Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 125: Chương 125



Ngày hôm sau, trời đổ mưa to. Tiểu hòa thượng di chuyển chậu hoa sen vào mái hiên của đình. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên ở hậu viện, là một thôn phụ đi ngang qua muốn vào chùa để trú mưa.

Trong ngực thôn phụ còn ôm một đứa bé sơ sinh, không biết là do bị ướt mưa hay vì lý do gì mà đứa bé đang không ngừng khóc.

Tiểu hòa thượng mời nàng ấy vào trong rồi dẫn nàng ấy đến dưới đình để tránh mưa.

Thôn phụ cảm ơn rồi lau sạch khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của đứa bé, sau đó vạch ra một bên ngực và đưa núm vú vào miệng nó.

Đứa bé bú được sữa, lập tức nín khóc. Lúc này thôn phụ mới kịp lau nước mưa trên mặt, ngẩng đầu lên thì thấy tiểu hòa thượng đang ngơ ngác nhìn mình.

"Thí chủ đang làm gì vậy?" Tiểu hòa thượng hỏi, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cái miệng đang mút của đứa bé, cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Thôn phụ hỏi cậu ấy: "Tiểu sư phụ chưa từng được bú sữa mẹ sao?"

Có lẽ vì tiểu hòa thượng còn nhỏ tuổi, nên trước mặt cậu ấy, thôn phụ chẳng hề kiêng dè gì cả.

Tiểu hòa thượng lắc đầu: "Ta không có mẹ, ta là được phương trượng nuôi lớn."

"Thật tội nghiệp, tiểu sư phụ có muốn nếm thử sữa mẹ không?" Thôn phụ nhìn ra được sự tò mò và khao khát của cậu ấy đối với việc bú sữa của đứa nhỏ, chủ động vạch ra một bên ngực còn lại.

Thôn phụ đã không còn trẻ, dung mạo cũng không có gì đặc biệt. Hai bầu vú chứa đầy sữa, vừa to vừa trắng, đang không ngừng tràn sữa ra bên ngoài, trông vô cùng hấp dẫn.

Miệng tiểu hòa thượng khẽ mấp máy, do dự một lúc rồi lắc đầu: "A Di Đà Phật, tiểu tăng không uống."

Thôn phụ cho rằng tiểu hoà thượng ngại ngùng, bèn đưa tay hái một cánh hoa sen trong vạc, đưa cho cậu ấy cầm rồi vắt sữa vào cánh hoa.

Một dòng sữa màu trắng ngà phun ra ngoài, một chút rơi lên những cánh hoa sen mềm mại, một chút thì trực tiếp văng vào mặt tiểu hoà thượng. Dòng sữa ngon ngọt tràn qua mặt, tiểu hòa thượng vươn lưỡi ra liếm một chút, vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng, giống như uống nước đường, nhưng lại thơm hơn nước đường, thơm đến nỗi cậu ấy không thể nhịn được mà đưa miệng sát vào cánh sen, uống hết toàn bộ sữa bên trong.

“Ngon không?”

Tiểu hòa thượng gật đầu, cánh sen trong miệng cậu ấy càng ngày càng ngắn, cuối cùng là mút hẳn vào đầu ngực của thôn phụ, ở trong ngực nàng ấy mà ăn một bụng no nê.

Hóa ra đây chính là hương vị của mẫu thân.

Mưa tạnh, thôn phụ cũng rời đi, lòng tiểu hòa thượng đã hướng về thế tục.

Tiểu hòa thượng không thể nào quên được mùi vị của sữa. Mỗi khi trời mưa, cậu ấy lại đến ngồi trong đình, ngồi lâu rồi lại hái một cánh sen, hứng lấy nước mưa mà uống.

Dần dần, tiểu hòa thượng trưởng thành thành đại hòa thượng. Hắn ta không còn đến đình ngồi nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn thích dùng cánh sen để múc nước uống.

Một đêm nọ, trời đổ mưa như trút nước, hắn ta bỗng nhiên lao ra ngoài trong cơn mưa, điên cuồng nhổ tất cả hoa sen trong vạc rồi ném mạnh xuống đất.

Hoa sen Yến Tuyền cũng bị nhổ lên. Nàng không hiểu vị hòa thượng này đang phát điên vì cái gì, bản thân nàng không tay không chân, cũng chẳng thể cử động.

Một lúc sau,vị hòa thượng mới bình tĩnh lại, hắn ta quỳ xuống trong đình sám hối với Phật tổ. Lúc này Yến Tuyền mới biết, đêm nay hòa thượng đã mộng tinh. Hắn ta lại mơ thấy cảnh tượng bú sữa hôm đó, mơ thấy mình nằm trên người thôn phụ không ngừng mút bầu vú trắng nõn của nàng ta, không biết từ lúc nào đã xuất ra một dòng tinh dịch.

Hòa thượng đã không còn là tiểu hòa thượng như trước nữa, hắn ta đã biết thế nào là thất tình lục dục. Hắn ta không hiểu tại sao mình lại mơ thấy loại chuyện này, rõ ràng bấy lâu nay hắn ta vẫn luôn coi thôn phụ như mẫu thân, nhưng tại sao hắn ta lại có thể đối với mẫu thân mình có những ý nghĩ dơ bẩn như vậy chứ?

Hòa thượng sám hối cả đêm, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Ngày hôm sau hắn ta lại mộng xuân, rồi lại đến đình sám hối. Nhưng hôm nay trong đình đã không còn hoa để hắn ta nhổ nữa.

Đột nhiên, lão hòa thượng từ xa đi tới, ông dường như đã sớm biết tâm ma của hòa thượng, ông hỏi hắn ta: "Có cần sư phụ giúp con không?"

Vị hòa thượng liên tục gật đầu, lão hòa thượng đưa tay, ấn lên đầu hắn ta, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Hòa thượng từ từ bình tĩnh lại, sau đó quên đi thôn phụ và cũng quên cả hoa sen.

Lão hòa thượng tháo chuỗi hạt Phật đeo trên cổ xuống, đeo vào cổ hắn ta và nói: "Tương lai chùa Thiên An sẽ giao cho con."

Ngày hôm sau, lão hòa thượng viên tịch. Vị hòa thượng đã quên đi thôn phụ trở thành phương trượng mới.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.