Tất công tử đã chết, vậy hẳn không phải là người mượn tuổi thọ.
Yến Tuyền nhìn Tất phủ nơi xa, trước kia nàng từng nghe người ta nói về minh hôn, cũng từng làm người chứng kiến minh hôn của Yên nương tử và Triệu Đình Nghiệp, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến hiện trường minh hôn thế này. Nếu không phải nhóm người bán hàng rong đều nói là minh hôn thì chỉ nhìn từ kiểu trang trí này hoàn toàn nhìn không ra nó khác gì với hôn lễ bình thường cả.
Yến Tuyền cẩn thận đánh giá, Tống Thanh Dương và đám người bán hàng rong nói đến quy tắc của minh hôn luôn rồi, người bán hàng rong nói: "Minh hôn có người chết thành hôn với người chết, cũng có người sống thành hôn với người chết. Người chết thành hôn với người chết thì cũng được, đều là quỷ thì chẳng ai chê được ai, nhưng người sống thành hôn với người chết thì chỉ có là nghiệp chướng thôi, nam tử còn có thể cưới người khác, nữ tử chỉ có thể hoặc là thủ tiết một đời, hoặc là chôn sống cùng."
Chôn sống cùng... Yến Tuyền lại nhớ tới An Nhiêu kia, nhớ tới bàn tay máu thịt lẫn lộn của nàng ấy, trong lòng cảm thấy kinh khủng không nói nên lời, còn kinh khủng hơn cả chuyện thấy quỷ nữa.
"Lần này Tất gia minh hôn người chết hay người sống?" Yến Tuyền xen mồm hỏi hắn ta.
"Minh hôn với người sống thì mất nhân tính quá, bình thường thật sự không tìm thấy tử thi mới có thể tìm người sống minh hôn, lần này tân nương tử mà thiếu gia Tất gia minh hôn là muội tử bên nhà Hoàng di nương của hắn, nghe nói cô nương kia cũng mới chết đây thôi, coi như là thân càng thêm thân."
Là Hoàng Tú Đào.
"Tỷ tỷ gả cho cha, muội muội gả cho con, không phải là bối phận sẽ lộn xộn à?"
Người bán hàng rong khoát tay: "Tỷ tỷ chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, không lên được gia phả nên không cần phải tranh cãi vấn đề này."
Thói đời ngày nay, nữ nhân vốn không có nhân quyền, làm thiếp hay làm nha hoàn càng không có nhân quyền.
Yến Tuyền thở dài một hơi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, không ngờ người của Hoàng gia lại coi trọng Hoàng Tú Đào như vậy, sau khi nàng ấy mất vẫn còn nghĩ tìm một trượng phu cho nàng ấy.
Yến Tuyền than thở với Tống Thanh Dương, không đợi Tống Thanh Dương trả lời đã có một người bán hàng rong bên cạnh lanh mồm lanh miệng nói: "Haiz, coi trọng hay không coi trọng gì chứ, chẳng qua Hoàng gia muốn lấy được một phần tiền lễ hỏi mà thôi."
Nhóm người bán hàng rong giao hàng quanh năm, mồm mép cực trôi chảy, lúc này không có buôn bán gì nên cũng rất vui vẻ nói chuyện phiếm với bọn họ.
"Lấy một phần tiền lễ hỏi?" Yến Tuyền không hiểu.
"Nếu công tử hoặc tiểu thư nhà giàu chưa kịp thành thân mà đã qua đời, người trong nhà sẽ giúp bọn họ mời quỷ bà kết minh hôn. Minh hôn không cần môn đăng hậu đối, chỉ cần bát tự phù hợp, cho nên rất nhiều nhà nghèo có nữ nhi qua đời sẽ nói ngày sinh tháng đẻ cho quỷ bà, một khi bát tự phù hợp với công tử hay tiểu thư nhà giàu nào thì sẽ có được một phần lễ hỏi hoặc đồ cưới tương đối lớn. Hoàng cô nương coi như may mắn, có thể hợp với bát tự của công tử Tất gia, không thì chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ."
"Cho dù bát tự không hợp nhau thì cũng không đến mức trở thành cô hồn dã quỷ chứ." Yến Tuyền cảm thấy bọn họ cứ nói quá.
Nhóm người bán hàng rong liếc mắt nhìn nàng, cười nói: "Cô nương tuổi còn nhỏ, có lẽ là chưa nghe nói qua câu này, tục ngữ nói: Trồng kiều mạch không lo lương thực, cô nương không nuôi phụ mẫu. Cô nương sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, từ lúc sinh ra đã không thuộc về nhà thân mẫu, cho nên cô nương chưa thành thân, khi chết đi cũng không được an táng trong mộ phần tổ tiên, sẽ phá hủy phong thủy mộ phần tổ tiên nhà thân mẫu. Hoặc là lập mộ đơn, hoặc là trở thành cô hồn dã quỷ, hoặc là tìm một trượng phu quỷ để kết minh hôn, sau đó an táng trong mộ phần tổ tiên của trượng phu. Người nhà nghèo nào không mời được quỷ bà, không có bát tự hợp với công tử quyền quý nhà người ta, cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ mà thôi."
Yến Tuyền nghe xong, trong mắt tràn đầy sự khó tin, nữ nhi và nhi tử không phải đều là con ư? Không phải đều được sinh ra từ bụng một mẫu thân à? Vậy mà ngay cả mộ phần tổ tiên cũng không cho vào.
Không ai chú ý đến sự khác thường của Yến Tuyền, đám người bán hàng rong còn đang mồm năm miệng mười nói: "Kết minh hôn với công tử quyền quý nhà người ta thì có thể giúp nhà thân mẫu lấy được một phần tiền lễ hỏi, cũng coi như không uổng công phụ mẫu dưỡng dục nhiều năm..."
Yến Tuyền không biết khuôn mặt mình tái nhợt bao nhiêu, chỉ biết trong lòng mình vô cùng, vô cùng khó chịu, vừa khó chịu vừa phẫn nộ, nhưng mà nàng lại hoàn toàn bất lực.
Đột nhiên đầu nàng bị người ta xoa một cái, Yến Tuyền ngẩng đầu nhìn qua chỉ thấy khuôn mặt lo lắng Tống Thanh Dương, không biết hắn phát hiện sự khác thường của nàng từ lúc nào nữa.
"Có muốn ở lại xem minh hôn không?" Tống Thanh Dương hỏi nàng.
Yến Tuyền nghĩ ngợi, hôm nay khi nàng hỏi Hoàng Tú Đào về chuyện liên quan đến Tất công tử, Hoàng Tú Đào rõ ràng không biết y đã chết rồi, càng không biết bản thân mình sẽ minh hôn với y.
"Dù sao cũng không có manh mối gì, vậy cứ ở lại xem đi."
"Ta khuyên các ngươi vẫn nên quay về đi, giữa tháng bảy quỷ bay loạn, trong hôn lễ không chừng có sẽ có thứ gì đó đến ăn tiệc nữa đấy, không cẩn thận trêu vào bọn họ thì coi chừng lành ít dữ nhiều."