Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 231: Trận Nam Ninh (4)



Chương 231: Trận Nam Ninh (4)

Dương Khang may mắn vì nhờ bị đuổi khỏi hầm mà thoát c·hết.

Dương Khang cũng xui xẻo vì bị đồng đội bỏ rơi, một mình đơn độc giữa chiến trường khốc liệt.

Nhưng tất nhiên, hiện tại không phải lúc để gã ta suy nghĩ việc đó.

Mặt đất chấn động một lần nữa thu hút sự chú ý của Dương Khang.

Những hạt sỏi bị rung lắc ngay trước mũi giày lấm lem bùn đất giống như tung tăng chào đón chủ nhân mới.

Không có tiếng pháo nào xuất hiện.

“Vậy rốt ruộc địa chấn từ đâu ra?”

Dương Khang ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gần trăm con voi chiến chậm rãi đi tới.

Mỗi bước đi, bàn chân voi khổng lồ đều tạo ra một làn sóng địa chấn rung chuyển tâm can.

Trái tim Dương Khang đập bình bịch liên hồi như trống tựu trường.

Đẳng sau đội Hỏa Tượng, bộ binh đại Việt đồng loạt đứng dậy tổng tiến công, tốc độ chậm rãi nhưng cực kỳ vững chắc.

Ở trên lưng voi chiến, một binh sĩ cầm pháo cỡ nhỏ xoay hướng Dương Khang nạp đạn, bắn.

Họng pháo lạnh lẽo làm trực giác của Dương Khang báo động dữ dội, anh ta cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, quăng súng và bổ nhào về phía chiến hào.

Gót chân anh ta vừa rời đi thì “ầm” một tiếng, pháo nổ, đạn rơi ngay tại vị trí mà trước đó Dương Khang còn đứng.

Bụi mù tản đi, để lại hố đất b·ốc k·hói và đầu đạn pháo to tổ chảng.

Chỉ cần chậm một giây thôi thì Dương Khang đã trở thành một cỗ t·hi t·hể.

Thoát c·hết trong gang tấc, Dương khang rơi vào dưới chiến hào, cơ thể rơi cái bịch xuống độ sâu hơn hai mét, may mắn có xác đồng đội đỡ nên không bị c·hấn t·hương.

Anh ta lồm cồm bò dậy, bàn tay cảm nhận được máu tươi thấm ướt, khuôn mặt lấm lem bùn đất, môi chảy máu sau cú va đập vào báng súng.

Cúi đầu mặc niệm một lát, Dương Khang lồm cồm bò dậy, nhặt một khẩu súng của ai đó đ·ã c·hết rơi rớt bên cạnh, chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng anh ta còn chưa kịp cảm thấy vui mừng thì đã phải nhìn thấy một hình ảnh chấn động.

Bằng chíu!

- Á!



Một người lính Mãn thanh đứng ngay sát bên cạnh Dương Khang đang cầm súng bắn trả bị viên đạn xuyên táo c·hết ngay tại chỗ.

Lực quán tính đẩy tên lính ngã ngửa ra đằng sau, đầu đập vào thanh chống vách vào, ngã úp mặt xuống đất, nằm chồng lên xác một kẻ khác.

Lúc này, Dương Khang mới chú ý dưới mặt đất chồng chất xác c·hết chật đất, kín chỗ.

Họ đều là những kẻ xấu số không sống qua nổi đợt pháo kích trước đó, chỉ có thể trở thành miếng lót chân cho người ở lại đứng lên trên chiến đấu.

Theo hướng đó, nhìn xa hơn, Dương Khang có thể nhìn thấy hàng chục trăm lính Mãn Thanh lấm lem bùn, bê bết máu, giẫm lên xác đồng đội chiến đấu.

- Nhắm vào người quản tượng!

- Bắn đi!

- Cẩn thận, thấp đầu xuống!

Bằng!

Trong tiếng la hét om sòm, hàng loạt viên đạn từ bộ binh Đại Việt xả xuống chiến hào áp chế không cho lính Mãn Thanh không dám ngẩng đầu lên.

Tia đạn tóe lửa vù vù bên tai làm đám lính yếu bóng vía sợ tè ra quần.

Không phải ai cũng đủ can đảm ngoi đầu lên kiểm tra điểm may mắn của bản thân.

Dương Khang giương mắt nhìn phía cuối chiến hào, nơi đó có ngã rẽ thông về đoạn chiến hào đang thi công dở dang nhưng đã bị pháo bắn sập.

Bùn đất, gỗ chống gãy nát chồng chất lên nhau.

Có thể tưởng tượng được binh lính ở phía bên kia đang tuyệt vọng thế nào khi bị chôn sống dưới chính hầm mộ do bản thân tạo ra.

Càng không cần phải nói với đám lính nô lệ chạy như con lăng quăng trên mặt đất.

Với kiến thức quân sự gà mờ, Dương Khang biết thế trận đã không thể cứu vãn.

“Mình phải trốn đi!”

“Mình còn trẻ, còn giàu sang phú quý, vợ đẹp ở nhà, không thể c·hết uổng tại đay được.”

Dương Khang liếc xung quanh tìm đường trốn.

Toàn bộ chiến hào lúc này hỗn loạn đến mức khó tin, không thiếu kẻ có tư duy chạy trốn như anh ta.

Đáng tiếc, tất cả những kẻ dám ngoi đầu lên mặt đất đều bị bộ binh Đại Việt b·ắn c·hết.



Bằng!

Một phát súng thiện xạ nhắm chuẩn vào tên lính Mãn Thanh trên đường tháo chạy.

Đối phương ngã gục xuống đất, trở thành một điểm chiến công trên huy chương của anh lính Đại Việt.

Anh ấy ngồi dậy, khom người đi theo sau đội Hỏa Tượng, tiếp tục tiến lên t·ấn c·ông.

Đứng từ đây, có thể thấy được vẻ mặt tuyệt vọng của những binh lính Mãn Thanh.

Họ cố gắng nổ súng một cách vô nghĩa về phía bộ đội Đại Việt bằng khẩu súng lạc hậu, cũ kỹ, ngay cả da voi cũng chẳng xuyên qua nổi.

Tuy cũng có người thành công nhưng phần lớn đều bị chặn lại bởi Hỏa Tượng da dày thịt béo.

Bốn trăm mét!

Ba trăm mét!

Hai trăm mét!

Ngày càng tới gần, bộ đội Đại Việt chạy nước rút tiến sát lại trận đại trong khi Hỏa Tượng đứng ở xa áp chế hỏa lực.

Cái này gọi là liên hợp tác chiến nhiều binh chủng.

Đến khi bộ binh tiến sát được sẽ đồng loạt nằm sát xuống mặt đất, tránh khỏi tầm bắn của địch.

Họ nằm nghiêng một bên, lấy lựu đạn ra, kéo chốt và ném xuống dưới chiến hào.

Cự ly gần khiến độ chính xác cực cao, rơi vào giữa chiến hào hỗn loạn, đen tối.

Binh lính Mãn Thanh đang hò hét chiến đấu, đột nhiên phát hiện có viên trái cây bé bé xinh xinh rớt dưới chân.

Tân binh còn đang tò mò không biết cái gì trong khi cựu binh hoảng hồn hét to lên “có lựu đạn!” rồi nằm sấp xuống đất!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Một loạt t·iếng n·ổ chạy dọc theo chiến hào, kèm theo đó là xác người hất văng lên trời.



So với pháo kích trước đó thì nhỏ hơn nhiều nhưng hiểm ở chỗ chuẩn xác tiêu diệt lực lượng Mãn Thanh ngoan cố chống cự.

Bụi khói tản đi, tình cảnh dưới chiến hào thảm thiết gấp chục lần so với trước đó.

Thi thể không trọn vẹn, bị nổ nát chồng chất lên nhau.

Một ít kẻ may mắn sống sót cũng đã nằm thoi thóp hoặc ôm đầu từ bỏ chống cự.

Đúng lúc này, hiệu lệnh vang lên từ phía Đại Việt!

- Xung phong!

- Vượt chiến hào!

Bộ đội Đại Việt theo mệnh lệnh lướt qua chiến hào tiến về phía trước.

Đầu tiên là cầu thang mi ni chuyên dùng để vượt chiến hào được đặt lên trên.

Tiếp sau đó, bộ đội vác súng trên vai vượt qua nhanh chóng bằng kỹ thuật điêu luyện.

Người phương tây chậm chạp, ục mịch có thể e ngại chứ q·uân đ·ội châu á với thể trạng nhỏ gọn và khéo léo rất dễ dàng vượt qua chiến vào bằng cách này.

Một số bộ đội đứng canh dọc chiến hào, bắt giữ người đầu hàng và giải quyết kẻ địch còn sót.

Chiến hào trị giá hàng trăm ngàn lượng bạc chế tạo gấp gáp thậm chí còn không thể ngăn cản bước chân bộ đội Đại Việt được vài dây.

Phòng tuyến bên ngoài thất thủ, kế hoạch câu giờ của Lâm Tắc Từ cùng người tây dương phá sản hoàn toàn.

Trận mở màn kết thúc với thắng lợi áp đảo nghiêng về phía Đại Việt.

Nhìn binh đoàn màu xanh lá cây nhanh chóng lướt qua chiến hào, tiến vào Nam Ninh, Lâm Tắc Từ ở trên tháp cao chỉ có thể thở dài:

- Chiến hào thất thủ, ba ngàn dũng sĩ bị tiêu diệt.

- Chỉ có thể trông chờ vào kế hoạch B, cố thủ chờ viện binh tới.

Viện binh trong miệng Lâm Tắc Từ là lính đánh thuê Thụy Điển cùng đại pháo.

Dựa theo tính toán của Lâm Tắc Từ, chỉ cần kiên trì đến lúc pháo tới thì có thể tạm ổn định chiến tuyến.

Ở bên cạnh Lâm Tắc từ, một người tây dương khệnh khạng chỉ tay với vẻ trịch trượng:

- Không cần lo lắng, chỉ việc chờ tới thần binh da trắng tới thì dăm ba lính Việt sẽ thua ngay.

- Chiến hào thất thủ là do lũ tiện dân hạ đẳng lười biếng, chiến đấu quá kém, không sử dụng được chiến thuật và v·ũ k·hí tiên tiến nhất thế giới.

- Nhưng không sao, tiện dân còn nhiều, cứ đem quăng lên chiến trường câu giờ là được.

- Hãy sử dụng dân thường làm lá chắn, thực hiện c·hiến t·ranh đường phố câu giờ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.