Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 118: Chương 118



Từ giọng nói điên cuồng của Hoàng phụ, mọi người đều biết được hết thảy mọi chuyện.

Ông mối quỷ Triệu Tân và Hoàng phụ là bằng hữu cũ. Hồi trước gia đình Hoàng phụ liên tục có ba nữ nhi, Hoàng phụ rất muốn kiếm được một nhi tử nên đã hỏi thăm khắp nơi, tìm được ông mối quỷ Triệu Tân.

Để lấy được tiền từ Hoàng phụ, Triệu Tân đã dùng bí pháp để giúp ông ta xin một nhi tử, tuy nhiên nhi tử được xin trái với ý trời này đã định sẵn sẽ không sống được lâu, nếu muốn sống lâu thì cần tìm người gần tuổi để đổi tuổi thọ kéo dài tính mạng, một mạng đổi một mạng, dùng cách đó để giấu trời qua biển.

Hoàng gia có ít nhi tử nhưng nhiều nữ nhi, Hoàng phụ lập tức tỏ vẻ có thể dùng mệnh của nữ nhi để đổi lấy mệnh cho nhi tử, đúng lúc nha đầu thứ ba của ông ta vừa mới chào đời, là đứa thích hợp nhất.

Triệu Tân không hề ngạc nhiên trước quyết định này, những gia đình khác đều làm như vậy, dùng mệnh của nữ nhi để đổi lấy mệnh của nhi tử, nên ông ta không cần nghĩ nhiều đã đồng ý.

Ngày hôm đó, Hoàng Tú Đào mang rổ trứng gà đến Tất phủ để thăm tỷ tỷ, người của Hoàng gia vẫn bận rộn như thường lệ. Vào ban đêm, Hoàng Văn Kim đang ở trong sân thì bị một con rắn độc bò từ trên cây xuống bất ngờ cắn vào cổ, hắn ta nhanh chóng gọi phụ thân mình tới. Hoàng phụ vừa nhìn đã biết có chuyện không ổn, trong lòng hiểu rằng đại nạn của hắn ta có thể đang đến gần, ông ta nhanh chóng bế hắn ta đến nhà Triệu Tân.

Trời đã khuya, người trong thôn đều đóng cửa, không ai chú ý tới hai phụ tử Hoàng gia rời đi hay chuyện Hoàng Văn Kim bị rắn cắn, tỷ tỷ Hoàng Tú Đào ở xa lại càng không biết, không biết bóng dáng quen thuộc đè lên người mình đêm đó chính là sinh hồn của đệ đệ mình, không biết giọng nói ở bên chỉ đạo đệ đệ nhập vào cơ thể mình đoạt thọ đêm đó là phụ thân mình.

Hoàng Tú Đào chẳng hay biết gì, không hề biết rằng mình đã sống vì đệ đệ từ khi mới sinh ra nên khi nàng ấy kể với phụ mẫu rằng mình thường xuyên gặp mộng xuân, khi tóc nàng ấy gần như đã hoa râm, khi nếp nhăn trên mặt nàng ấy còn nhiều hơn so với trên mặt phụ mẫu, bọn họ vẫn khăng khăng rằng nàng ấy chỉ bị bệnh mà thôi.

Thật ra, bọn họ đã sớm biết tình trạng sức khỏe lúc đó của nàng ấy, biết nàng ấy như vậy thì không thể ra ngoài gặp người khác nên đã mời đại phu đến nhà.

Hoàng Tú Đào còn tưởng rằng đó là vì phụ mẫu thương mình, nhưng nàng ấy không hề biết rằng họ chỉ muốn mệnh của mình, rõ ràng bọn họ cũng là phụ mẫu của nàng ấy nhưng chưa bao giờ nghĩ đến nàng ấy.

Trong lúc bàng hoàng, Yến Tuyền nhớ lại vừa nãy lúc nàng mơ mình biến thành Xuân Ni Nhi, phụ mẫu Xuân Ni Nhi đã nói với nàng: “Xuân Ni Nhi, chỉ là một cái quạt thôi mà, rất dễ tìm, nếu ngươi tìm thấy thì bệnh của Đại ca sẽ được chữa khỏi, Nhị ca và Tam ca cũng có tiền thành thân.”

Phụ mẫu nghĩ đến bệnh tình của Đại ca, nghĩ đến chuyện cưới gả của Nhị ca và Tam ca, nhưng họ không nghĩ đến Xuân Ni Nhi, họ không nghĩ đến việc một tiểu cô nương một mình đi tìm quạt giữa một đám nam nhân sẽ nguy hiểm đến mức nào.

Hoặc có lẽ, họ đã nghĩ đến chuyện này từ lâu nhưng vì bệnh tình của Đại ca, vì hôn sự của Nhị ca và Tam ca nên họ vẫn yêu cầu nàng ấy đồng ý dù biết rằng nếu nàng ấy đi, nàng ấy sẽ khó giữ được sự trong sạch, lành ít dữ nhiều.

Có lẽ vừa rồi nàng đã trải qua cảm giác hoảng sợ và bất lực trong giấc mơ, bây giờ nhớ đến điều này, mắt Yến Tuyền không khỏi ngấn lệ.

Người Tất gia nghe tin chạy tới, đúng lúc nghe được hai người kia đang cãi nhau, Hoàng di nương chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, thế nào cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Một lúc lâu sau, nàng ấy nghĩ thông được điều gì, bò dậy từ trên mặt đất, đi đến trước mặt phụ thân, chất vấn ông ta: “Lúc trước phụ thân vội gả con và Nhị muội, có phải chỉ để lấy tiền cho nhi tử của phụ thân không?”

Đúng vậy, người bình thường nào có thể mời nổi ông mối quỷ, dù là cầu nhi tử hay đổi thọ, cái gì cũng cần tiền, ông ta nào có nhiều tiền như vậy, chỉ có thể bán nữ nhi nhà mình đi.

“Lão tử nuôi các ngươi nhiều năm như vậy, đương nhiên phải đổi được chút bạc chứ, gả cho ai mà chẳng phải gả, bây giờ ngươi ăn sung mặc sướng, còn không phải nhờ có ta nhọc lòng à!”

Hoàng di nương không nhịn được tát ông ta một cái: “Nếu phụ thân cho rằng con làm thiếp cho người ta là tốt, những năm này cũng sẽ không chán ghét con đến nỗi chưa từng đến Tất phủ gặp con lấy một lần nào!”

“Được lắm! Đồ nữ nhi bất hiếu nhà ngươi, dám đánh lão tử à!” Bị nàng ấy tát một phát, uy nghiêm của Hoàng phụ bị khiêu khích, lập tức đánh liên tục vào đầu và mặt Hoàng di nương mấy phát. Hoàng di nương hét lên, bắt đầu xông vào đánh nhau với ông ta mà không để ý đến những người khác, nghe lời nói của họ mới biết được chuyện minh hôn này cũng là do một tay Hoàng phụ lên kế hoạch.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.