Đám người bán hàng rong tốt bụng khuyên bọn họ, mặt trời sắp xuống núi rồi, bọn họ cũng phải dọn sạp trở về.
"Ta hiểu, phiền các vị tốn thời gian giải thích nghi hoặc cho chúng ta, chút tâm ý nho nhỏ bày tỏ lòng thành kính, mời các ngươi uống chén trà." Tống Thanh Dương đưa một lượng bạc cho bọn họ.
"Tiểu ca khách sáo quá, chẳng qua chỉ tốn chút thời gian, tin của bọn ta chỉ là tin vỉa hè mà thôi, sao có thể nhận bạc của ngươi được."
Từ chối một hồi, đám người bán hàng rong cuối cùng vẫn nhận bạc, có một người người còn tặng Yến Tuyền một cây trâm gỗ khắc hoa đào, do chính hắn ta làm, coi như có qua có lại.
Cách nửa đêm còn có một khoảng thời gian nữa, Tống Thanh Dương dẫn Yến Tuyền đến khách điếm duy nhất trên trấn để nghỉ tạm. Khách điếm ở giữa trấn, kiệu hoa đi từ bên ngoài đến Tất gia chắc chắn phải đi qua khách điếm.
Khách nhân trong khách điếm trên trấn nhỏ ít hơn trong Kinh thành rất nhiều, dù vào giờ cơm cũng chỉ có hai bàn có người.
Tống Thanh Dương thuê một gian phòng hảo hạng rồi dùng bữa cùng Yến Tuyền trong phòng, vừa ăn Tống Thanh Dương vừa nói với nàng chuyện mình từng thấy qua minh hôn một lần.
Hắn chinh chiến sa trường nhiều năm như thế, khá là nổi danh ở vùng biên cương, một vài dân chúng vì cảm kích hắn giết lui quân giặc mà làm một đền thờ sống cho hắn.
Dần dần, không biết ai truyền ra lời đồn, nói quỷ hồn của quân địch bị giết chết mãi không tiêu tan, vẫn tiếp tục ở lại dương gian hại người. Chỉ có đi quỳ bái đền thờ sống của Tống Thanh Dương, được Tống Thanh Dương phù hộ thì quỷ hồn của quân địch mới không dám đến gần.
Lời đồn này bị truyền đến ồn ào, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều coi hắn như thần linh, rất nhiều nơi xây đền thờ sống cho hắn.
Khi đó hắn không tin là có quỷ, nghe được việc này trong quân doanh cũng chỉ cảm thấy hoang đường thôi, dù muốn quỳ bái, cúng tế cùng là làm với tướng sĩ đã chết đi chứ, cho dù có quỷ cũng là quỷ đánh quỷ mà.
Nhưng hắn cũng không thể chối từ sự kính trọng của mọi người được, đành để người ta lập bài vị cho tất cả các tướng sĩ đã hy sinh trong danh sách, viết lên tên họ, năm sinh, năm mất rồi sắp xếp để mọi người đặt trong đền thờ sống của hắn.
Sau khi về Kinh thành, hắn tình cờ đi ngang qua một đền thờ sống ở đó, tò mò đi vào nhìn thì thấy có một người đang tổ chức minh hôn cho cô nương nhà mình, tân lang là một binh lính chết trận, hai người có hoa văn kỳ lạ trên mặt ôm bài vị của hai người họ quỳ lạy trước pho tượng.
Sau đó hắn bị người ta nhận ra, bị bọn họ đẩy lên phía trước, bị hai người ôm bài vị quỳ lạy.
… Yến Tuyền nghe xong, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì: "Có phải vì đền thờ sống này giúp huynh có được tín ngưỡng của dân chúng, cho nên huynh mới có năng lực không bình thường không?"
Tống Thanh Dương trầm ngâm một chút: "Trên dưới triều đình, người được lập đền thờ sống không chỉ có mình ta, cũng không nghe nói họ có năng lực không bình thường gì."
Về chuyện này thì Yến Tuyền nhớ rõ vài năm trước Viện chính của Thái y viện tuân mệnh đi trị liệu ôn dịch, sau đó dân chúng lập đền thờ sống cho y, còn được mọi người xưng là Hứa đại nhân - thanh thiên tại thế nữa, sau đó có không ít người xây đền thờ sống cho hắn.
Lúc hai người đang nói chuyện, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, dường như có rất nhiều khách nhân tới đây.
Sau lại đột nhiên có nhiều khách nhân đến như thế? Tống Thanh Dương và Yến Tuyền đều thấy có chút kỳ quái, nhanh chóng buông bát nhìn xuống phía dưới, thì ra là mấy công tử quần là áo lượt mang theo rất nhiều nô bộc tới, nghe tiếng nói chuyện thì hình như bọn họ đến vì minh hôn đêm nay.
Bọn họ chiếm vài cái bàn gần đấy, trải vải bố trắng lên bàn, vải bố trắng bị chia làm hai nửa, một bên viết "Thành", một bên viết "Không thành".
Công tử áo xanh dẫn đầu gọi một gã sai vặt dáng người khôi ngô qua, sau đó nói với mọi người: "Đêm nay để hắn đi ngăn kiệu, đoạt giày của quỷ tân nương, các ngươi đoán xem có thành công không."
"Ta đoán là thành công!" Ngay lập tức có người phụ họa, đặt năm mươi lượng bạc lên vải bố trắng.
Mọi người sôi nổi đặt cược, lúc này Yến Tuyền mới biết bọn họ là đám dân cờ bạc không giống bình thường, không cược lớn nhỏ, không đánh thẻ ngựa, chỉ chơi đánh cược mấy trò mạo hiểm, kích thích thôi. Hôm nay nghe nói Tất gia minh hôn nên lên kế hoạch làm một ván cược ngăn cản kiệu hoa, đoạt giày của quỷ tân nương.