◎Hãy tự dâng mình cho anh ấy đi.◎
Nước mắt tựa cơn mưa dồn nén bao ngày, bờ mi mỏng manh không thể chứa nổi cứ thế tuôn rơi như những hạt châu vỡ vụn.
Vẻ nghiêm nghị của Lương Tụng Thịnh không kéo dài quá ba giây, anh ôm Dư Niệm lên đùi, “Sao thế này?”
Dư Niệm vùi mặt vào vai anh, “Lương tiên sinh hung dữ quá, đáng sợ quá đi!”
Cậu vừa khóc tim Lương Tụng Thịnh đã mềm nhũn, ngoài dỗ dành không thể thốt ra thêm một lời nặng nào nữa.
Dư Niệm rúc vào lòng anh, nức nở khóc.
Lương Tụng Thịnh vỗ về cậu, “Em có biết hôm nay nguy hiểm đến mức nào không? Chậm một bước nữa thôi em có nghĩ đến hậu quả không?”
“Nếu em xảy ra chuyện gì anh phải làm sao?” Lương Tụng Thịnh siết chặt eo cậu, hơi thở phả vào vành tai, “Đã hứa không giấu anh nữa, sao nhanh vậy đã nuốt lời?”
“Em sai rồi.” Nhưng Dư Niệm càng nghĩ càng thấy tủi thân, “Nhưng đều tại anh, tất cả đều tại anh.”
Lương Tụng Thịnh kiên nhẫn dỗ dành, “Em nói anh nghe, anh sai ở đâu, anh đều sửa được không?”
Dư Niệm muốn giữ vững phòng tuyến, nhưng sự dịu dàng của Lương Tụng Thịnh cậu không thể nào chối từ, “Em đến đó là muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.”
Lương Tụng Thịnh sững người.
Anh đã nhiều năm không đón sinh nhật rồi.
“Em muốn tặng anh một món quà có ý nghĩa đặc biệt, nhưng em ngốc quá, nghĩ mãi mà không ra.” Dư Niệm hít hít mũi, “Sau đó mãi mới nghĩ được, em chỉ muốn cho anh…”
Hơi thở của Lương Tụng Thịnh vẫn còn phả ra, “Muốn cho anh cái gì?” Tai và cả người Dư Niệm đều ngứa ngáy, “Ừm… Em muốn tự tay khắc cho anh một con dấu, nên cần một miếng ngọc, người đàn ông cao lớn bị bắt kia là người bán ngọc.”
Nước mắt Dư Niệm làm ướt cả cổ áo Lương Tụng Thịnh, “Đều tại em quá ngốc, không phân biệt được người tốt kẻ xấu, để bản thân gặp nguy hiểm, còn làm Lương tiên sinh lo lắng.”
Lương Tụng Thịnh ôm chặt cậu, “Không trách em, là anh không chăm sóc em tốt.”
“Không phải, không phải mà.” Dư Niệm có chút hối hận, “Như vậy, hết cả bất ngờ rồi.”
Lại phải nghĩ lại, khó quá đi.
“Em chuẩn bị quà cho anh đã là bất ngờ lớn nhất rồi.” Lương Tụng Thịnh ôm chặt người vào lòng, hôn lên vành tai cậu, “Nhưng lần sau, nếu đi xa như vậy phải nói với anh biết, được không?”
Dư Niệm ngoan ngoãn gật đầu.
Không một chút báo trước, Lương Tụng Thịnh nâng Dư Niệm lên, bế cậu lên lầu.
Dư Niệm vòng tay qua cổ Lương Tụng Thịnh, cố nhìn xuống dưới, “Tay, tay! Không được, còn bị thương mà! Không được không được.”
“Không sao cả.”
Phần lớn trọng lượng đều dồn vào ngực và tay còn lại, chỗ bị thương không bị lực tác động.
“Anh gầy thế này mà cũng bế được em.”
Người được đặt lên giường, tay Dư Niệm vẫn vòng qua vai Lương Tụng Thịnh, “Em đâu có gầy, dạo này còn béo lên rồi đấy.”
Lương Tụng Thịnh: “Có thể béo thêm chút nữa.” Dư Niệm: “Béo thêm sẽ bị thầy mắng.”
Lương Tụng Thịnh nhéo mũi cậu, “Ngủ đi, ngủ ngon.” Sau đó, giữa trán Dư Niệm nhận được một nụ hôn.
Vì tay bị thương ngoài ý muốn, Lương Tụng Thịnh hiếm khi có được một kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Dạo này Dư Niệm không có nhiều tiết học, tan học là vội vàng chạy về nhà, đường đường chính chính trở thành trợ lý riêng của Lương Tụng Thịnh.
Ăn cơm uống nước, đánh máy lật sách, bất cứ việc gì cũng chu toàn. Tuy nói là nghỉ ngơi, Lương Tụng Thịnh vẫn có công việc không hết, bệnh án xem không xuể, còn có hướng dẫn phẫu thuật không xong.
Trước đây Lương Tụng Thịnh bận, Dư Niệm ngại không dám quấy rầy, nhưng lần này cậu là trợ lý được công nhận chính thức.
Sau bữa trưa, cậu nghênh ngang đi theo vào thư phòng, Lương Tụng Thịnh làm việc, cậu thì gặm bánh quy xem truyện tranh hoặc là ngậm kẹo m.út, ôm cốc trà sữa ngủ khò khò.
Lương Tụng Thịnh gập máy tính xách tay lại, bế Dư Niệm mềm nhũn trên bàn lên. Vừa rút kẹo m.út ra khỏi miệng, Dư Niệm đã tỉnh.
Cậu l.iếm l.iếm môi, “Lương tiên sinh, anh làm xong rồi ạ?”
“Ừ.” Lương Tụng Thịnh đưa cốc đến bên miệng cậu, “Súc miệng đi rồi về ngủ.”
Dư Niệm dụi dụi mắt, cậu vẫn muốn ở lại chơi, “Không ngủ, không ngủ nữa, không buồn ngủ.”
Lương Tụng Thịnh: “Thật không buồn ngủ?” Dư Niệm ngáp một cái, “Thật mà.”
Vừa rồi ngủ một lát, bây giờ tỉnh táo rồi. “Vậy đi, dẫn em đi một nơi.”
Dư Niệm liếc nhìn tay anh, “Nhưng tay bị thương không được mà.” Lương Tụng Thịnh kéo cậu dậy, “Không sao, không ảnh hưởng.” Dư Niệm không hỏi địa điểm, cứ theo Lương Tụng Thịnh lên xe.
Không lâu sau xe dừng trước cửa chợ đồ cổ.
“Đến đây mua đồ ạ?” Dư Niệm nhìn ra ngoài, “Ở đây náo nhiệt quá!” “Ừ.” Lương Tụng Thịnh tháo dây an toàn, “Xuống xe.”
Vào thời điểm này, người trong chợ đồ cổ rất đông, nam nữ già trẻ chen chúc trên con đường lát đá hẹp dài.
Tay bị thương của Lương Tụng Thịnh đút trong túi áo khoác, Dư Niệm cố ý đứng bên cạnh, nhẹ nhàng móc lấy cánh tay anh, tránh va chạm với người khác.
Lương Tụng Thịnh dẫn cậu đi xem mấy cửa hàng, mở mang không ít kiến thức, cuối cùng đưa người đến điểm dừng chân cuối cùng của ngày hôm nay.
Dư Niệm nhìn tấm biển trên đầu. [Ngọc Thạch A Tam]
Lương Tụng Thịnh: “Cửa hàng này đồ đủ loại, ông chủ thật thà, hàng thật giá thật.”
Dư Niệm gật đầu, “Là dạo này anh muốn khắc gì sao? Nhưng tay vẫn chưa khỏi mà.”
Lương Tụng Thịnh: “Không phải anh mua, là em.”
Dư Niệm hiểu ra, hưng phấn được một giây, mặt lại ủ rũ xuống, “Nhưng anh biết hết rồi, còn gì là bất ngờ nữa.”
“Ngọc thạch có rất nhiều loại, em có thể tạo bất ngờ trên đó, hơn nữa, anh không biết cụ thể em khắc thế nào, bây giờ anh rất tò mò, cũng rất mong chờ.”
“Đúng rồi!” Dư Niệm nhảy lên, “Còn nhiều bất ngờ nữa mà!” Lương Tụng Thịnh kéo cậu lại, “Đi thôi.”
“Ấy không được.” Dư Niệm ấn tay lên ngực anh, lại chỉ vào quán đồ uống đối diện, “Anh qua kia uống trà sữa đi, em muốn tự mình mua.” “Được.” Lương Tụng Thịnh mở ví, rút ra một chiếc thẻ ngân hàng, “Thích cái nào thì cứ…”
Dư Niệm đẩy thẻ lại, “Coi thường ai vậy, em có tiền mà!”
Lương Tụng Thịnh thu lại ví, khẽ nhéo mũi cậu, “Ừ, Niệm Niệm giàu hơn anh.”
Dư Niệm chống nạnh, “Đó là đương nhiên, sau này anh về hưu, em nuôi anh!”
“Được.” Lương Tụng Thịnh cười với cậu, “Anh qua bên kia đợi em.” Quán đồ uống và cửa hàng ngọc thạch cách nhau một tấm kính, có thể nhìn rõ bóng lưng Dư Niệm.
Cậu cúi đầu xem ngọc, chăm chú nghe ông chủ giới thiệu, liên tục gật đầu hoặc hỏi han.
Quá trình có hơi dài, Dư Niệm chọn rất kỹ.
Gần một tiếng đồng hồ, Dư Niệm nhận lấy chiếc túi được gói kỹ càng, tung tăng như một chú thỏ con.
Cậu quay người lại đối diện với Lương Tụng Thịnh trong tấm kính, nửa phút sau lại nhảy đến trước mặt anh, mắt tròn xoe, “Lương tiên sinh, để anh đợi lâu rồi!”
Lương Tụng Thịnh đưa cốc trà sữa khoai môn đã cắm ống hút đến bên miệng cậu, “Chọn xong rồi?”
“Ừm!” Miệng Dư Niệm nhồm nhoàm, nuốt xong mới nói: “Xong hết rồi.”
Lương Tụng Thịnh: “Xem ra rất hài lòng.”
“Đương nhiên hài lòng, nhưng anh không được nhìn.” Dư Niệm ôm túi vào lòng, “Đây là bí mật.”
Lương Tụng Thịnh lại đút cho cậu một ngụm trà sữa, “Không nhìn, đi thôi.”
Về đến nhà, Dư Niệm kéo Lương Tụng Thịnh đến bàn làm việc điêu khắc của anh, tìm anh lấy dụng cụ khắc dấu.
Lương Tụng Thịnh cuối cùng vẫn không yên tâm, “Niệm Niệm, hay là anh giúp em…”
“Không cần, không cần đâu!” Dư Niệm đóng hộp dụng cụ lại ôm vào lòng, “Em tự làm được, đừng xem thường em.”
Nói xong, Dư Niệm lên lầu, đóng cửa thật chặt.
Tuy chỉ là khắc dấu nhưng đối với người ngoài nghề thì điều này quá khó, chỉ riêng việc viết ra tên theo kiểu đối xứng đã là một vấn đề lớn với Dư Niệm.
Ba chữ Lương Tụng Thịnh này thật sự quá phức tạp.
Dư Niệm xìu xuống, cầm cục tẩy khắc dấu chuẩn bị đi cầu cứu Lương Tụng Thịnh.
Cậu chạy đến thư phòng, tìm ra ban công, lại lượn qua nhà bếp, cuối cùng tìm thấy người trong phòng ngủ.
Người đàn ông quay lưng về phía cậu, đang cởi nút áo.
Chiếc áo sơ mi sẫm màu trượt xuống vai, cơ bắp săn chắc phủ trên xương bả vai.
Dư Niệm bám vào khung cửa, nuốt nước bọt. Wow, đẹp, đẹp quá đi!
Cơ bắp này, nếu chọc chọc vào hẳn là cảm giác vừa cứng vừa dai, có khi còn trơn tuột nữa chứ.
Xương bả vai đã lộ một nửa thì lại hơi có chút vấn đề. Tay trái Lương Tụng Thịnh bị thương, việc cởi nút bên phải trở nên khó khăn.
Dư Niệm gõ cửa, chạy vào, “Lương tiên sinh, em giúp anh.”
Đi đến trước mặt, trong lòng Dư Niệm như trúng số, Lương Tụng Thịnh vốn đã cao hơn cậu rất nhiều, hơi rũ mắt xuống, tầm nhìn rộng mở, góc độ cực đẹp, muốn nhìn đâu thì nhìn.
Cậu nâng tay trái Lương Tụng Thịnh lên, ánh mắt lại dán chặt vào ngực và bụng.
Mấy cái cơ ngực vẽ, cơ bụng P thật là phiền phức, cái này mới là thật nè!
Cứu mạng, sao lại đẹp như vậy chứ!
Tiên sinh nhà mình mới là nam chính bước ra từ truyện tranh thật sự, mấy người ở triển lãm truyện tranh kia đều yếu xìu.
Vừa gấp gáp vừa ngại ngùng, nhưng lại rất muốn chạm vào. “Niệm Niệm, em đang nghĩ gì thế?”
“Hả?” Dư Niệm ngẩng đầu, “Không có, không nghĩ gì cả!” “Nhưng em cười trộm rất lâu rồi.”
“Không có, em không có mà!” Dư Niệm cởi áo sơ mi, giả vờ trấn tĩnh, “Là muốn thay đồ mặc nhà ạ?”
Lương Tụng Thịnh: “Tắm xong rồi thay.”
Dư Niệm: “Không được, tay không được đụng nước.”
Lương Tụng Thịnh đã quấn màng chống thấm nước, “Không sao.” “Như vậy cũng không được mà, một tay sao mà tắm, nguy hiểm quá.” Dư Niệm đi theo Lương Tụng Thịnh vào phòng tắm, “Hay là, để em giúp anh tắm nhé!”
Phòng tắm mờ ảo hơi nước, chỉ có một chiếc đèn tường màu cam được bật bên cạnh bồn tắm.
Dư Niệm đứng sau lưng Lương Tụng Thịnh, đầu gối áp vào thành bồn tắm, nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi có một vệt sữa tắm trắng sữa.
Đã nhìn thấy rồi, thấy hết rồi.
Thật là lợi hại, sao lại lớn như vậy.
Giống y như trong mấy bộ truyện tranh nhỏ. Không đúng!
Truyện tranh nhỏ hư hỏng kia là sau khi làm cái kia rồi, nhưng cái này tại sao chưa làm cái kia mà đã lợi hại như vậy.
A a a a! Ngại quá đi, ngại quá đi!
Tuy có hơi sợ một chút, nhưng hưng phấn thì phải làm sao đây, hu hu hu hu! Cái cục trắng trắng trên lòng bàn tay đang ngại ngùng cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ rồi.
A a a mình hư quá, mình không nên xem nhiều truyện tranh hư hỏng kỳ lạ như vậy!
Mặt Dư Niệm nóng bừng như sốt, đầu óc hưng phấn ong ong. “Niệm Niệm, lại đang nghĩ gì đấy?”
“Hả? Không có không có gì cả!” Dư Niệm lật tay lại, ấn một cục sữa tắm lớn vào bông tắm, rồi xoa tạo bọt, xoa lên lưng và vai Lương Tụng Thịnh.
Sau khi làm sạch phần lưng, Dư Niệm xả sạch nước, lại nặn thêm một chút sữa tắm, “Lương tiên sinh, em bắt đầu xoa phần trước…”
Bông tắm bị người ta lấy đi.
Lương Tụng Thịnh: “Phần còn lại anh tự làm được.”
Dư Niệm: “Em làm được mà, hay là để em giúp anh đi.”
“Không cần, anh…” Lương Tụng Thịnh ngẩng đầu, giây tiếp theo, từ trong nước đứng lên.
Dư Niệm đang ngồi sau bồn tắm, cái kia đột nhiên lộ ra trước mắt, chưa đến nửa mét.
To lớn, hư hỏng.
A a a a a k.ích thích quá!
Ngay sau đó, gáy Dư Niệm bị Lương Tụng Thịnh ấn xuống, cằm cũng bị nâng lên theo.
Dư Niệm hoảng hốt, “Làm, làm gì?” “Nâng lên, chảy máu mũi rồi.”
Dư Niệm: “…”
Hu hu hu không phải em, em không có, xin hãy tin em!
Mấy phút tiếp theo, Dư Niệm đã trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe đơn giản, rửa mũi bằng nước muối sinh l.ý, còn uống thứ gì đó không ngọt cũng không đắng mà Lương Tụng Thịnh đưa cho, cuối cùng nhét bông vào mũi rồi nằm trở lại giường.
Vô cùng gò bó, đặc biệt xấu hổ.
Lương Tụng Thịnh ngồi bên cạnh cậu, nghe nhịp tim cho cậu, lại cầm đèn pin kiểm tra lại khoang mũi, “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Dư Niệm cố sức lắc đầu, cậu rất muốn giải thích, nhưng có miệng cũng không thể nói. Cảm giác thế nào cũng không nói rõ được, tại sao lại chảy máu mũi trước cơ thể trần tr.ụi của anh.
May mà Lương Tụng Thịnh không để ý đến điểm này, “Chắc là do dạo này thời tiết khô hanh, cộng thêm xảy ra nhiều chuyện quá, hỏa khí trong người quá vượng, gây ra vỡ mao mạch.”
“Dạo này đừng thức khuya, hạn chế ăn đồ dầu mỡ cay nóng, uống nhiều nước, nếu vẫn không khỏe chúng ta đi kiểm tra nhé.”
Đối phương nghiêm túc như vậy, Dư Niệm ngược lại cảm thấy mình có chút tà ác, “Vâng, em biết rồi.”
“Được rồi, ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Dư Niệm rúc vào trong chăn, chỉ lộ nửa cái đầu ra, “Vâng, Lương tiên sinh ngủ ngon.”
“À đúng rồi.” Lương Tụng Thịnh quay trở lại, “Ngày mấy em được nghỉ hè?”
“Chắc muộn nhất không quá ngày 25 tháng 6.”
Dư Niệm đã tính kỹ rồi, sinh nhật Lương Tụng Thịnh là ngày 30 tháng 6, cậu được nghỉ sớm, còn có thể có thêm thời gian chuẩn bị.
“Ừ.” Lương Tụng Thịnh suy nghĩ.
Dư Niệm: “Sao vậy ạ? Có chuyện gì sao?”
“Đầu tháng 7 bệnh viện có một chương trình du lịch, có thể dẫn người nhà đi cùng, em muốn đi không?”
Dư Niệm: “Bác sĩ Từ có đi không ạ? Anh ấy có dẫn người nhà không?” Lương Tụng Thịnh: “Chắc là đi.”
Dư Niệm vén chăn nhảy lên, “Dạ dạ, em cũng đi!”
Như vậy lại có thể gặp Thanh Phong đại đại rồi! Lần trước đi gấp quá, còn chưa kịp chào hỏi.
Lương Tụng Thịnh nhíu mày, “Máu mũi vẫn còn chảy kìa, chú ý chút.” “Ôi, biết rồi.” Dư Niệm ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Lương Tụng Thịnh vừa ra khỏi cửa thì Dương Chi Kỳ đã gọi video đến. Dạo gần đây Dương Chi Kỳ đến Mỹ, bên đó đang tổ chức triển lãm truyện tranh.
Cô hóa trang thành nhân vật trong game nội địa, những năm gần đây trào lưu văn hóa Trung Quốc đang rất hot, Hán phục, sườn xám và các loại váy áo khác trong triển lãm truyện tranh ở nước ngoài đã trở thành trang phục được rất nhiều Cosplayer yêu thích.
Dương Chi Kỳ rất hưng phấn, trong hội trường ồn ào gọi với cậu: “Niệm Niệm, năm sau nhất định em phải đi với chị! Ở đây thật là sướng!”
“Dạ dạ!”
Nếu như Lương tiên sinh có cơ hội đi cùng với cậu thì tốt quá.
Dương Chi Kỳ phát hiện ra bông trong mũi Dư Niệm, “Sao thế, sao lại chảy máu mũi rồi?”
Dư Niệm ôm gấu, dụi dụi vào nó, không nói gì.
Dương Chi Kỳ đến một nơi yên tĩnh, “Ơ, chẳng lẽ, em đã thấy cái gì không nên thấy?”
“Đâu có!”
Dương Chi Kỳ nheo mắt, “Chẳng lẽ, là thấy cơ thể trần tr.ụi của chồng em?”
Dư Niệm bùng nổ trong một giây, “Không có không có! Tiên sinh nhà em đã nói không phải nguyên nhân đó rồi, là do bị nóng trong người thôi! Không phải cái đó, em không phải loại người đó!”
Dương Chi Kỳ cười phá lên, “Ôi chao ôi chao, đã gọi là tiên sinh nhà mình rồi, thân mật ghê vậy? Vậy bước tiếp theo có phải là lên giường không?”
“Chị, Chi, Chi!”
“Được rồi, không trêu em nữa, chúc tình cảm hai người càng ngày càng thân thiết, sớm ngày kết thành chính quả.”
Dư Niệm nắm chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, “Nhưng bây giờ đến một món quà sinh nhật ra hồn em còn chưa chuẩn bị xong.”
“Niệm Niệm, lời lần trước của chị không phải là nói đùa đâu.” “Là cái gì ạ?”
“Nếu như tình cảm của hai người thật sự đến bước đó, thì hãy tự dâng mình cho anh ấy đi.”
Tác giả có điều muốn nói:Dư Niệm [phiên bản ngại ngùng]: xoắn xuýt