Xe ngựa nhanh chóng đến gần nha sai, hai người cản xe ngựa lại theo thường lệ, vừa hỏi thì mới phát hiện người trên xe là Tống Thanh Dương mới hồi kinh không lâu nên vội vàng hành lễ với hắn.
“Miễn lễ, miễn lễ. Tiểu chất nhi của ta cứ đòi ra ngoài ngắm trăng nhưng lại sợ tối, ta đang rảnh nên đã ra ngoài với nó.” Tống Thanh Dương giải thích: “Tiểu tử này nhát gan, không dám ngủ trong xe ngựa một mình, cứ đòi ôm ta khắng khít như thế này mới chịu.”
Tống Thanh Dương cao to, còn Yến Tuyền lại nhỏ nhắn xinh xắn. Giờ đây, nàng được hắn ôm vào lòng trong bóng tối, tôn lên dáng người nhỏ nhắn của nàng, vì vậy khi hắn bảo nàng là chất nhi của hắn, đám nha sai mới không nghi ngờ gì.
Các nha sai nghe vậy bèn bảo trẻ con đều như thế. Họ nào biết tiểu chất nhi này lại là tiểu biểu muội, càng không ngờ Tống Thanh Dương đang chững chạc nói chuyện với họ lại đang cắm côn thịt vào sâu bên trong cơ thể tiểu biểu muội, nong căng tiểu huyệt của tiểu biểu muội khiến nó bị biến dạng. Tiểu biểu muội giả vờ ngủ của hắn vừa cảm thấy căng thẳng nhưng không kém phần kích thích, tiểu huyệt ngậm chặt gậy thịt, dâm thủy tuôn ra ào ào vì quá kích thích, chảy xuống bên dưới làm ướt quần Tống Thanh, ướt cả gậy đánh xe. Ngoài ra, dâm thủy còn từ mép xe rơi xuống dưới đất, đọng lại tạo thành vết nước mờ mờ ở trên mặt đất, trên các phiến đá dọc đường.
Tống Thanh Dương nói xong bèn đánh xe ngựa chạy thẳng về trước, các nha sai tiếp tục công việc tuần tra của mình. Bốn người quay lưng lại với nhau, hai nha sai không phát hiện vệt nước đáng ngờ, không phát hiện sắc mặt thay đổi chóng vánh của Tống Thanh Dương, không phát hiện “tiểu chất nhi” đang ngủ chầm chậm mở mắt, cắn môi nghênh đón từng đợt xóc nảy dữ dội của xe ngựa.
Lúc này Tống Thanh Dương không ngồi im nữa, hắn duỗi tay nâng cặp mông mượt mà của nàng, ra sức nhào nặn rồi kéo nó dán sát vào nơi giữa hai chân của hắn, gồng eo dồn sức, mỗi lần hắn kéo mông nàng lại thì sẽ ưỡn eo đâm thẳng về trước, cắm côn thịt vào sâu trong cơ thể.
Cơ thể của Yến Tuyền vốn đã mẫn cảm vì những đợt kích thích liên hồi, nàng phải cố chịu từng cú thúc mãnh liệt của nam nhân bên dưới mình, đám nha sai vẫn còn chưa đi xa, nàng không dám kêu lên thành tiếng mà chỉ biết kìm nén chịu đựng, suýt nữa đã ngất xỉu.
“Không… Đừng… Đừng mà… Biểu ca… A… Sâu quá… Hu hu… Sâu quá…” Đợi đến nơi an toàn, cuối cùng Yến Tuyền cũng rên rỉ thành tiếng. Tiếng rên nũng nịu vang lên trên con đường trống trải không kề kiêng dè, Tống Thanh Dương vội vàng chặn miệng của nàng lại: “Ôi chao, muội nhỏ tiếng một chút, lỡ người khác nghe thấy thì sao.”
Yến Tuyền nức nở đấm vào ngực của hắn nhưng vẫn ngậm miệng lại, chỉ dám khẽ hừ trong ngực hắn tựa như rên rỉ, tựa như nức nở, vừa đáng thương cũng vừa đáng yêu khiến người khác chỉ muốn bắt nạt, ức hiếp và chà đạp nàng nhiều hơn.
Nước nhiễu từ trên xe ngựa xuống cả đoạn đường, phố lớn ngõ nhỏ trên đường quay về đều có vết tích chứng minh cho trận mây mưa của hai người. Đợi khi Tống Thanh Dương xuất tinh thì cuộc yêu này mới chấm dứt.
“Nuốt tinh dịch, húp một bát canh, món canh đã hóa thành bữa chính, không biết đồ tham ăn nhà muội đã no chưa?” Tống Thanh Dương khẽ bật cười, không nỡ rút côn thịt đã mềm nhũn ra khỏi cơ thể của Yến Tuyền. Hắn chặn tinh dinh bằng côn thịt, đâm sâu vào trong hang động ướt dầm dề đầy nước mấy lần, khiến dâm dịch tràn ra tung tóe mới lưu luyến rời đi.
Yến Tuyền chỉ cảm thấy như vừa chết một lần, rất lâu sau mới phục hồi tinh thần, cơ thể mềm như cọng bún, không còn đủ sức nhấc tay lên nữa.
Đợi khi dọn dẹp xong, Tống Thanh Dương cũng đã tỉnh rượu, hắn ôm nàng và hỏi: “Tại sao muội lại ở đây?”
“Chuyện Đỗ Nhược Sinh vẫn chưa điều tra xong mà, nên ta muốn rủ huynh cùng đi điều tra, ai ngờ huynh không ở đó. Đúng lúc Long đại nhân sai người đến phủ báo huynh uống say khướt ở nhà người ta, vì vậy ta mới nữ giả nam trang đến đón huynh về.” Yến Tuyền đã chuẩn bị lý do nói dối từ lâu.
“Ta cũng đang suy nghĩ chuyện này, vừa xong việc đã muốn đi tìm muội ngay. Ai ngờ không hiểu tại sao Long đại nhân bỗng tìm ta mời uống rượu, như thể ta không chịu đi thì không nể mặt tổ tông mười tám đời của hắn, vì vậy ta không tiện từ chối chỉ đành đi thôi. Có lẽ hôm nay muội đợi sốt ruột rồi nhỉ?”
Thấy hắn áy náy như vậy, Yến Tuyền khó chịu vô cùng. Nàng trầm ngâm giây lát mới hỏi: “Biểu ca, ta đã suy nghĩ một chuyện rất lâu, không biết có nên nói với huynh không nữa?”
“Chuyện gì? Giữa chúng ta có gì không thể nói?” Tống Thanh Dương như muốn chứng minh điều gì đó bèn trao nàng một nụ hôn lên môi, dùng nó chứng minh quan hệ thân mật của hai người.
“Ta, vừa rồi ta mới gạt huynh. Không phải ta cố tình đến đón huynh mà là ta bắt quỷ giúp Long đại nhân, Long đại nhân mời huynh uống rượu cũng là do ta bảo đấy.”
Cái gì? Nhất thời Tống Thanh Dương không thể tiêu hóa tin tức này, Yến Tuyền thấy vậy bèn chầm chậm kể hết mọi việc gần đây. Nàng muốn dạo phố với hắn là giả, muốn thả diều với hắn cũng là giả, tất cả chỉ là cái cớ để nàng được ra ngoài.
Tống Thanh Dương nghe xong vẫn chưa bình tĩnh lại được, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Thì ra tinh dịch dính trên đầu muội từ đó mà ra, ta lại là bùa hộ thân hình người của muội, Yến Tuyền…”
Yến Tuyền sững sờ, thấp thỏm lo âu, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn gọi họ tên đầy đủ của nàng.
“Muội đúng là cô nương mà ta yêu, vừa thông minh vừa lanh trí thế này.”
Hả? Yến Tuyền chưa phản ứng lại thì hắn đã ôm lấy mặt nàng, thỏa sức hôn hít.
“Huynh không trách ta đã lợi dụng huynh sao?”
“Muội đâu có lợi dụng ta làm chuyện xấu, nếu muội nói thẳng với ta thì ta cũng sẽ giúp muội mà, tại sao ta phải trách muội.”
“Biểu ca, huynh tốt quá.” Yến Tuyền quàng tay ôm cổ hắn, chủ động hôn hắn hai lần.
Tống Thanh Dương thuận thế đè nàng xuống, giật y phục của nàng ra.
“Huynh làm gì vậy?”
“Chẳng phải muội muốn hút dương khí của ta ư, mỗi ngày một lần thì sao mà đủ?”
…
Giờ Yến Tuyền mới biết thì ra hắn lo lắng cơ thể của nàng nên mỗi lần chỉ làm một hiệp rồi ngưng, không dám làm thêm nữa. Bây giờ vỡ lẽ ra làm càng nhiều thì càng tốt nên hắn mừng như được mùa, lúc nào cũng vịn cớ này xuất tinh vào người nàng hết lần này đến lần khác.
Hai người quấn lấy nhau đến tận khi chân trời sáng rực mới trở về, hai chân Yến Tuyền run rẩy, cuối cùng được hắn bế lên xe ngựa.
Khi hai người lén lúc vào cửa, đúng lúc gặp Đỗ Nhược Sinh từ ngoài thành quay về. Hắn ta vừa thấy họ thì đã cúi đầu và ủ rũ bảo: “Cô nương hôm qua là quỷ thật.”
Yến Tuyền và Tống Thanh Dương đã biết nên không bất ngờ lắm, chỉ khuyên hắn ta: “Trên đời chỗ nào không có hoa thơm, ngươi buồn bã vì một nữ quỷ làm gì?”
“Không biết vì sao thuộc hạ luôn cảm thấy mình đã từng gặp cô nương đó, rất muốn mây mưa với nàng ấy một lần dưới hoa hải đường…”
“Hoa hải đường?” Yến Tuyền ngắt lời hắn ta. Nếu nàng nhớ không lầm, lúc trước An Nhiêu từng nói lần đầu tiên nàng ấy và Vương Thủ Trung quan hệ với nhau là ở dưới tán cây hải đường trong khoảng sân ở Giang Nam.
“Ừm, không hiểu tại sao thuộc hạ rất muốn mây mưa với nàng ấy dưới hoa hải đường, kỳ lạ quá.”
Yến Tuyền thở dài, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, thì ra người buộc chuông là Vương Thủ Trung đã đầu thai chuyển thế, thời cơ đã đến nên nàng mới dễ dàng siêu độ An Nhiêu.
Sau khi an ủi Đỗ Nhược Sinh, Yến Tuyền và Tống Thanh Dương rời đi. Nàng lén quay về phòng, sau khi dỗ dành Hoa Dung xong mới rửa mặt, ngủ thiếp đi, hoàn toàn quên mất hôm nay là thọ thần của di mẫu, cuối cùng nhờ Hoa Dung nhắc nhở nên nàng mới nhớ.
“Xem ra hôm nay ta ngủ sâu quá.”
Yến Tuyền cúi đầu nhìn đôi chân mềm nhũn của mình, may mắn vì nàng đã bảo Hoa Dung báo trước với di mẫu một tiếng, bảo với di mẫu rằng bệnh của nàng nặng thêm, bởi vậy nếu nàng xuất hiện với tình huống này sẽ không bị nghi ngờ gì.
“Yến tiểu thư này, bây giờ ngươi thực hiện lời hứa của mình với ta được chưa?” Lưu Thừa bị nhốt trong người giấy không nhịn được nữa bèn gào ầm lên.
“Ngươi sốt ruột cái gì?” Yến Tuyền bảo Hoa Dung mang một người giấy làm bằng gỗ dương đến, nói với hắn ta: “Dưa hái xanh không ngọt, ngươi trăm phương nghìn kế muốn chiếm hữu Long phu nhân, một người không thích ngươi, còn ghét cay ghét đắng ngươi. Không bằng ta cho ngươi một Tần Mạn Từ ngoan ngoãn vâng lời, Tần Mạn Từ này sẽ một lòng một dạ thích ngươi, cả thân xác lẫn tinh thần đều thuộc về ngươi, chỉ yêu mỗi ngươi.”
“Ngươi có ý gì? Ngươi muốn dùng người giấy làm thế thân để gạt ta?”