Bà ta nhìn không chớp mắt cảnh họ cuồng hoan với nhau. Khi Dương đại nhân điên cuồng di chuyển trong huyệt nhỏ dâm đãng ướt át, bà ta không khống chế được mà tưởng tượng mình mới là người nằm trong đó, là người bị trượng phu đè xuống giữa những luống hoa thơm và đang bị “làm” cuồng nhiệt trên chiếc bàn đá. Chỉ vừa nghĩ đến cảnh đó thôi cũng đủ khiến thân dưới của bà ta ướt sũng.
Bà ta xấu hổ đến mức thầm mắng chửi mình là đồ dâm đãng nhưng trong thâm tâm bà ta lại mong chờ ngày mùng một và ngày mười lăm hàng tháng có thể đến nhanh một chút, ngày ngày ngóng trông trượng phu có thể tới phòng mình càng sớm càng tốt.
Bà ta cứ chờ rồi lại chờ mãi, nhưng khi thời cơ đến thì bà ta lại không dám nữa. Cơ thể vẫn giống như ngày trước nên lập tức cứng đờ theo bản năng, bờ môi mím chặt không dám phát ra chút âm thanh nào. Cho tới phút cuối cùng bà ta mới dám thử rên rỉ một chút.
Không biết tại sao mà tiếng kêu của bà ta lại cực kỳ khó nghe, âm thanh ấy vừa khô khốc vừa ngắn ngủi, chẳng học được chút dáng vẻ ngọt ngào kiều mỵ nào như tiếng kêu của Nhung di nương.
Trượng phu cũng nghe thấy rồi, ông ta cười nói: “Thảo nào ngày thường nàng toàn lặng im không lên tiếng, hoá ra là vì tiếng kêu rên khó nghe tới vậy.”
Sau lần thử này, bà ta không bao giờ muốn thử rên rỉ thêm một lần nào nữa, chỉ là trong lòng bà ta vẫn nhớ mãi không quên chuyện từng xảy ra ở bụi hoa tường vi ngày đó. Bà ta vẫn luôn tự coi mình là Nhung di nương kia, mỗi lần nghĩ đến là cả người lại thấy ngứa ngáy khó chịu. Tuy bà ta rất muốn được trượng phu hung hăng yêu chiều nhưng lại không thể tùy ý chạy đi xin được làm chuyện đó, bà ta là Dương phu nhân chứ không phải là mấy ả thiếp thất phải cầu xin sự sủng ái từ người khác.
Suy nghĩ trong lòng bà ta xoay chuyển không ngừng, càng nghĩ lại càng không nhịn được mà thấy ghen ghét với các nàng. Bà ta cũng muốn được giống như họ, có thể thoải mái dụ dỗ trượng phu hung hăng ân ái với mình giữa những bụi tường vi đang độ khoe sắc.
Chỉ cần trong lòng còn tồn tại suy nghĩ này, mỗi ngày mùng một và mười lăm hàng tháng đã trở thành ngày bà ta mong chờ nhất, mong chờ tới lúc cự vật to lớn kia của trượng phu cắm sâu vào trong cơ thể mình.
Một tháng hai lần cũng không tệ lắm nhưng theo thời gian dần trôi, tuổi tác của hai người cũng không còn trẻ trung gì nữa, cho dù Dương đại nhân có đến cũng không muốn cùng phòng với bà ta nữa. Một tháng rồi lại hai tháng bình yên trôi qua như vậy, chút tinh lực cỏn con kia của ông ta đều đã bị mấy ả tiểu yêu tinh hút sạch hết rồi, gần như chẳng còn sót lại chút gì cho bà ta cả.
Thời gian trôi qua càng lâu, bà ta càng thấy khao khát hơn nhưng lại không biết phải mở miệng nói với Dương đại nhân như thế nào. Dục vọng nghẹn ứ hồi lâu càng khiến tâm trạng bà ta khó chịu hơn nhiều, nhìn đâu cũng không thuận mắt. Nhưng bà ta lại không thể thẳng tay xử trí đám thiếp thất của trượng phu vì lo lắng bị người đời trào phúng là ả đố phụ.
Đúng lúc này, bà ta chợt phát hiện ra nhi tử và nhi tức đang vui vẻ chơi đầu nhục hồ với nhau.
Bà ta ngạc nhiên khi biết rằng mình vẫn có thể chơi đùa như thế, bà ta cũng rất ngạc nhiên khi thấy nhi tử và nhi tức của mình có thể thoải mái chơi đùa như vậy, cán cân bình lặng trong lòng bà ta sụp đổ trong nháy mắt.
Sở dĩ nhóm tiểu thiếp và thông phòng kia có thể hưởng thụ mấy chuyện này là vì các nàng cũng chỉ là món đồ chơi biết cách quyến rũ người khác. Nhi tức của bà ta thân là Dương thiếu phu nhân, sao có thể làm ra những chuyện đó được? Làm sao nàng ấy có thể tùy ý tận hưởng những chuyện này cơ chứ?
Bà ta thấy ghen ghét, cảm giác ghen tị cũng ngày càng lớn dần lên, bà ta thấy không cam lòng khi phải một mình chịu đựng hết thảy sự dày vò. Thế nên, bà ta đã bắt đầu lên kế hoạch để kéo nhi tức cùng nhau nhảy vào hố lửa giống như cách bà bà của bà ta đã làm ngày trước vậy.
Trước mặt thì bà ta tỏ vẻ khinh miệt dáng vẻ dâm đãng của nhi tức, sau lưng bà ta lại lén lút học theo bọn họ nhét nho và mận vào trong huyệt nhỏ. Bà ta liên tục nhét vào hơn mười mấy quả nho và mận, cẩn thận nhét vào từng quả từng quả một và chỉ dừng lại cho đến khi chúng hoàn toàn lấp đầy hoa huyệt của mình.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, cuối cùng bà ta cũng có cơ hội được nếm thử cảm giác dưới thân mình bị thứ gì đó lấp đầy. Mấy quả mận và nho kia tròn trịa sáng bóng, mỗi khi bà ta nhúc nhích cơ thể thì chúng lại lăn lộn trong huyệt nhỏ khiến bà ta thấy thoải mái không thôi.
Quả nho dập nát trong hoa huyệt, nước nho hòa với dâm thuỷ từ từ chảy ra ngoài. Bà ta nương theo nước xuân để đưa tay vào móc mấy quả mận ra, còn chưa kịp lấy ra hết thì bà ta đã đê mê đến mức ra rất nhiều lần.
"Tình nương à, trước đây là do ta có lỗi với ngươi. Ta sẽ đền mạng cho ngươi, ta chỉ hy vọng ngươi có thể buông tha cho Tề Tu thôi, nó là người vô tội."
"Người ép chết Thư Tình không phải bà, đều là do nhi tử của bà mưu hại mà thành đấy." Xem ra Dương phu nhân này vẫn chẳng hay biết gì, Yến Tuyền đành phải lên tiếng nói cho bà ta hay toàn bộ chân tướng.
Khi chân tướng thật sự bị phơi bày, Dương Tề Tu bắt đầu sốt ruột. Hắn ta nhanh chóng giải thích: “Ta cũng chỉ bị ép thôi. Các người tạo ra cuộc chiến giữa bà bà và nhi tức, ta cũng là vì bị kẹt ở giữa hai người nên mới nhen nhóm ý định giết người... Tình nương à, ta sai rồi, xin nàng hãy niệm chút tình cảm phu thê ngày trước mà tha mạng cho ta đi..."
Sau khi mọi người biết được toàn bộ chân tướng đều cực kỳ khinh thường hành động van xin theo cách vô liêm sỉ này của Dương Tề Tu. Thậm chí Yến Tuyền còn trợn trắng mắt nhìn hắn ta, sau đó nàng quay sang nói với Tống Thanh Dương: “Quốc công gia, nếu đã chứng thực được bệnh của Dương phu nhân và Dương công tử không bắt nguồn từ tiệc mừng thọ thì chúng ta cũng không cần tiếp tục can thiệp sâu hơn nữa. Cứ để cho bọn họ tự đứng ra giải quyết nốt đi.”
Vừa nghe thấy lời này của Yến Tuyền, Tống Thanh Dương hiểu ra nàng sẽ không giúp thêm gì nữa. Hắn gật đầu, cùng nàng nói lời từ biệt rồi vội vàng rời đi.