Hoàng phụ biết tin về cái chết của Tất công tử, biết có thể kiếm được lời nên đã để nữ nhi chưa lập gia đình không thể táng nhập phần mộ tổ tiên đi thuyết phục Đại nữ nhi yêu thương muội muội, để Hoàng di nương thổi gió bên gối Tất lão gia, thuyết phục Tất lão gia làm minh hôn cho nhi tử của mình, rồi tìm đến ông mối quỷ Triệu Tân mà ông ta quen biết.
Ông ta đã sớm hối lộ tiền cho Triệu Tân, để ông ta khớp ngày sinh của Hoàng Tú Đào với ngày sinh của Tất công tử, chỉ cần nhận được số tiền sính lễ phong phú từ nhà họ Tất là ông ta có thể làm lễ cưới to cho nhi tử của mình.
Yến Tuyền nghe vậy thì vô cùng thất vọng và đau lòng, Hoàng Tú Đào bị ông ta chèn ép từ khi sinh ra đến tận lúc chết đi, bóc lột thậm tệ thôi còn chưa đủ, thậm chí một chút nước xương cũng bị ông ta ép khô đi.
“Rõ ràng họ là người thân, là phụ mẫu nhưng họ còn tàn ác hơn cả đao phủ.”
Bên tai Yến Tuyền đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài sâu kín, khi nàng quay đầu lại thì thấy chính là nữ quỷ vừa mới nhập vào giấc mơ của nàng.
“Chấp niệm của ngươi là gì?” Yến Tuyền hỏi.
“Tuy rằng phụ mẫu ta có thể ác độc nhưng người ta hận nhất vẫn là đám người dưới kia.” Xuân Ni Nhi ra hiệu cho Yến Tuyền nhìn lại, không biết từ lúc nào, trong phòng đã tràn ngập quỷ, người chết bằng đủ loại cách khác nhau nhưng đều bị ván cược của bọn họ hại chết.
“Bọn họ dùng tiền để chơi đùa với bản tính con người, chúng ta cũng muốn họ thử cảm giác bị người khác chơi đùa.”
“Bọn họ là ai?”
“Người cầm đầu là Tiêu Bách Linh, đệ đệ của sủng thiếp Quốc cữu. Mấy năm trước, tỷ tỷ hắn bị một môn khách của Quốc cữu gặp phải, vì xinh đẹp nên được mua rồi dâng lên cho Quốc cữu, mấy năm gần đây rất được Quốc cữu yêu thích, nhà họ Tiêu cũng vì vậy mà trở thành một nhà phú hộ ở địa phương.
Tiêu Bách Linh bị lôi kéo vào cờ bạc, nhưng hắn cảm thấy việc đoán lớn đoán nhỏ như vậy rất nhàm chán, vì vậy hắn cùng một vài tên cá mè một lứa dần dần bắt đầu chơi loại đánh cược đặc biệt này, coi lòng người là canh bạc, đặt cược vào nhân tính.”
Coi lòng người là canh bạc, đặt cược vào nhân tính. Yến Tuyền thầm đọc trong lòng một lần rồi hỏi: “Khi ngươi nhập vào giấc mơ của ta, ngươi muốn ta hỗ trợ đúng không?”
“Không cần hỗ trợ, chúng ta đã lên kế hoạch hết rồi, ngươi cũng có thể chơi cùng.”
“Chơi?” Yến Tuyền nghiền ngẫm chữ này: “Các ngươi không phải mời ta chơi, rõ ràng là đang muốn chơi chết ta và đám người Tiêu Bách Linh.”
Nếu không cần nàng giúp đỡ, tại sao Xuân Ni Nhi lại cố ý nói cho nàng biết những thứ mà nàng ấy đã trải qua? Bọn họ báo thù thì mời nàng làm gì? Ân oán tình thù giữa bọn họ với Tiêu Bách Linh và những người khác, nếu nàng đến đó với thái độ xem kịch, chẳng phải sẽ không khác gì đám Tiêu Bách Linh hay sao? Rõ ràng ngay từ đầu bọn họ đã gài bẫy nàng, chỉ cần nàng dám đi, nàng nhất định sẽ như đám Tiêu Bách Linh, một đi không trở về.
Xuân Ni Nhi dường như không ngờ nàng sẽ phát hiện ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thế nào, đám quỷ đột nhiên xôn xao, một hòa thượng bộ dáng như quỷ hồn bay tới đằng trước.
“Tại sao vừa rồi Yến tiểu thư không ngăn tiểu nhị đi chặn kiệu? Tại sao còn muốn Tống Thanh Dương không được đi ngăn cản? Tại sao lại nói “tiểu nhị không có gan đi cản kiệu hoa”? Rõ ràng trong tiềm thức của ngươi, ngươi đã sớm đặt cược giống như Tiêu Bách Linh và những người khác, thay vì ngăn tiểu nhị lại, ngươi còn muốn xem hắn ta có dám cản kiệu và lấy đôi giày thêu của quỷ tân nương đúng không?”
Thì ra là thế, nếu nàng không ngăn tiểu nhị lại, trong mắt họ nàng chính là đám cá mè một lứa với Tiêu Bách Linh.
“Các vị thay đổi từ nạn nhân thành thẩm phán sao? Cho dù ta không ngăn cản tiểu nhị thì liên quan gì đến các vị? Đến lượt các vị phán xét ta?”
Trên người lão hòa thượng trước mặt có một luồng khí đen dày đặc, khuôn mặt vốn hiền từ dưới khí đen trông càng dữ tợn và tàn nhẫn hơn vài phần, Yến Tuyền cảm thấy ông ta rất khác so với những quỷ hồn bình thường, dường như lợi hại hơn rất nhiều, so với Lưu Thừa lúc trước còn mang đến cảm giác nguy hiểm hơn.