“Nhìn rõ tình huống hiện tại đi, giờ ngươi đang nằm trong tay ta. Ta từ bi rộng lượng tha mạng cho ngươi. Ngươi hoặc là đồng ý với điều kiện của ta, mang theo người giấy thế thân của Tần Mạn Từ đi đầu thai chuyển kiếp, hoặc là chỉ có con đường chết.”
Yến Tuyền vừa thoa phấn lên mặt, che đi sự mệt mỏi sau một đêm không ngủ vừa bàn điều kiện với Lưu Thừa.
“Trời xanh trên cao, đất dày làm chứng, ngươi vừa mới thề sẽ thả ta ra!”
“Đúng vậy, ta thề rằng chỉ cần ngươi nghe lời ta thì ta sẽ tha cho ngươi. Ý của ta vẫn vậy, ngươi nghe thì ta thả, ngươi không nghe thì ta giết.”
Lưu Thừa mới biết mình lại bị lừa, tức giận đến mức chửi ầm lên: “Hèn hạ!”
“Ngươi đừng không biết điều, người giấy này trông nhỏ xíu, một con đã tốn năm mươi lượng bạc. Nếu không phải vì thấy ngươi si tình với Tần Mạn Từ, ta mới không cho ngươi đâu.”
Nguyên nhân một phần là vì thấy hắn ta si tình với Tần Mạn Từ, một phần khác là vì Yến Tuyền sợ giết hắn ta sẽ vướng vào nhân quả. Dù sao trước đây cao nhân mà Long phu nhân tìm đến cũng không muốn hàng phục hắn ta, để an toàn tốt hơn hết là nên tìm cách siêu độ hắn ta vậy.
Mọi chuyện đã nói rõ ràng rồi, nhưng Lưu Thừa vẫn còn tức giận, không muốn đồng ý. Yến Tuyền buông hộp phấn xuống, cầm người giấy đi ra chỗ mặt trời mọc.
Ánh sáng ban mai không quá chói chang, nhưng đối với Lưu Thừa mà nói đau đớn không hề giảm bớt, tổn thương cũng không hề giảm bớt, linh hồn như đang bị lửa thiêu đốt, đau tới không muốn sống.
“Ta đồng ý với ngươi!” Trong hoàn cảnh này, Lưu Thừa buộc phải đồng ý với điều kiện của Yến Tuyền.
Tuy nhiên Yến Tuyền vẫn không dừng tay, cho đến khi tra tấn hắn ta đến mức thoi thóp, sắp hồn phi phách tán mới đưa hắn ta vào trong nhà.
Cũng không thể trách nàng tàn nhẫn, dù sao bản lĩnh của Lưu Thừa không nhỏ, nàng phải đảm bảo rằng khi thả Lưu Thừa ra sẽ không thể làm hại mình.
Dựa theo lời hứa, Yến Tuyền tạo ra một người giấy thế thân của Tần Mạn Từ, sau đó một tay cầm chuông Tam Thanh phòng thân, một tay xé rách người giấy giam giữ hồn phách Lưu Thừa.
Lưu Thừa thoát ra khỏi người giấy, linh hồn đã gần như trong suốt, không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào người giấy hồi lâu, mãi một lúc sau mới nói: "Làm giống thật đấy."
Yến Tuyền không biết trong mắt quỷ hồn nó trông ra sao, dù sao nàng nhìn vào vẫn chỉ thấy một người giấy, nhưng chỉ cần hắn ta hài lòng là được.
Yến Tuyền sai người mang chậu lửa đến, đốt cháy người giấy và đưa cho Lưu Thừa.
Ngay khoảnh khắc ngọn lửa tắt lịm, bên cạnh Lưu Thừa xuất hiện một bóng trắng hơi mờ, dung mạo giống hệt Tần Mạn Từ, lúc này Yến Tuyền mới hiểu câu nói giống thật đấy của hắn ta.
Lưu Thừa do dự một chút, đưa tay khẽ nắm lấy tay người giấy, người giấy nở nụ cười tươi với hắn ta. Ngoại trừ bóng dáng hơi trắng nhợt, người giấy thế thân không khác gì hồn phách người thật.
Lưu Thừa nhìn nụ cười của nàng ấy, ngẩn người một lúc rồi chua xót nói: "Có thể các ngươi không tin, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy cười với ta."
Trước khi cứu Tần Hòe Tự, hắn ta đã gặp Tần Mạn Từ, lần đó hắn ta gánh củi bán cho Tần phủ, vô tình xông vào hậu hoa viên, từ xa nhìn thấy nàng ấy ngồi nghiêng trên tảng đá bên cạnh hồ sen, cười dịu dàng cho cá trong hồ ăn.
Gió nhẹ thổi bay mái tóc đen nhánh của nàng ấy, lay động tà áo mỏng manh, cũng lay động cả trái tim hắn ta.
Hình ảnh ấy in sâu vào tâm trí hắn ta, ngay cả trong mơ cũng không thể nào quên.
Đêm hôm ấy là lần đầu tiên trong đời hắn ta mộng tinh, mơ thấy mình hóa thành một chú cá chép đỏ trong ao sen, há miệng đón thức ăn từ tay nàng ấy. Nhìn qua mặt nước, hắn ta ngắm nhìn những ngón tay thon dài, khuôn mặt dịu dàng mỉm cười của nàng ấy, tim đập rộn ràng, bất chấp tất cả, cố gắng nhảy vọt khỏi mặt nước lao vào lòng nàng ấy, chui vào trong xiêm y, bơi trong bờ ngực mềm mại thơm tho của nàng ấy.
Hắn ta không thể nào quên được nàng ấy, nhưng cũng biết thân phận cách biệt một trời một vực của mình và nàng ấy, không dám mơ tưởng gì xa vời. Nào ngờ ông trời trêu ngươi, duyên số để hắn ta cứu được cha nàng ấy khi lên núi đốn củi.
Khi Tần Hòe Tự hỏi hắn ta muốn gì, hắn ta không chần chừ mà nói muốn có nàng ấy, chỉ muốn có nàng ấy.
Vừa dứt lời hắn ta hối hận, nhưng không ngờ Tần Hòe Tự lại đồng ý. Giây phút ấy hắn ta chỉ cảm thấy đất dưới chân mềm nhũn, trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều bồng bềnh.
Trăng sáng trên bầu trời bỗng chốc rơi vào lòng hắn ta, hắn ta vui mừng như một đứa ngốc, ngây thơ sung sướng, mãi đến đêm tân hôn, khi nhìn thấy ánh mắt khinh miệt của nàng ấy, hắn ta mới nhận ra giấc mơ đẹp này chỉ là ảo mộng của riêng mình. Đối với Tần Mạn Từ, đây là một cơn ác mộng.
"Như ngươi đoán, ta đưa nàng ấy về quê, chính là muốn nàng ấy hoàn toàn phụ thuộc vào ta. Ta muốn từ thân xác đến trái tim nàng ấy đều thuộc về ta hoàn toàn. Ngay cả khi chết, ta không tức giận vì nàng ấy ngoại tình giết ta, mà muốn kéo nàng ấy cùng chết, như vậy mới có thể vĩnh viễn bên nhau."
"Dưa hái xanh không ngọt, ngươi yêu nàng ấy sai cách rồi. Nàng ấy giết ngươi cũng là do nhẫn nhục đến cực điểm."
Lưu Thừa gật đầu: "Nàng ấy không ưa ta, coi thường ta, vậy nên ta trút giận lên người nàng ấy trên giường. Có lúc ta không kiềm chế được khiến cơ thể nàng ấy đầy những vết bầm tím. Thỉnh thoảng ta còn dùng lời nói sỉ nhục nàng ấy. Việc nàng ấy muốn giết ta cũng là điều dễ hiểu, bởi vì tất cả đều do ta tự chuốc lấy."
Khoảnh khắc trước khi đi, Lưu Thừa rốt cuộc cũng thừa nhận sai lầm của mình. Hắn ta nhìn sang người giấy thế thân ngoan ngoãn đứng bên cạnh, thở dài một tiếng: "Long Hành Phi quả thật xứng với nàng ấy hơn ta. Ta không hiểu được tài hoa của nàng ấy, không nhận ra sự khác biệt giữa nàng ấy và những nữ nhân khác. Nàng ấy rõ ràng xuất chúng như vậy, mà ta lại muốn vùi dập tài năng của nàng ấy, biến nàng ấy thành một con rối chỉ biết dựa dẫm vào ta. Có lẽ ta chỉ cần một con rối xuất sắc, nhìn người giấy thế thân ngoan ngoãn nghe lời này, ta cảm thấy chấp niệm trong lòng đã tan biến rồi."
Lưu Thừa rời đi, cam tâm tình nguyện rời đi. Yến Tuyền thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục vẽ chân mày.
Trang điểm xong, khoác lên mình bộ trang phục mừng thọ, Yến Tuyền cầm theo Bách Thọ Đồ đến chỗ di mẫu, đi cùng các biểu ca đến chúc thọ di mẫu.
Đối với vẻ mặt yếu ớt của nàng, mọi người chỉ nghĩ rằng nàng lại bị bệnh, Hoa Dung cũng chỉ tưởng nàng thức trắng đêm qua để bắt quỷ nên mệt mỏi. Chỉ có Tống Thanh Dương biết nguyên nhân là do tối qua nàng và hắn chơi đùa quá sức. Hắn tìm cơ hội lén lút nói với Yến Tuyền: "Chúc thọ xong thì về đi, mẫu thân sẽ không trách muội đâu."
Yến Tuyền trừng mắt nhìn hắn: "Đều tại huynh, lại để muội phá hỏng cuộc vui của mọi người.”
"Lỗi ta, lỗi ta." Tống Thanh Dương liên tục nhận sai.
Nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn, Yến Tuyền nở nụ cười, nói: "Được rồi, tối qua huynh cũng thức trắng đêm, tranh thủ ngủ một chút đi."
"Đúng là phải ngủ, hôm qua bảo muội ăn nhiều tinh dịch như vậy, hôm nay thắt lưng mềm nhũn đi mấy phần."
... Bình thường toàn là nàng trêu chọc hắn, hôm nay lại bị hắn trêu chọc, mặt Yến Tuyền ửng hồng, vừa thẹn vừa giận trừng hắn, hầm hừ lại: "Rõ ràng là huynh không ngừng bắn tinh vào bụng ta, giờ còn trách ta ăn nhiều sao?"
"Ta sai, ta sai, đều do ta..."
Hai người lén lút nói mấy câu thân mật, Yến Tuyền đi trước, ngủ một giấc ngon lành trong phòng, đến khi tỉnh dậy thấy Trương Thư Nhan dẫn theo một tiểu quỷ đứng bên giường chờ nàng, tiểu quỷ vừa thấy nàng tỉnh dậy, vội vàng tiến lên hành lễ: "Cảm ơn Yến tiểu thư đã dùng cây sáo quỷ giúp ta."
"Đây là?" Yến Tuyền ngơ ngác.
"Hôm qua Lưu Thừa thổi sáo quỷ, điều khiển tiểu quỷ phá trận, vô tình giúp nó tiêu diệt con quỷ đoạt thai của nó, đặc biệt đến đây để cảm ơn."
Yến Tuyền hỏi kỹ mới biết, tiểu quỷ này chính là con quỷ đầu thai vào bụng Xuân Đào, là thai mà con trai của quỷ Đường Lê muốn đoạt. Thật khéo, đầu thai vào bụng Đường Lê chính là Tần Hoè Tự, ông ta hại cả đời Lưu Thừa, cũng hại con gái mình, trước đây suýt chút nữa hại chết Yến Tuyền, lần này chết dưới tay ba người Yến Tuyền cũng coi như là báo ứng.
"Hóa ra có thể siêu độ Lưu Thừa cũng là bởi vì thời cơ đã đến."
"Chẳng những tiểu quỷ này muốn cảm ơn ngươi, còn có người nhờ ta chuyển lời đến cho ngươi, Hồng Liên cư sĩ mời ngươi tết Trung Nguyên đến dưới chân núi Bình Phong tham gia pháp hội Thủy Bộ."