Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 126: Chương 126



Năm tháng trôi qua, tiếng tăm của chùa Thái An ngày càng vang xa, thu hút vô số quan lại, quý nhân đến dâng hương cầu nguyện. Bọn họ đến đây để bái Phật và cũng để bái vị Huệ An thánh tăng kia.

Dần dần, vị hòa thượng ngày nào giờ đã trở thành một lão hòa thượng, được người đời tôn vinh là cao tăng đắc đạo.

Được tung hô quá nhiều, bản thân vị lão hòa thượng cũng dần tự cho mình đã đạt đến cảnh giới cao siêu. Ông ta thản nhiên hưởng thụ sự tôn kính của mọi người, hưởng thụ sự nịnh hót đám quan lại, quý tộc.

Bảy tám thập kỷ trôi qua, sau khi vị lão hòa thượng đã bước sang tuổi một trăm, ông ta lại dần dần trở về như một chú tiểu. Điều này càng khiến mọi người tin tưởng vào ông ta hơn, tôn sùng ông ta như một vị Phật sống. Ngay cả thúc thúc của Hoàng đế cũng vô cùng kính ngưỡng ông ta, muốn bái ông ta làm thầy.

Không chỉ có vậy, bản thân Huệ An cũng tin rằng mình đã đắc đạo, trở thành một vị Phật sống bất tử. Ông ta không ngờ rằng, bọn người Tiêu Bách Linh lại to gan đến vậy, dám lừa gạt cả Phật sống.

Vào ngày hôm đó, chùa Thái An nhận nuôi thêm hai tiểu hòa thượng. Một trong số đó có dung mạo thanh tú, tay chân nhanh nhẹn, miệng lưỡi dẻo dai, luôn gọi các sư huynh, sư phụ một cách thân mật khiến ai cũng yêu quý.

Tiểu hòa thượng vô cùng sùng bái vị Phật sống, đi đâu cũng theo sát, ngay cả lúc ngủ cũng không chịu lên giường mà ngồi canh gác trước cửa phòng Huệ An.

Sự cuồng tín của cậu bé khiến vị phương trượng Phật sống vô cùng yêu thích. Để tỏ lòng nhân ái, ông ta đã cho người dựng một chiếc giường trúc trong thiện phòng của mình để tiểu hòa thượng ngủ.

Tiểu hòa thượng dần dần tiếp quản công việc của sư huynh, bắt đầu phục vụ cuộc sống sinh hoạt của Huệ An. Khi Huệ An ăn cơm, cậu bé sẽ gắp thức ăn, khi Huệ An rửa mặt, cậu bé sẽ vắt khăn, khi Huệ An tắm rửa, cậu bé sẽ chà lưng, khi Huệ An ngủ, cậu bé sẽ ở bên cạnh quạt mát. Tiểu hòa thượng chăm sóc Huệ An vô cùng chu đáo, khiến ông ta cũng rất yêu quý cậu bé. Huệ An luôn cảm thấy trên người cậu bé có một mùi hương quen thuộc.

Nửa tháng sau, vào một buổi tối, trời đổ mưa lớn, bên ngoài sấm chớp đì đùng, khiến người ta không thể ngủ được. Tiểu hòa thượng đi đến bên giường của phương trượng, nói: "Sư phụ, con sợ sấm sét, tối nay con có thể ngủ cạnh giường của thầy được không ạ?"

Huệ An sao có thể nỡ để tiểu đồ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện này ngủ dưới đất, ông ta vén chăn lên, để cậu bé bò lên giường.

Tiểu hòa thượng thân mật ôm lấy eo Huệ An, áp sát vào như vậy, mùi hương dễ chịu trên người tiểu hòa thượng càng nồng hơn. Huệ An không kìm được mà hít hà trên người cậu bé.

Không thể nói rõ là cảm giác quen thuộc gì, nhưng Huệ An lại không tài nào nhớ ra đã từng ngửi thấy ở đâu.

Ngửi mãi ngửi mãi, không hiểu sao, côn thịt giữa hai chân cứng ngắc dựng đứng lên, đè vào chân tiểu hòa thượng. Cậu bé lập tức đưa tay sờ một cái.

"Ưm… Ngươi làm gì vậy?" Huệ An bị sự khoái cảm đột ngột làm cho tỉnh táo lại, vội vàng hỏi tiểu hòa thượng.

"Sư phụ đang nghĩ gì vậy? Cái đó của sư phụ dựng đứng lên rồi kìa, còn đè vào chân của con nữa, kỳ cục quá."

Huệ An lắc đầu: "Không nghĩ gì cả, chỉ thấy mùi trên người ngươi quá thơm, quá quen thuộc mà thôi."

"Sư phụ thích thì cứ ngửi nhiều vào."

Tiểu hòa thượng ấn đầu Huệ An vào trong ngực mình, kéo chăn đắp lên, che đi ánh sáng. Sau đó cởi bỏ dải vải quấn chặt trước ngực, thả ra hai bầu vú lớn trong lòng mình, ưỡn ngực áp lên mặt Huệ An.

"Ngực của ngươi sao lại to thế này? Lại còn mềm nữa?" Huệ An nhận ra có gì đó không ổn, nhưng cảm giác quen thuộc ngày càng mãnh liệt. Ông ta không đẩy tiểu hòa thượng ra, mà theo bản năng há miệng ngậm lấy một bên ngực, dùng sức mút một cái.

Tiểu hòa thượng khóc lóc kể lể: "Hôm nay con đi đến hậu sơn thì bị ong vò vẽ đốt, đang lo không biết tìm ai để giúp lấy ngòi ra. Sư phụ có thể giúp con hút ra thì tốt quá ạ."

"Thì ra là bị ong vò vẽ đốt, chuyện này không thể chậm trễ, sư phụ sẽ giúp ngươi hút ra sạch sẽ."

Cả hai đều cố tình giả vờ không hiểu. Tay tiểu hòa thượng lại nắm lấy côn thịt của Huệ An. Huệ An ngẩn người ra một chút, nhưng không hề từ chối, mặc cho tiểu hòa thượng nắm lấy, xoa nắn, đến mức cứng lên.

Xoa được một lúc, tiểu hòa thượng cũng kéo tay Huệ An vào trong quần mình.

"Phương trượng đã giúp người thì hãy giúp đến cùng, tiện thể chữa luôn bên dưới cho con đi."

"Bên dưới làm sao vậy?"


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.