “Đồ ngu, mày mang nó đi, muốn chết à?”
“Vậy phải làm sao?” Sani lại nói: “Em tự đi lấy? Lấy xong rồi lén thả nó ra?”
“Bốp!” Lại một tiếng tát nữa.
“Nó đã nhìn thấy mặt mày rồi, mày thả nó ra, chẳng phải chúng ta tự tìm đường chết à?”
“Má nó! Em quên mất chuyện này! Anh Ma, vậy phải làm sao?” Dư Niệm: “…”
Hóa ra giờ mày mới biết à!
Có tên bắt cóc nào lại để lộ mặt bao giờ. “Xử lý tại chỗ.”
“Xử… xử lý thế nào?”
“Đồ ngu! Chỉ có người chết mới là im lặng nhất.” Dư Niệm: “…?”
Ê ê ê ê ê ê?
Chỉ có một triệu thôi mà, đâu đến nỗi phải giết người chứ.
Anh Ma lấy ra một con dao găm đưa cho hắn, “Đi đi, giải quyết sớm cho yên chuyện.”
Sani mềm nhũn cả chân, “Không phải, anh Ma, không không không phải, em chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, em, em đâu có muốn giết người!” “Đồ ngu! Lúc này còn do dự cái gì nữa?” Anh Ma ấn cán dao vào tay hắn, “Hôm nay không phải mày chết thì là nó vong mạng!”
“Anh Ma, hay là mình thả nó đi, tiền nợ anh em nhất định sẽ tìm cách trả, giết người không phải trò đùa đâu.”
Bên kia người đàn ông không ngừng cãi vã, còn xen lẫn tiếng kêu gào thảm thiết, bên này Dư Niệm thì trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Xong đời rồi, mình sắp chết dưới tay tên ngốc rồi.
Dư Niệm cảm thấy mình đang bị trói vào một cái cột. Cậu cố gắng giãy giụa, nhưng dây thừng quá chặt, xung quanh lại không có vật sắc nhọn nào.
Nếu không được, lát nữa giả vờ lên cơn hen suyễn vậy, hắn ta sợ chết người như vậy, biết đâu trong lúc hoảng loạn lại đưa mình đến bệnh viện. Cho dù không thành công, ít nhất cũng có thể nói chuyện hoặc kéo dài thời gian.
Chú Vương là tài xế đi theo ông nội nhiều năm, có độ nhạy bén rất cao. Mình đã nói một tiếng nữa sẽ về, nếu quá giờ mà chú Vương không thấy người, lại không liên lạc được với mình, nhất định sẽ báo cảnh sát.
Chỉ cần chú Vương nói ra thân phận của mình, chắc chắn sẽ gây sự chú ý cao độ từ phía cảnh sát.
Nơi Sani đưa cậu đến cách chỗ chú Vương chờ cũng chỉ ba năm cây số, cảnh sát sẽ dễ dàng tìm ra thôi.
Nhưng bây giờ không thể ngồi chờ chết, Dư Niệm thử đứng lên, muốn luồn tay từ sau lưng qua cột. Tuy cơ thể cậu mềm dẻo, nhưng cánh tay đã duỗi đến mức cao nhất, vẫn không thể chạm đến đỉnh cột.
Tiếng van xin bên kia vẫn tiếp tục, Dư Niệm thật khó chịu. Mình còn chưa khóc, hắn ta đã gào thét cái gì vậy.
Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng bước chân nhỏ, cuộc tranh cãi của hai người vẫn chưa dừng lại.
Tâm trạng Dư Niệm lên xuống thất thường, ở đây còn có người khác sao?
Người đó chậm rãi tiến đến từ phía sau lưng cậu, ngay sau đó, cổ tay bị trói có cảm giác như đang được tháo ra.
Giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu, “Niệm Niệm đừng sợ, đừng lên tiếng, anh cứu em ra ngoài.”
Thời gian như ngừng trôi trong giây lát, tim Dư Niệm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác này quá không chân thực, nhưng giọng nói và ngữ điệu này cậu tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Người đàn ông đang nói, người đàn ông đang cứu cậu. Là anh Thanh Phong.
Tất cả tò mò và nghi vấn, đều bị thay thế bằng niềm vui sắp được giải cứu.
Dây thừng được tháo ra, tấm vải đen trên đầu cũng được gỡ xuống. Không kịp cảm ơn, không kịp chào hỏi, Dư Niệm đã bị người ta kéo đi. Người đàn ông phía trước mặc áo khoác gió màu kaki, quàng khăn len kẻ ca rô nhạt. Bàn tay anh nắm chặt cổ tay cậu, chạy về một hướng cố định.
Dư Niệm nhanh chóng chạy theo, song song với người đàn ông. Cổ họng cậu nghẹn lại, quay đầu sang bên trái.
Trong khoảnh khắc đó, một cơn gió khô khốc lướt qua.
Tướng do tâm sinh, dịu dàng là trời sinh. Mà anh Thanh Phong ấm áp, hiền hòa, còn đẹp trai hơn cả những gì cậu tưởng tượng.
Không phải vẻ đẹp trai ngầu, không phải vẻ đẹp trai bất cần, mà là kiểu khuôn mặt đoan chính, là ngũ quan hài hòa không ai có thể chê được.
Là người anh trai nhà bên, sẽ mỉm cười chào bạn dưới bóng râm của buổi trưa hè oi ả.
Nhưng điều làm Dư Niệm bối rối, không phải vẻ đẹp trai của anh Thanh Phong, mà là vẻ đẹp trai quá quen thuộc, đẹp trai đến mức nhà nhà đều biết.
Khuôn mặt và giọng nói này kết hợp với nhau, không phải là không xứng, mà là không nên.
Thay vì tin rằng họ là một người, Dư Niệm thà tin rằng mình nhìn nhầm, hoặc chỉ là người giống người mà thôi.
Tính mạng quan trọng, thời gian khẩn cấp, hàng núi nghi vấn không kịp hỏi, cậu theo anh Thanh Phong liều mạng chạy.
Cậu muốn về nhà, Lương tiên sinh vẫn còn đang chờ cậu ăn tối.
Nhưng con đường trốn chạy không hề đơn giản, cánh cửa nhà xưởng vốn đang mở toang giờ đã đóng chặt, người đàn ông đang cãi nhau cũng nghe tiếng mà chạy tới.
“Ồ, thằng nhóc này còn có cả viện binh.”
Ánh mắt anh Ma dán chặt vào người bên cạnh Dư Niệm, “Chậc, không ngờ có thể nhìn thấy người thật, cậu còn đẹp hơn trên ti vi nhiều.” Lòng Dư Niệm nặng trĩu, đồng thời cũng xác nhận được nghi ngờ của mình.
Người đàn ông mạo hiểm cứu cậu, không chỉ là đại thần lồng tiếng trong giới mạng “Thanh Phong”, mà còn là người dẫn chương trình hàng đầu của kênh thời sự khung giờ vàng, Vu Thanh Đường.
Anh nổi tiếng vì giọng nói trong trẻo, trầm ấm, ngoại hình tuấn tú, đoan chính, là nam thần trong lòng vô số khán giả.
Vu Thanh Đường chắn Dư Niệm ở sau lưng, nói với kẻ xấu: “Nhân lúc mọi chuyện còn chưa phát triển đến mức tồi tệ nhất, sớm thu tay lại, đầu thú với cơ quan công an, tranh thủ được khoan hồng.”
“Đầu thú?” Anh Ma cười ha hả, “MC lớn à, cậu dẫn chương trình nhiều quá nên tưởng xung quanh mình toàn điều tốt đẹp sao?”
Anh Ma cầm dao găm, ngón tay cái khẩy lưỡi dao, “Đầu thú là không thể, giải quyết sớm thì được.”
Anh Ma lắc đầu, “Haiz, đáng tiếc, tối mai khán giả nhất định không thể thấy cậu dẫn chương trình rồi.”
Dư Niệm nghiến răng đứng ra trước Vu Thanh Đường, “Tên ác bá kia, có gì cứ nhắm vào tôi mà đến! Đừng làm hại người vô tội!”
Vu Thanh Đường kéo người ra sau, “Niệm Niệm, đừng ra đây.” “Đừng có ở đó mà diễn trò huynh đệ tình thâm nữa, yên tâm đi, hai
người các người không ai trốn thoát được đâu.” Nói xong, anh Ma nháy mắt với Sani.
So với tên côn đồ cao to lực lưỡng, thì cả Dư Niệm và Vu Thanh Đường đều có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Sani trói tay chân Vu Thanh Đường, anh Ma vốn đã khỏe mạnh lại càng không thèm dùng dây thừng, hắn túm tóc Dư Niệm, lôi cậu sang một bên.
“Yên tâm đi nhóc, tao làm nhanh lắm, chỉ một chút thôi, sẽ nhanh chóng giải thoát cho mày.”
Vu Thanh Đường giãy giụa trong tay Sani, “Mau thả tôi ra! Mọi chuyện vẫn còn cơ hội cứu vãn.”
“Hết cơ hội rồi!” Sani tự cổ vũ mình, “Đã đến bước này rồi, tao không còn đường lui nữa.”
“Đồ điên!” Vu Thanh Đường hét vào mặt anh Ma, “Anh muốn tiền thì tôi có thể cho anh, một triệu, hai triệu, ba triệu cũng được, đừng động vào đứa trẻ.”
Anh Ma giơ dao lên, “Có thời gian nói nhảm, chi bằng câm miệng nghỉ ngơi đi, xuống dưới mà kể chuyện thời sự cho bọn quỷ âm phủ nghe.” Nỗi sợ hãi của Dư Niệm bị thay thế bằng sự bất mãn, cậu gào lên, “Tôi nói lại lần nữa! Tôi là người trưởng thành, không phải trẻ con!”
“Đồ ác bá, mày tốt nhất đừng biết tao là ai!” Dư Niệm gào xé tim gan, “Mày giết tao, tao có làm ma cũng không tha cho mày!”
“Ôi chà, người thì bé mà tính tình thì không nhỏ.” Anh Ma lôi cậu lên, “Được thôi, vậy tao tiễn mày đi làm ma trước.”
Tiếng đạp cửa chấm dứt trò hề, trước khi dao hạ xuống, nó đã bị một bàn tay khác đoạt lấy.
Trên trán Dư Niệm có chất lỏng nhỏ xuống, ngay sau đó, cậu ngã vào một vòng tay quen thuộc, mang theo mùi thuốc khử trùng quen thuộc. “Niệm Niệm, anh đến muộn rồi.”
Cảnh sát cũng đồng thời chạy đến, lập tức khống chế bọn tội phạm. Dư Niệm mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Cậu sờ cổ mình, không đau, “Em đã chết rồi sao? Chết rồi mà vẫn nhìn thấy anh à?”
“Niệm Niệm, là anh đây, em không sao.”
Dư Niệm dụi mắt, mất vài giây mới tỉnh táo lại.
Cậu nhào vào lòng Lương Tụng Thịnh, “Em cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.”
Giọng nói mềm mại khiến ký ức của Lương Tụng Thịnh quay về hơn mười năm trước, trong tang lễ của cha, anh đã gặp một cái đuôi nhỏ mà anh không thể nào dứt ra được.
Lương Tụng Thịnh giúp cậu lau vết máu trên trán, “Anh ở đây.” Mãi mãi ở đây.
“Xin lỗi, làm phiền một chút.” Cảnh sát đi tới, “Chúng tôi cần mang tang vật đi để điều tra.”
Lương Tụng Thịnh vẫn còn đang nắm dao găm.
Máu tươi nhuộm đỏ cán dao, nhỏ xuống theo đầu ngón tay. Dư Niệm lúc này mới phát hiện, “Tay, tay anh, tay…”
“Xe cứu thương sắp đến rồi.” Cảnh sát nói: “Tôi đi lấy đồ cầm máu giúp anh.”
“Không cần.” Lương Tụng Thịnh trấn định, ra hiệu với người đang chạy về phía anh, “Bạn tôi là bác sĩ.”
Từ Bách Chương đơn giản giúp anh cầm máu, “Trong xe có đồ, qua đó xử lý đi.”
Nước mắt Dư Niệm không ngừng rơi, “Bác sĩ Từ, anh cứu anh ấy đi, anh ấy là bác sĩ ngoại khoa, đã cứu sống rất nhiều người, anh ấy không thể không có tay.”
Từ Bách Chương trầm tĩnh, “Tôi biết, sẽ cố hết sức.”
Dư Niệm càng cuống càng không kiểm soát được miệng, nói đi nói lại mãi không thôi. Nhưng cho dù cậu nói gì cũng không nhận được hồi đáp của Từ Bách Chương.
Lương Tụng Thịnh chỉ còn một tay, ôm người thì không thể giúp cậu lau nước mắt, lại không nỡ nhìn cậu buồn, “Đừng lo, bác sĩ Từ là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất, có thể chữa khỏi.”
“Lừa người! Anh lừa người!” Dư Niệm khóc thút thít, “Bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất là tiên sinh nhà em, là tiên sinh nhà em!”
Vốn là một tình cảnh nghiêm túc, Lương Tụng Thịnh lại bị cậu chọc cười, “Anh là khoa thần kinh ngoại, còn cậu ấy là ngoại tim mạch, cậu ấy còn giỏi dùng dao hơn anh.”
Khi Lương Tụng Thịnh nói nửa câu sau, ánh mắt anh dừng lại trên người Từ Bách Chương.
Dư Niệm vừa nín khóc chưa được ba giây, lại khóc lớn hơn, “Lừa người, anh ấy là bác sĩ Đông y, anh ấy chỉ biết châm cứu nắn xương, còn bắt uống thuốc bắc siêu siêu đắng!”
Dư Niệm chợt nhớ ra điều gì, vội vàng lấy điện thoại, “Bác sĩ Chung là khoa cấp cứu, chắc anh ấy cái gì cũng biết, gọi cho anh ấy, bảo anh ấy đến…!”
Điện thoại bị Từ Bách Chương đoạt lấy, vẻ nghiêm túc của đối phương có chút đáng sợ, “Vị người nhà này, cậu ồn ào như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm lý bác sĩ.”
Từ Bách Chương lại nói: “Còn nữa, tôi không kém bác sĩ Chung.” Dư Niệm bị dọa sợ, cả tiếng nức nở cũng dừng lại.
Bao gồm cả Vu Thanh Đường, bốn người cùng lên xe.
Từ Bách Chương lấy ra thiết bị y tế, đeo găng tay vô trùng, cẩn thận xem xét vết thương của Lương Tụng Thịnh.
Anh nói rất nhiều lời chuyên môn, Dư Niệm cơ bản không hiểu gì, tóm lại là, dây thần kinh và xương đều hoàn hảo không tổn hại, cuộc sống và công việc sau này sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng vết thương khá lớn, cần phải khâu lại.
Từ Bách Chương chuẩn bị công việc, anh trước tiên xác nhận ánh mắt với Lương Tụng Thịnh, lại liếc mắt với Vu Thanh Đường.
Vu Thanh Đường hiểu ý, “Niệm Niệm, chúng ta ra ngoài chờ.”
Dư Niệm quấn lấy cánh tay Lương Tụng Thịnh, dựa sát vào người anh, “Em không, em ở đây.”
“Chúng ta ở đây sẽ ảnh hưởng đến công việc của bác sĩ.” Giọng nói của Vu Thanh Đường mang theo làn gió ấm áp, “Có lẽ, em còn có vài lời muốn hỏi anh.”
Cửa xe đóng chặt, trong không gian ngoài hai người, chỉ còn lại mùi thuốc khử trùng.
Mồ hôi thấm ướt áo sơ mi, Lương Tụng Thịnh thở phào, cả người xụi lơ, “Lidocaine 4%, 100mg.”
“Nhiều quá, tôi chỉ tiêm 3% thôi.” Từ Bách Chương chuẩn bị kim tiêm gây tê, “Không giả bộ nữa à?”
Vết thương nghiêm trọng như vậy, có thể qua mắt Dư Niệm nhưng không thể lừa được Từ Bách Chương.
Lương Tụng Thịnh nhắm mắt, hít sâu, “Đừng học Chung Nghiêm mỉa mai, rất phiền.”
Thuốc tê đã tiêm xong, Lương Tụng Thịnh dần thả lỏng. Anh mở mắt, đúng lúc thấy Từ Bách Chương lấy chỉ khâu.
Lương Tụng Thịnh: “Vết thương nhỏ, không cần phức tạp như vậy.”
Từ Bách Chương lấy loại chỉ khâu chỉ dùng cho khoa thẩm mỹ, còn nhỏ hơn cả sợi tóc, có thể tự tiêu, sau phẫu thuật không để lại sẹo, nhưng chi phí cao, thời gian khâu nhiều hơn gấp ba lần.
Từ Bách Chương: “Không khâu cẩn thận sợ bị người nhà cậu quấn lấy.” “Niệm Niệm sẽ không vô lý gây sự.” Lương Tụng Thịnh nhìn động tác nhanh nhẹn của anh, “Cậu vẫn không bỏ được nghề cũ.”
Từ Bách Chương: “Đừng có xông pha như vậy nữa.”
Cách Lương Tụng Thịnh nắm dao rất khéo, là nắm nghiêng theo chiều ngang, giống như mặt cắt của miếng thịt, tương đương với việc “giấu” lưỡi dao vào trong thịt.
Cách này không làm tổn thương gân cốt, nhưng cảm giác đau rất mạnh. Đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, tay không đoạt dao là nguy hiểm và ngu ngốc.
Lương Tụng Thịnh: “Nếu hôm nay người bị kề dao là người nhà cậu, cậu sẽ không đoạt sao?”
Sự tập trung của Từ Bách Chương vẫn ở vết thương, “Tôi là khoa Đông y, bắt mạch không ảnh hưởng.”
“Đông y sẽ mang theo cả bộ thiết bị ngoại khoa bên người sao?”
Từ Bách Chương cắt chỉ khâu, “Thuốc tiêu viêm bên cậu có không?” “Có.” Lương Tụng Thịnh nhìn anh, “Cậu vẫn còn không buông tha cho bản thân mình sao?”
Từ Bách Chương ngẩng đầu, “Từ bao giờ mà cậu còn phiền hơn cả Chung Nghiêm vậy?”
“Ừ, không nói nữa.” Lương Tụng Thịnh dời mắt, đồng thời thu tay đã được băng bó lại, “Cảm ơn.”
Vu Thanh Đường đưa người lên xe, bên trong đang phát nhạc chủ đề anime mà Dư Niệm thích nghe.
Dư Niệm ngồi ở ghế phụ, nghe xong một bài hát mới mở miệng, “Anh ơi, anh thật sự là người dẫn chương trình thời sự, Vu Thanh Đường sao?”
Vu Thanh Đường cười như gió xuân, “Anh khác trên tivi nhiều lắm sao?”
“Không không có.” Dư Niệm xua tay, “Chỉ là, giọng hơi khác một chút.” “Giọng phát thanh và giọng nói bình thường ít nhiều cũng sẽ khác, giọng trầm ấm hơn sẽ phù hợp hơn để đọc tin tức.”
Trong lòng Dư Niệm rối như tơ vò, “Vậy anh thật sự là anh Thanh Phong sao?”
Vu Thanh Đường: “Không nhận ra giọng của anh rồi à?”
“Nhận ra, em nhận ra ngay lập tức.” Dư Niệm nói: “Chỉ là có hơi bất ngờ.”
Dù là ai cũng không thể liên tưởng người dẫn chương trình thời sự nổi tiếng với đại thần lồng tiếng 2D được, cái bức tường ngăn cách hai thế giới này vỡ ra có chút đáng sợ.
Thảo nào anh Thanh Phong ở triển lãm truyện tranh không chịu tháo mặt nạ, còn nói sợ dọa cậu, cậu thật sự bị dọa sợ rồi, đầu óc choáng váng như đang mơ vậy.
Nhưng lại rất kích động, rất vui.
Vu Thanh Đường: “Anh cũng rất bất ngờ, em vậy mà lại là chồng chưa cưới của bạn tiên sinh nhà anh.”
Nói đến đây, Dư Niệm nhớ ra, “Anh Thanh Phong, à không, anh Thanh Đường, là, ừm… là có lần em bị trẹo chân, bác sĩ Từ đã quay video, cái chân xuất hiện trong đó là của anh sao?”
“Ồ, hóa ra là em bị trẹo chân à?”
Vu Thanh Đường khi ở riêng không nghiêm túc như trên tin tức, mang theo làn gió ấm áp của tháng ba, “Bắt anh làm mẫu chân suốt một thời gian dài.”
Vẻ ngoài Dư Niệm bình tĩnh, nhưng trong lòng thì bùng nổ. A a a a a a!
Cứu mạng cứu mạng, cứu mạng a a a a!
Vậy thì cái giọng nói xấu hổ trong video lúc đó, và cả cuộc gọi dịu dàng của bác sĩ Từ đều là gọi cho anh Thanh Phong.
Nói cách khác, đại tổng công trầm thấp và giọng dụ thụ tuyệt đỉnh, ở thế giới 3D là một cặp thật sự!
A a a a a a a a a!
Vậy thì mỗi tối trước khi ngủ, họ đều nằm cạnh nhau trên một chiếc giường, tắt đèn đi, sau đó… a a a a a a! Cứu mạng a a a, không được rồi không được rồi!
“Niệm Niệm? Niệm Niệm.”
“A ừm? Em đây, em đây.” Dư Niệm xoa xoa khuôn mặt nóng hầm hập, “Sao vậy ạ?”
Vu Thanh Đường: “Đang nghĩ gì vậy? Mặt đỏ hết cả rồi.”
Đầu Dư Niệm lắc như trống bỏi, “Không có, không nghĩ gì cả, không có nghĩ gì!”
Cậu vội vàng chuyển chủ đề, “Anh Thanh Đường, cảm ơn anh đã cứu em.”
“Không cần cảm ơn.” Vu Thanh Đường tự giễu, “Anh cũng không giúp được gì, suýt nữa còn tự mình chui vào.”
“Không có không có đâu.” Dư Niệm lại hỏi: “Sao anh lại ở đây vậy ạ?” “Thị sát bí mật.”
Chuyện này Dư Niệm đã từng nghe qua, các phóng viên thường cải trang thành người khác, bí mật quay lại những hành vi phạm pháp, sau đó công khai chúng.
Nhưng, “Người dẫn chương trình cũng phải thị sát bí mật sao?” Vu Thanh Đường: “Đi cùng đồng nghiệp.”
“Ồ, ra là vậy ạ.” Dư Niệm lại càng tò mò, “Vậy anh đã điều tra ra…” Cảnh sát gõ cửa sổ xe, “Hai đồng chí, xin phối hợp làm biên bản.”
Vu Thanh Đường và Dư Niệm bị gọi đến hai nơi, lần lượt tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát.
Dư Niệm kể lại chi tiết đầu đuôi mọi chuyện.
Sau khi làm xong biên bản, cảnh sát già thuận miệng hỏi một câu, “Cậu là cháu của tiên sinh Dư Nghị Phong sao?”
Dư Niệm: “Vâng, đúng ạ.”
Cảnh sát già đưa sổ ghi chép, “Được rồi, hôm nay cậu vất vả rồi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào đây, xin hãy giữ điện thoại thông suốt, nếu có thắc mắc, chúng tôi sẽ liên lạc bất cứ lúc nào.”
“Vâng, cảm ơn ạ.”
Bên kia, Lương Tụng Thịnh bước xuống xe. Dư Niệm cáo biệt cảnh sát, vội vàng chạy tới.
Cảnh sát trẻ nhìn theo bóng lưng Dư Niệm, hỏi cảnh sát già: “Sư phụ, Dư Chấn Đông là ai vậy? Có liên quan đến vụ án này không ạ?” “Anh ta là ai không quan trọng, quan trọng là, hai tên phạm nhân kia đừng hòng ra ngoài.”
Cảnh sát trẻ gãi đầu, “Tại sao ạ?”
Cảnh sát già đóng sổ ghi chép lại, gõ đầu cậu ta, “Đi thôi, còn nhiều việc phải làm lắm.”
Trên đường về do tài xế lái xe.
Dư Niệm cả đường đều tựa vào vai Lương Tụng Thịnh, nỗi kinh hoàng trước đó vẫn chưa tan, bàn tay băng bó lại khiến cậu càng thêm bất an. Về đến nhà bình an, Dư Niệm giống như một đứa trẻ phạm lỗi, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu đứng cách Lương Tụng Thịnh hai mét.
Dư Niệm không dám ngồi, nhất định phải đứng.
Tay Lương Tụng Thịnh đặt trên miếng đệm mềm, sắc mặt vô cùng khó coi, “Niệm Niệm, chuyện hôm nay anh cần biết nguyên nhân.”
Cằm Dư Niệm thụt vào cổ, “Em, em chỉ là đi gặp một người bạn, là người em quen ở triển lãm truyện tranh trước đây, nhưng không ngờ anh ta lại là người xấu.”
“Gặp bạn?” Lương Tụng Thịnh giống như một chủ nhiệm giáo viên, “Đơn giản vậy thôi sao?”
Dư Niệm không dám thở, “Dạ, đúng vậy ạ.”
Cậu và Sani cũng coi như quen biết, hôm nay thật sự không ngờ anh ta lại là người xấu. Cậu đâu có nói dối.
Áp suất xung quanh rất thấp, biểu cảm của Lương Tụng Thịnh không đúng lắm.
Dư Niệm cầu trời khấn phật, cầu mong “tai họa” mau chóng qua đi. “Lại đây.”
Lương Tụng Thịnh ít lời, nhưng hành động còn đáng sợ hơn lời nói. Dư Niệm chậm rãi di chuyển.
Lương Tụng Thịnh mất hết kiên nhẫn, anh hơi nghiêng người về phía trước, dùng tay ôm lấy eo Dư Niệm. Động tác thô lỗ, dùng lực kéo người vào ghế sô pha.
Ghế sô pha rất mềm, Dư Niệm ngã xuống không thể đứng lên được. Lương Tụng Thịnh chống đầu gối, gập eo sát xuống.
Anh cọ vào tai Dư Niệm, dùng giọng điệu uy hiếp, “Niệm Niệm, em còn không nói thật…”
“Anh thật sự sẽ tức giận đấy.”
Lời tác giả:Dư Niệm: Phải làm sao đây QAQ
Chung Nghiêm: Tuy chương này không có tôi nhưng bọn họ đều nhắc đến tôi. Chỉ là toàn không có lời hay ho gì.
Mức độ nổi tiếng của Thanh Phong đại đại có thể so với chương trình Thời sự được phát sóng từ 7 giờ đến 7 giờ 30 mỗi tối. Nhưng đừng liên tưởng đến người thật nha, không có nguyên mẫu đâu.
Về nguyên nhân Thanh Phong đến đây và tình hình của bác sĩ Từ sẽ được nói đến trong quyển sách mà họ là nhân vật chính, moa moa.