Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 230: Trận Nam Ninh (3)



Chương 230: Trận Nam Ninh (3)

Ầm!

Một t·iếng n·ổ rung chuyển mặt đất vang lên.

Bụi mù bốc lên dữ dội ở vị trí mà lão quý tộc bát kỳ vừa mới đứng.

Khói lửa nuốt trọn cơ thể của lão quý tộc gian ác trong ánh mắt kinh ngạc của quý tộc xung quanh.

Những người đang ở dưới chiến hào chỉ cảm giác như có địa chấn xảy ra, bụi đất rớt đổ xuống chiến hào đang làm dang dở.

Anh chàng tân binh kia không hề biết chuyện gì xảy ra vì bận cúi đầu xuống đất, chỉ đột nhiên cảm thấy bụi bặm và một thứ chất lỏng sền sệt bám đầy trên lưng.

Chúng hòa quyện với nhau, tạo ra hỗn hợp dính chặt không rời giống như tội ác dơ bẩn.

Tiếng la hét của lão quý tộc cũng bị che khuất đi bởi pháo nổ dễ nghe.

Nhưng anh ta không dám có phản ứng gì, khuôn mặt cúi thấp sâu hơn dưới mặt đất, giả vờ làm đà điểu.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Một loạt t·iếng n·ổ vang lên ầm ầm bên tai, cắt đứt câu chuyện chủ - nô dân chủ và tự do.

Từ phía sau, còi báo động vang lên inh ỏi, cho thấy c·hiến t·ranh đã cháy tới sát sau đít, giả vờ câm điếc chỉ c·hết nhanh hơn.

Binh lính Mãn Thanh từ từ trèo lên chiến hào, ngẩng đầu và nhìn thấy cảnh tượng cả đời này cũng không quên được.

Kịch!

Kịch!

Kịch!

Bánh xe chầm chậm lăn qua đất sỏi nhờ lực đẩy của bộ đội đằng sau.

Từng khẩu pháo to lớn, mạnh mẽ đầy uy lực xếp hàng hàng lớp lớp dày đặc nhìn không thấy điểm cuối.

Có khẩu khai hỏa.

Có khẩu đang điều chỉnh góc.

Cũng có khẩu đang còn trên đường di chuyển vào vị trí.

Số lượng quá lớn lên đến hơn ba trăm khẩu đại pháo khiến không thể nào đồng bộ khai hỏa được.

Ở phía đối diện, dù cách nhiều cây số, đám lĩnh Mãn Thanh vẫn có thể cảm giác được hàng trăm họng pháo lạnh lẽo đang chĩa về phía mình.

Bằng cách thần kỳ nào đó, Đại Việt đã bí mật đưa trận địa pháo tới sát chiến hào mà chẳng ai hay biết.

Có thể là vì những cành cây xanh tươi ngụy trang quá tốt, cũng có thể vì đám lính trinh sát bận điều tra tình báo trong kỹ viện.

Tóm lại, giờ không phải là lúc suy nghĩ vấn đề đó.



Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Hàng trăm nòng pháo b·ốc k·hói tiếp tục xả đạn bắn về phía chiến hào còn đang xây dở.

Cảnh tượng đạn pháo nổ tung tóe như ngày tận thế nhanh chóng nuốt chửng lấy những kẻ ngáo ngơ vẫn còn đứng đơ ra trên mặt đất vì bị sốc.

Đừng nói là cư dân Mãn Thanh, ngay cả các quan chỉ huy tây dương cũng chưa từng nhìn thấy trận đại chiến kinh thiên động địa thế này.

Xấu số thành bãi thịt nát, hơi xui đứt tay gãy chân, may mắn thì được nhuộm đỏ miễn phí không lấy tiền.

Đúng vậy, chỉ lấy mạng thôi.

Lúc này, đạn pháo sẽ không quan tâm đối phương là thân phận gì, cao quý hay tiện dân mà chỉ đối xử công bằng.

Đứng trước hỏa lực, chúng sinh bình đẳng.

- Quân Việt tới rồi!

- Mau xuống chiến hào!

- Vào hầm trốn!

- Chạy mau!

Sau những giây phút đầu tiên sững sờ, binh lính Mãn Thanh hò hét hỗn loạn và vội vàng tìm chỗ trốn.

Đầu tiên là lực lượng bát kỳ tinh nhuệ nhất, cầm lấy những khẩu súng tây dương lỗi thời chạy xuống chiến hào đã hoàn thiện, tựa lưng vào tường đất chuẩn bị chiến đấu.

Nói là chuẩn bị chiến đấu nhưng ngón tay run rẩy cùng trong mắt căng ra vì sợ hãi cho thấy kết quả thực tế thế nào rất khó nói.

Một vài người thông minh hơn nữa là chui hẳn vào trong hầm tránh nạn, cúi thấp đầu cầu nguyện phật tổ, thượng đế phù hộ.

Nhưng không phải ai cũng có điều kiện ấy.

Cơn mưa đạn pháo như trút nước không cho phép binh lính Đại Thanh di chuyển quá xa.

Các tân binh ngáo ngơ chỉ có thể nằm sấp dưới chiến hào đang đào dở ôm đầu hoặc đánh cược bản thân là con riêng của nữ thần may mắn chạy loạn khắp nơi.

Ầm!

Một viên đạn pháo rớt ngay sát bờ chiến hào.

Mảnh đạn vỡ ra b·ắn c·hết ba tên lính bát kỳ trên đường chạy tới chỗ cầm v·ũ k·hí.

Mặc dù chúng đã cố gắng cúi thấp đầu dưới chiến hào nhưng rõ ràng như thế không có tác dụng gì ở cảnh tượng tận thế này cả.

Chưa dừng lại ở đây, hàng ngàn bộ binh Đại Việt với súng trường trên tay đi từ trong chỗ nấp chạy ra ngoài.

Binh lính tràn ngập nơi, xung phong tiến gần về phía chiến hào với thế uy phong không thể đỡ.



Họ cầm súng quỳ một gối hoặc nằm xuống, ngắm bắn về phía chiến hào ở khoảng cách hơn một cây số.

Theo sát phía sau là hàng trăm khẩu súng cối hỗ trợ hỏa lực mang vác trên vai của hai người lính được tháo xuống, đặt trên nền đất, lắp giá đỡ và bàn đế, chuẩn bị tác chiến.

- Hướng góc bốn mươi độ!

- Nạp đạn, bắn!

Theo chỉ lệnh, một người lính lấy đạn trong thùng cạnh đó.

Nói là đạn nhưng trông nó giống một quả bom mini hơn.

Bộ đội lấy đạn cối ra, thả vào trong nòng súng, sau đó vội vàng quay sang nơi khác, cúi người, bịt tai.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Đạn cối tiếp tục bắn thành đường vòng cung về phía những chiến hào đang dang dở.

Với xạ tốc nhanh hơn nhiều lần đạn pháo, súng cối cho kẻ địch biết thế nào là hỏa lực chân chính.

Toàn bộ chiến hào bị cày xới nát bét như vừa trải qua bão cấp mười tám.

Vách đất chưa kịp gia cố đổ sụp xuống hàng loạt chôn sống hàng trăm binh lính Mãn Thanh.

Ngay cả những chiến hào đã hoàn thiện cũng không chịu nổi trước những đợt pháo kích điên cuồng.

Cây chống thanh giằng vỡ vụn ra thành từng mảnh, nghiêng ngã khắp nơi.

Nhưng mà khốn khổ nhất phải bàn đến những nô lệ tội nghiệp b·ị b·ắt làm lao động khổ sai.

Họ không có bất kỳ thứ gì che chắn, chỉ có thể hoảng hốt chạy loạn trên mặt đất bị cày xới bởi bom đạn.

Dưới hỏa lực mạnh mẽ, lực lượng nô lệ thiệt hại nghiêm trọng, mười n·gười c·hết chín, một đứa còn lại cũng lay lắt.

Nhưng đây không phải là thứ mà chỉ huy phía Đại Thanh quan tâm.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Chỉ nghe bụp một tiếng.

Hầm ngầm an toàn của các quý tộc Mãn Thanh bị bom nổ làm sụp xuống mảng lớn, đất đá rơi rớt cùng với tiếng kinh hô hoảng sợ.

Tất cả đều nhắm bịt mắt lại, không dám mở mắt ra vì sợ một giây sau bản thân sẽ c·hết.



May mắn, tạm thời họ còn an toàn và hầm chưa sập.

Đột nhiên, tướng lĩnh chỉ huy đứng dậy hạ lệnh:

- Cần phải có người ra ngoài!

- Không thể bị động chịu đòn thế này được!

- Dương Khang, cậu dẫn đầu đội lính đi ra ngoài chống trả.

Dương Khang sững sờ, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo vì đây không khác gì chịu c·hết.

Những binh lính theo sau Dương Khang cũng vậy, họ không muốn ra ngoài t·ự s·át.

Gã run rẩy nói:

- Tướng quân, đi ra ngoài bây giờ rất nguy hiểm.

Nhưng gã chỉ huy kia không chỉ nói đùa, cầm súng dí thẳng vào đầu:

- Đi ra hoặc c·hết, mày chọn đi!

Tên chỉ huy thực ra muốn mượn mạng Dương Khang để thăm dò xem có ra ngoài chạy trốn được hay không, tất nhiên sẽ không để Dương Khang từ chối.

Dương Khang nhận thấy nòng súng lạnh lẽo và ánh mắt ác độc của những kẻ khác liền biết bản thân không được chọn.

Gã ta đành phải liều mạng nhắm mắt dẫn đội lính rời khỏi hầm trú ẩn, lên mặt đất chiến đấu.

Ầm!

Ầm!

Bằng!

Vừa mới rời khỏi cầu thang lên mặt đất, đoàn người của Dương Khang đã bị một loạt đạn pháo và bắn tỉa truy quét.

Thậm chí có xác lăn ngược hướng cầu thang về lại dưới hầm, khiến cả đám sợ kh·iếp vía, bám chặt hơn.

Nhưng liệu ẩn nấp có an toàn?

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Lại tiếp tục một loạn đạn pháo đập thẳng vào nóc hầm.

Lực trùng kích khiến cột đỡ chống hầm trú ẩn chịu không nổi, gãy làm đôi.

Trong ánh mắt kinh hãi của đám người Mãn Thanh, hai bên cây chống chịu không nổi, dần dần bị vách đất lở ép đổ sụp xuống.

Ầm ầm!

Toàn bộ căn hầm trú ẩn sụp đổ, chôn sống những kẻ tham sống s·ợ c·hết.

Lúc này, Đợt oanh tạc cũng tạm thời dừng lại, Dương Khang vô tình trở thành kẻ sống sót duy nhất nhờ… bị đuổi khỏi hẩm.

Thật khó để nói đó là may mắn hay xui xẻo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.