Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 110: Chương 110



Sau khi nghe xong chuyện từng xảy ra với Thư thị, Yến Tuyền không muốn giúp đỡ người của Dương gia nữa, chính nàng cũng cảm thấy cặp mẫu tử kia của Dương gia đúng là đáng chết.

Dương Tề Tu không nói nữa, người đau lòng nhất chính là Dương phu nhân. Rõ ràng bà ta cũng là nạn nhân, bà ta là người biết rõ nhất những sợi xiềng xích mang tên quy củ đó có thể gây ra thương tổn lớn đến nhường nào đối với nữ tử. Nhưng bà ta không những không muốn phản kháng lại mà còn ra tay giúp đỡ cùng đàn áp những người có hoàn cảnh đáng thương giống mình, thậm chí bà ta còn là người đi đầu trong công cuộc đàn áp ấy.

Đang nói chuyện dở thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng động, Yến Tuyền vội vàng chạy tới cửa sổ xem thử, hoá ra là Dương phu nhân đã đuổi nha hoàn châm ngải cứu trị bệnh giúp bà ta ra ngoài màn trướng.

"Ngươi lại phát điên cái gì nữa thế?" Dương đại nhân tức muốn hộc máu, có lẽ ông ta vẫn còn giận Dương phu nhân vì chuyện chơi đầu nhục hồ lần trước.

“Ta không muốn chữa bệnh.” Dương phu nhân nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, khóe miệng bà ta chảy ra một dòng máu đen, vết thương lúc trước của bà ta bị nhiễm trùng nên đang bắt đầu rỉ máu và thối rữa.

Dương đại nhân còn muốn mở miệng nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, thật lâu sau ông ta mới bảo: "Tùy ngươi vậy."

Mọi người đều cả kinh trước cách nói chuyện của đôi phu phụ này, sau đó họ chợt nghĩ đến điều gì đó. Dù sao thì nếu để bên ngoài truyền ra mấy lời gièm pha về chuyện chơi đầu nhục hồ kia, Dương phu nhân cũng không xứng làm chủ mẫu của Dương gia nữa, nếu sống mà bị người đời chỉ trích thì bà ta thà chết luôn còn hơn. 

Không ai lên tiếng nữa, cứ như thể họ đều đã nhận định rằng vị Dương phu nhân kia không còn xứng với cái danh Dương phu nhân này nữa, cứ như vậy mà chết đi mới là lựa chọn tốt nhất dành cho bà ta.

“Chỉ là cùng đám nha hoàn chơi đầu nhục hồ thôi mà đã vội vàng phủ nhận sự cống hiến cả đời của Dương phu nhân cho Dương gia hay sao?” Yến Tuyền ghé người bên khung cửa sổ la hét hỏi mọi người.

Không có ai dám đáp lời Yến Tuyền, có lẽ bọn họ cũng không biết nên trả lời thế nào. Vị Dương phu nhân kia mau chóng choàng lên người thêm một lớp xiêm y nữa rồi sai nha hoàn vén tấm màn trướng trên giường ra, bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ thì trông thấy Yến Tuyền đang bày tỏ nỗi bất bình thay mình. 

Trong bóng đêm mờ ảo, bà ta nhìn thấy Thư thị đứng sau lưng Yến Tuyền với sắc mặt tái nhợt đầy quỷ dị. Bà ta hơi giật mình, tới lúc này mới chợt hiểu ra: "Hóa ra là ngươi quay về báo thù."

Nước mắt chảy đầy mặt Dương phu nhân, bà ta đành chấp nhận: “Đúng là ta đáng bị như vậy. Lúc trước khi phu thê hai ngươi còn ân ái mặn nồng, trong lòng ta chỉ chứa toàn ghen ghét đố kỵ. Ta cảm thấy nếu mình chưa từng có được cảnh phu thê mặn nồng quấn quýt bên nhau thì các ngươi cũng không thể có được, thế nên ta mới hại chết ngươi.”

Dương phu nhân không biết cái chết của Thư Tình là do bị nhi tử nhà mình mưu hại mà ra, bà ta vẫn luôn cho rằng mình mới là người thực sự ép chết nhi tức. Sắp chết đến nơi rồi nên bà ta cũng không muốn giấu giếm thêm nữa, bà ta quyết định bộc bạch mong muốn cả đời này mà mình vẫn hằng che giấu.

Từ lúc còn ở nhà, mẫu thân đã dạy bà ta làm thế nào bày ra dáng vẻ hiền lương thục đức, kính trọng trưởng bối và chăm sóc nhi nữ trong nhà. Sau khi được gả đi, bà bà lại giao việc quản gia vào tay bà ta, bà bà còn cầm tay chỉ dạy cho bà ta từng bước một để làm thế nào để trở thành một Dương phu nhân vừa hiền lương thục đức vừa đoan trang hào sảng, lại làm thế nào để quản lý thật tốt hậu viện và đám nữ nhân trong hậu viện giúp trượng phu nhà mình.

Bà bà cho rằng có ham muốn thật đáng xấu hổ, ghen ghét với người cũng là đức tính đáng xấu hổ. Ngay cả chuyện mây mưa với trượng phu cũng không được phép tùy ý hoang dâm, dù sao thì mục đích chính của chuyện này cũng chỉ là để nữ tử mang thai mà thôi.

Bà ta luôn tin tưởng lời dạy bảo của bà bà, khi thấy đau hay thích thú lúc cùng phòng với trượng phu cũng phải cố gắng nhẫn nhịn, để mặc trượng phu tuỳ ý đùa giỡn với cơ thể của mình. Cứ như thể bà ta sẽ biến thành dạng nữ tử cực kỳ dâm loạn nếu như dám cử động hay cao giọng gào khóc vậy.

Bà ta vẫn luôn nghĩ như vậy mãi cho đến một ngày kia… Bà ta còn nhớ khi đó tiết trời vừa mới vào hạ, ngày hôm đó vòm trời quang đãng sau cơn mưa, đám hoa tường vi trong hậu hoa viên cũng vừa nở rộ. Bà ta cầm theo cuốn sách rồi đi vào trong đình nhỏ ngay cạnh bụi tường vi để xem.

Bà ta thích sự yên tĩnh nên bảo nha hoàn đợi ở trước lối vào hoa viên rồi một mình đi dạo vào đình. Lúc bà ta đang mải mê quan sát thì bỗng nghe thấy từng tiếng rên rỉ nỉ non của nữ tử truyền ra từ phía những bụi tường vi.

Bà ta chưa bao giờ nghe thấy loại âm thanh này nên trong lòng còn thầm nghĩ có gì đó không ổn. Tới khi đi tìm tiếng động đó bà mới phát hiện ra trượng phu của mình - người vốn phải đang đọc sách trong thư phòng - bây giờ lại đang liều mạng ân ái triền miên với Nhung di nương trên chiếc bàn đá đặt giữa những luống hoa.

Đó là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy người khác làm chuyện này. Bấy giờ bà ta mới biết hoá ra loại chuyện này còn có thể làm ngay giữa thanh thiên bạch nhật, vừa mây mưa trên bàn vừa sử dụng nhiều tư thế tới vậy. Tới giờ bà ta mới nhận ra, khi làm chuyện ấy cũng có thể phát ra tiếng kêu nhỏ nhẹ êm tai, quyến rũ động lòng người đến vậy.

Trong lòng bà ta liên tục mắng Nhung di nương là đồ phóng đãng vô liêm sỉ, rằng sao nàng ta dám dụ dỗ trượng phu của bà ta làm ra những việc mất mặt như thế này. Thế nhưng sau đó bà ta lại không nỡ rời mắt khỏi họ.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.