◎ Muốn đem bản thân mình tặng cho anh. ◎
Dư Niệm im lặng không nói gì, mặt đỏ bừng lên.
Dương Chi Kỳ: “Niệm Niệm, em cũng đừng trách chị nhồi nhét cho em những tư tưởng không lành mạnh. Tạm không bàn đến việc hai người đã đính hôn rồi, ngay cả yêu đương bình thường cũng không có tiến độ chậm như vậy.”
“Em đã ở nhà anh ấy gần một năm rồi, anh ấy quan tâm em, chăm sóc em, nhưng cách chung sống này chẳng khác gì người lớn chăm sóc trẻ con.”
“Đặc biệt là nhà em có ân tình với nhà họ Lương, dù không có tình yêu, anh ấy cũng nên chăm sóc em.”
“Chuyện cả đời, chị hy vọng em gả cho tình yêu chứ không phải là ân tình.”
Dương Chi Kỳ: “Hay là, em thích cách chung sống như vậy, bằng lòng duy trì nó?”
Dư Niệm đếm lại từng chút từng chút giữa cả hai, mỗi lần Lương Tụng Thịnh ôm cậu đều là đưa cậu đi ngủ, giống như dỗ trẻ con; đa số những nụ hôn không phải là trán thì cũng là giữa mày, cũng đều là dỗ trẻ con. Hai lần hôn sâu hiếm hoi, một lần là do say rượu không tỉnh táo, lần còn lại là do cậu chủ động yêu cầu, Lương Tụng Thịnh dường như không bao giờ chủ động khi tỉnh táo.
Dù có bày ra hết chiêu trò, anh ấy vẫn luôn điềm tĩnh như thường, rốt cuộc là do bản thân mình không có sức hút hay là đối phương căn bản không có ý đó?
Sự quan tâm này rốt cuộc là tình yêu hay là ân tình như chị Chi Chi nói? Nhưng cậu tham lam, muốn gả cho tình yêu.
Nếu không có tình yêu, cậu thà không cần.
“Chị Chi Chi, chị nói đúng.” Dư Niệm hít sâu một hơi, “Vậy em phải làm sao? Hay là hỏi anh ấy?”
“Anh ấy là người đàn ông tinh ranh như vậy, chắc chắn sẽ trả lời theo cách em muốn, vô dụng thôi.”
Dư Niệm mất hết tinh thần, “Vậy phải làm sao?”
“Để chị nghĩ xem có điểm đột phá nào tốt không.” Dương Chi Kỳ im lặng ba phút trong điện thoại, “Đúng rồi, anh ấy có thích con vật gì không?”
Dư Niệm: “Sao đột nhiên hỏi cái này?” Dương Chi Kỳ: “Nói cho chị biết trước đã.” Dư Niệm: “Nhưng em không biết mà.” Dương Chi Kỳ: “Vậy thì giao hết cho chị.” “Chị Chi Chi rốt cuộc chị định làm gì vậy?”
“Tạm thời giữ bí mật, kẻo em không đồng ý.” Dương Chi Kỳ nói: “Dạo này em cứ làm gì thì làm đi, mọi chuyện đều đợi đến ngày sinh nhật của anh ấy sẽ rõ.”
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, kỳ nghỉ hè đến.
Dư Niệm mỗi ngày không ra khỏi nhà, chỉ nhốt mình trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lúc ăn cơm, Lương Tụng Thịnh có thể thấy được chút vụn ngọc trên trán và chóp mũi cậu. Hỏi cậu đang làm gì, cậu cũng luôn nói là bí mật.
Kỳ nghỉ trôi qua một tuần, sinh nhật của Lương Tụng Thịnh đến theo đúng hẹn.
Anh cố tình đổi ca, dành ra cả ngày. Nhưng vào sáng sớm đã bị Dư Niệm “đuổi” ra khỏi nhà, yêu cầu anh bảy giờ tối mới được về, không được về sớm hơn.
Sáu giờ năm mươi phút chiều, Lương Tụng Thịnh dừng xe trước cửa nhà, đợi đến đúng giờ.
Lương Tụng Thịnh đẩy cửa vào nhà, phòng khách sáng sủa, trên sofa có gối ôm hình gấu, trên bàn trà bày hai cuốn truyện tranh.
Trên tường treo đầy đồ trang trí vui nhộn, trên sàn nhà bày đầy bóng bay sinh nhật đủ màu sắc.
Người đang nhảy nhót đi tới khi nghe thấy tiếng động, trên eo quấn tạp dề gấu nhỏ, “Lương tiên sinh về rồi ạ, đi làm vất vả rồi!”
Lương Tụng Thịnh nhíu mày, “Lại xuống bếp à? Sao không để dì Hiền làm?”
Dư Niệm kéo anh đến sofa, “Ôi, yên tâm đi, lần này em học lâu lắm rồi, đảm bảo ngon.”
“Anh không có ý đó.” Lương Tụng Thịnh đứng dậy, “Còn bao nhiêu, để anh làm.”
“Không cần không cần.” Dư Niệm ấn anh trở lại sofa, rót trà cho anh, “Em chuẩn bị xong hết rồi, người được chúc mừng sinh nhật không cần làm gì cả, em qua ngay đây.”
Chưa đầy hai phút, Dư Niệm bưng một đĩa sứ có đậy nắp tới. “Lúc em gọi mới được đến phòng ăn nha!”
Lương Tụng Thịnh mở nắp đĩa, là đĩa trái cây thập cẩm.
Có hơn mười loại trái cây, đều được tỉa thành hình tròn tinh xảo, trên những quả cầu khác nhau, có vẽ mặt cười bằng sốt trái cây, hoặc là những lời chúc viết tay.
【Lương Tụng Thịnh sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui nha】 Lương Tụng Thịnh uống trà, xiên ba quả cầu trái cây có viết tên mình.
Lần lượt là chuối, xoài, thanh long. Trái cây nhiệt đới, rất ngọt.
Trong bếp truyền đến tiếng nói, “Ăn cơm thôi!”
Lương Tụng Thịnh bưng đĩa đi vào, càng đến gần phòng ăn ánh sáng càng tối.
Trên bàn ăn bày đồ ăn đơn giản, bít tết, mì Ý, salad rau củ, còn có bánh kem sinh nhật có đậy nắp.
Phòng ăn không bật đèn, chính giữa đặt một chân nến, chiếu sáng khuôn mặt rạng rỡ của Dư Niệm.
“Em vốn muốn làm những món tủ của nhà hàng, nhưng mà khó quá, học mãi vẫn không ngon, vẫn là đồ Tây đơn giản hơn.” Sự hưng phấn của Dư Niệm đều thể hiện trên mặt, “Lần này toàn bộ do một mình em chuẩn bị, dì Hiền không hề giúp chút nào.”
“Niệm Niệm giỏi lắm.” Lương Tụng Thịnh gạt tương cà trên mặt cậu đi, “Nhưng sau này đừng làm vậy, vất vả quá.”
Dư Niệm cười lên ngọt ngào hơn tất cả các loại trái cây nhiệt đới, “Không vất vả chút nào, hôm nay nhất định phải cho Lương tiên sinh có một sinh nhật đáng nhớ nhất.”
“Đã đáng nhớ rồi.” Lương Tụng Thịnh xắn tay áo, “Ăn cơm được chưa? Anh đói rồi.”
“Đương nhiên là được rồi!” Dư Niệm kéo ghế ra giúp anh, “Mời dùng bữa.”
Dư Niệm ngồi đối diện Lương Tụng Thịnh, hai tay chống cằm, nhìn anh đưa mì Ý vào miệng, “Ngon không?”
Lương Tụng Thịnh không kịp trả lời, lại gắp thêm một miếng.
Dư Niệm có chút sốt ruột, “Không ngon hả?”
Lương Tụng Thịnh lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên, “Rất ngon, ngon đến mức không kịp trả lời em.”
“Thật hay giả vậy?” Dư Niệm cảm thấy Lương Tụng Thịnh đang dỗ mình vui, cậu cũng nếm thử một miếng, “Oa! Thật sự siêu ngon, ngon nhất từ trước tới giờ!”
Mì Ý ăn liền làm rất đơn giản, nhưng phần của Dư Niệm thì phức tạp hơn. Ngoài mì ra, nước sốt còn lại cũng đều do tự tay làm, ngay cả rau củ cũng do chính tay cậu đi siêu thị mua về.
Lương Tụng Thịnh: “Lén làm bao nhiêu lần rồi?”
“Cũng có mấy lần thôi.” Dư Niệm chỉ vào đĩa bên cạnh, “Mau nếm thử salad nữa đi, có nước sốt bí mật, không giống với bên ngoài đâu.”
Bữa tối ấm cúng thoải mái, Lương Tụng Thịnh ăn hết miếng bít tết cuối cùng, lau khóe miệng, “Bây giờ có thể cắt bánh kem được chưa?”
Dư Niệm đã sớm không chờ được nữa, “Được chứ ạ!”
Hộp bánh mở ra, hình chibi vẽ tay in trên mặt bánh. Người cao mặc áo blouse trắng, người thấp ôm gấu nhỏ.
Lương Tụng Thịnh nhìn khuôn mặt đáng yêu, lại hơi méo mó, “Em làm?”
Dư Niệm gãi gãi mép bàn, “Hình như hơi xấu rồi.” “Không xấu, nhưng anh sẽ không nỡ ăn.”
“Không được, phải ăn chứ.” Dư Niệm lấy nến ra. “Còn phải ước nữa.” Nến được thắp lên, bài hát chúc mừng sinh nhật cũng được hát.
Dư Niệm nhìn Lương Tụng Thịnh ước nguyện.
Quá trình này thật thần kỳ, trình tự ước nguyện trẻ con, Dư Niệm nghĩ Lương Tụng Thịnh chỉ làm qua loa cho có. Nhưng anh chắp hai tay, nhắm mắt ước rất lâu rất lâu, lâu đến mức như có vô số điều ước vậy. Dư Niệm có chút muốn hỏi, nhưng nhịn lại.
Lương Tụng Thịnh mở mắt, nhìn cậu qua ánh nến, “Bây giờ làm gì?” “Thổi nến chứ ạ!” Dư Niệm cười nói: “Nến tắt rồi, trước khi sinh nhật năm sau đến điều ước đều sẽ thành hiện thực.”
Lương Tụng Thịnh: “Cùng nhau không?”
“Dạ được!” Vị trí của Dư Niệm hơi xa nến, cậu chống tay lên mặt bàn, thân người nghiêng về phía trước, “Vậy em đếm ba hai…”
Lương Tụng Thịnh vẫy tay, “Lại đây chỗ anh.”
Dư Niệm đi đến bên bàn Lương Tụng Thịnh, chân vừa đứng vững, đã bị người ta ôm vào lòng, từ phía sau ôm chặt lấy hai cánh tay cậu.
Lương Tụng Thịnh luôn có thân nhiệt cao hơn cậu, ngực áp vào lưng cậu có thể tưởng tượng ra đủ loại tình tiết trong truyện tranh.
Dư Niệm ngồi trên đùi người đàn ông, thân nhiệt nóng, vành tai nóng, cổ họng nóng, tóm lại đều nóng hơn ánh nến.
Nến sắp cháy hết, Lương Tụng Thịnh ôm chặt cậu, “Niệm Niệm, thổi nến được chưa?”
Dư Niệm ngơ ngác gật đầu.
Lương Tụng Thịnh thở bên tai cậu, “Em đếm ba tiếng, chúng ta cùng nhau.”
Tim không nghe lời, giọng nói vùi trong lòng.
Dư Niệm nắm chặt vạt áo, hít sâu một hơi, “Ba, hai, một…” Đếm ngược kết thúc, Dư Niệm dùng sức thổi.
Bên tai không còn nghe thấy tiếng thở của Lương Tụng Thịnh, chỉ có giọng nói trầm thấp dịu dàng.
“Niệm Niệm, tối nay anh rất vui.” “Niệm Niệm, cảm ơn vì có em.”
Nến tắt, tim Dư Niệm vẫn trôi theo ánh nến, chìm đắm trong những lời dịu dàng.
Dư Niệm cắt phần bánh hình cậu bé gấu cho Lương Tụng Thịnh, cắt phần bác sĩ cho mình.
“Muốn trét kem không?” Lương Tụng Thịnh bưng khay bánh, sẵn sàng hành động.
Dư Niệm cầm giấy lau ngón tay dính kem của anh, “Không không, còn có chuyện khác phải làm.”
Lương Tụng Thịnh: “Chuyện gì?”
“À? Ừm…” Dư Niệm ấp úng, cúi đầu kéo kéo vạt áo, “Lương tiên sinh, em có thể uống chút rượu không?”
Lương Tụng Thịnh: “Không được.” Dư Niệm ỉu xìu, “Vì sao?”
“Nguy hiểm.”
Dư Niệm đặt bánh kem xuống, rúc vào lòng anh, “Hôm nay em không ra ngoài, chỉ uống trước mặt anh thôi cũng không được sao?”
Lương Tụng Thịnh không chịu nổi sự nũng nịu của cậu, “Nước ép không được à? Hay là soda.”
“Em chỉ muốn uống rượu thôi, chỉ một chút thôi.” Dư Niệm mắt đỏ hoe, “Em mười tám tuổi rồi mà còn không được uống rượu, mất mặt quá.” Lương Tụng Thịnh: “Nhà không có rượu.”
“Có, em mua rồi!” Dư Niệm chui ra khỏi lòng anh, “Em đi lấy!” Chưa đầy hai phút, Dư Niệm ôm ba chai rượu trở lại.
Một chai rượu trắng, một chai rượu mạnh, còn có một chai rượu vang. Lương Tụng Thịnh lấy đi chai rượu trắng và rượu mạnh có độ cồn cao, chỉ mở chai rượu vang.
Hai ly chân cao Dư Niệm rót đầy ắp.
Không hề có ý tứ thưởng rượu, trong lòng mang theo ý đồ riêng, Dư Niệm ép Lương Tụng Thịnh uống hai ly lớn, mình lại bịt mũi uống một ly.
Nhân lúc còn tỉnh táo, Dư Niệm chạy lên lầu, “Lương tiên sinh đợi em một lát, em xuống ngay!”
Tiếng bước chân vội vã, Dư Niệm biến mất trên tầng hai. Trong tầm mắt chỉ còn lại nửa ly rượu vang và ánh đèn ấm áp.
Lương Tụng Thịnh lắc lắc ly rượu vang, môi chạm vào thành ly tròn, vị nho chua chát tràn vào khoang mũi, có lẽ là do tâm trạng ảnh hưởng đến rượu, Lương Tụng Thịnh lại có chút nghiện ngập trong chốc lát.
Muốn dùng thời gian một ly rượu để chờ một người. Rượu chưa uống hết nhưng có âm thanh đặc biệt. “Leng keng keng ~”
“Leng keng keng ~”
Tám giờ tối, phòng ăn chỉ có chân nến làm nguồn sáng, bóng xám lay động theo tiếng chuông.
Lương Tụng Thịnh đã uống rượu, hơn nữa say rất nghiêm trọng. Nếu không sao anh có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Dư Niệm hóa trang thành một con vật nhỏ lông xù, đang chậm rãi đi về phía anh.
Chú hươu nhỏ có chóp mũi đỏ, khuôn mặt đỏ ửng như quả cà chua chín. Bóng nửa thân trên đổ xuống nền gạch sáng bóng. Băng đô tai hươu hòa cùng mái tóc ngắn, chiếc đuôi cong giấu trong bóng tối, theo cử động mà lay động.
Đuôi không thể nói, nhưng lại có thể mê hoặc người.
Chất liệu vải mà chú hươu nhỏ dùng có hạn, tứ chi và eo che không kín. Hai cổ tay và cổ chân phải đều có một chiếc chuông, trước cổ cũng có một chiếc. Duy chỉ có cổ chân phải, còn có một chiếc vòng pha lê.
Chuông theo tứ chi lay động va chạm vào gió trong không khí. Bóng của Dư Niệm không ngừng kéo dài, từng bước từng bước đi vào thế giới của Lương Tụng Thịnh.
Giống như một con mồi tự chui đầu vào lưới, hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm đang đến.
Dư Niệm có chút choáng váng, chỉ có thể miễn cưỡng giữ được tỉnh táo. Đồng tử của Lương Tụng Thịnh nhìn chằm chằm vào cậu, còn nóng bỏng hơn cả mặt trời giữa trưa, giống như một kẻ săn mồi muốn nuốt chửng cậu.
Dư Niệm sợ hãi, nhưng không muốn trốn.
Dù anh có là thợ săn, cũng là thợ săn của riêng cậu.
Dư Niệm chủ động đứng trước mặt thợ săn, sờ vào chiếc đuôi sau lưng, “Lương tiên sinh, a ừm…!”
Cơ thể bị thợ săn khống chế, dễ dàng bế lên đùi.
Cơ thể cậu nằm gọn trong lòng bàn tay, bị thợ săn nhìn chằm chằm vào mặt, bị thợ săn quấn lấy eo, bị thợ săn thô lỗ chạm vào đuôi, từ đầu đến xung quanh khe mông.
Bàn tay của thợ săn quá nóng, làm bỏng da, căng thẳng đến run rẩy. Trong ánh mắt của thợ săn có sự cường thế của kẻ chiếm hữu, anh không chỉ muốn sờ, còn muốn nuốt sống cậu.
“Sao lại mặc thế này?”
Trong hơi thở của Lương Tụng Thịnh có vị rượu nho, là công cụ để thợ săn mê hoặc con mồi.
Dư Niệm giơ tay lên, chuông theo đó mà động, nắm lấy cổ áo anh, “Không thích sao?”
“Thích.” Lương Tụng Thịnh nắm lấy cổ tay cậu, đầu ngón tay lắc chuông.
“Leng keng leng, leng keng~”
Thanh âm thanh thúy và có sức xuyên thấu, không giống như tiếng chuông, mà là hơi thở trước khi sự vui vẻ sắp đến.
Âm thanh là chất xúc tác cho tình cảm, Dư Niệm khép hai chân, “Em buồn ngủ rồi, muốn lên lầu.”
Chú hươu nhỏ mềm mại được bế lên giường, cậu rất ngoan, không buông tay, mặc người ta tùy ý sắp đặt.
Lương Tụng Thịnh xoa xoa tai hươu, “Có muốn đi tắm không?” Dư Niệm hoảng loạn bất an, “Đợi…đợi một lát.”
Phòng ngủ không có đèn, trong bóng tối có thể nhận ra đường nét trên khuôn mặt Lương Tụng Thịnh.
Dư Niệm co chân lại rồi lại duỗi ra, cậu ngẩng cằm, tìm được vị trí yết hầu, nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn lên, “Lương tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.” “Cảm ơn em.”
Dư Niệm vòng tay qua cổ anh, đầu lưỡi tìm đến yết hầu. Trên mạng nói, đây là khu vực nhạy cảm của đàn ông.
Quả nhiên mới thử hai lần, hơi thở của Lương Tụng Thịnh đã bắt đầu bất an, tay nắm cậu càng lúc càng chặt.
Dư Niệm thu cằm lại, dùng răng cắn mở cúc áo sơ mi. Một cúc, hai cúc, ba cúc…
Mỗi khi cắn một cúc, đầu lưỡi lại l.iếm một vòng quanh cúc áo, áo sơ mi ướt thành nửa trong suốt, tất cả các khu vực đều lưu lại dấu vết của cậu, cậu vẫn không cam tâm muốn tiếp tục.
Dư Niệm luồn hai tay qua lớp áo sơ mi, ôm lấy cơ thể Lương Tụng Thịnh, hôn đi hôn lại những khu vực mình đã lưu lại dấu vết, “Lương tiên sinh, anh thích không?”
Hơi thở của Lương Tụng Thịnh rất nặng nề, ấn vào gáy cậu ngăn cản cậu tiếp tục, “Niệm Niệm, đừng dụ dỗ anh nữa.”
Dư Niệm càng được đà lấn tới, “Em chính là muốn dụ dỗ…” Muốn đem bản thân mình tặng cho anh.
Tác giả có điều muốn nói:A, a a a, a a!