Yến Tuyền vô cùng tức giận, không vui nói: “Ngươi nói cụ thể chuyện này xem.”
Phụ thân của Phùng Văn Thành từng là một tú tài, khi ông ấy còn sống, gia cảnh cũng tính là giàu có, chỉ đáng tiếc thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, phụ thân hắn ta chưa qua ba mươi đã lâm bệnh nặng, lúc chết đã đào sạch hết của cải trong nhà. Sau khi ông ấy qua đời, Phùng Văn Thành đã chuyển về thôn cùng mẫu thân.
Chưa đến hai năm, mẫu thân hắn ta cũng qua đời vì lâm bệnh, Phùng Văn Thành trở thành kẻ cô độc, hắn ta làm theo chí nguyện của phụ thân, tiếp tục học hành vì muốn thi đậu công danh, nhưng kết quả lại không như mong muốn, hắn ta thi đến tận bây giờ cũng không đỗ được tú tài.
Không có công danh, chi, hồ, giả, dã* của hắn ta cũng đều là vô nghĩa, không có cô nương nào bằng lòng lấy hắn ta để sống cuộc sống nghèo khó và hắn ta cũng không đủ khả năng cưới thê tử.
*Chi, hồ, giả, dã: thường được dùng để chỉ những lời lẽ sáo rỗng, chẳng có nghĩa lý gì. Chúng thường được dùng để ví với những gì hư huyễn, không thực tế. Làm chuyện “chi hồ giả dã” tức là làm chuyện phù phiếm, không thiết thực.
Cứ thế tuổi ngày càng lớn, thấy đã sắp bước sang tuổi ba mươi thành gia lập thất mà hắn ta vẫn chưa làm được cái nào. Cuối cùng hắn vẫn ta phải đặt sách xuống, không cố chấp thi đỗ công danh nữa.
Hắn ta bán sách để đổi lấy bạc, đầu tiên là sửa sang lại căn phòng nhỏ tồi tàn trong nhà, sau đó lúc vào trấn tìm bà mối để xem một cô nương thì hắn đã gặp Vưu Hán Bình.
Vưu Hán Bình vừa nghe thấy hắn ta muốn cưới thê tử thì vội vàng nói: “Ta không cần thê tử nữa, nếu ngươi thấy được thì ta sẽ bán cho ngươi với giá ba lượng bạc.”
Làm gì có ai bán thê tử như thế này chứ? Hơn nữa ai mà không muốn cưới một hoàng hoa khuê nữ*? Hắn ta đang định từ chối thì thê tử Vưu Hàn Bình đi đến, nhìn thấy gương mặt nàng ta thanh tú, lông mày như lá liễu, dáng người mảnh khảnh, bộ dạng rụt rè e thẹn, chân mày và đáy mắt toát ra vẻ phong tình vạn chủng khó tả, ngay cả khi mặc bộ y phục vải thô cũng không thể che đi được phong thái ấy, hắn ta liền sững sờ.
*Hoàng hoa khuê nữ: Gái còn trinh.
Hoàng hoa khuê nữ tuy tốt nhưng nếu là mỹ nhân thế này thì dù là giày nát thì hắn ta cũng muốn mang một lần.
Đặc biệt là Vưu Hán Bình kia còn lùi một bước, nói: "Ngươi đừng vội từ chối, nếu thấy được thì cứ thuê về dùng thử mười ngày nửa tháng trước rồi lại quyết định xem có mua hay không cũng được."
Hắn ta đã từng nghe nói thuê thê, cũng từng nghe đến cầm thê suy cho cùng chính là mượn bụng để sinh hài tử.
Những người nghèo không đủ khả năng cưới thê tử nhưng muốn nối dõi tông đường sẽ đi tìm những người nghèo đủ khả năng cưới thê tử nhưng không nuôi nổi thê tử để thuê thê. Trong thời gian thuê, phụ nhân không được phép rời khỏi người thuê, càng đừng nói đến việc quay về nhà ban đầu để thăm trượng phu và hài tử. Cứ thế cho đến khi kết thúc thời gian thuê hoặc sinh hạ một hài tử thì mới có thể rời đi.
Vừa nghe nói có thể dùng thử, hắn ta lập tức dao động, vội vàng hỏi thăm giá.
Vưu Hán Bình nói: “Mặc dù là dùng thử, nhưng suy cho cùng vẫn theo ngươi về nhà, ngủ cùng ngươi. Vậy nên nửa tháng ta thu của ngươi một lượng bạc, thế nào?”
Một lượng bạc để ngủ với một nữ nhân như tiên nữ nửa tháng, nhìn thế nào cũng thấy đáng giá, hắn ta quả quyết đồng ý, giao tiền ngay lập tức. Chưa đợi về đến nhà đã lén nắm lấy tay mỹ nhân mân mê, xoa đi xoa lại. Mỹ nhân cũng không hề xấu hổ, sờ vào đũng quần hắn ta giữa thanh thiên bạch nhật, niết hòa thượng đầu trọc chưa từng được lâm trận với nữ nhân trong đũng quần của hắn ta lên lên xuống xuống, bàn tay nhỏ bé ngậm lấy tinh dịch đồng tử đậm đặc.
Độc thân nhiều năm như vậy, một lần nào có đủ, trên đường về nhà, hắn ta cố tình kéo mỹ nhân vào con đường hoang, thừa dịp xung quanh không có ai, đẩy mỹ nhân xuống bãi cỏ, hung hăng làm vài lần.
Mỹ nhân cũng hết sức phối hợp, tự mình nâng ngực cho hắn ta mút, vạch tiểu huyệt ra cho hắn ta làm, nhưng lại không cho hắn ta chạm vào mông hay nhìn vào giữa hai chân nàng ta, lúc đó hắn ta chỉ cho rằng mỹ nhân xấu hổ, không nghĩ tới là do phía dưới nàng ta mọc mụn, mắc bệnh hoa liễu.
Mười ngày nửa tháng trôi qua rất nhanh, trong những ngày này, hắn ta làm cả ngày lẫn đêm, làm đến mức mỹ nhân chưa từng xuống khỏi giường, hắn ta rất hài lòng với mỹ nhân này. Đợi khi đến ngày, hắn ta bèn mua mỹ nhân từ chỗ Vưu Hán Bình, nhưng lại không ngờ rằng mỹ nhân ngoài làm chuyện đó ra thì không làm bất cứ việc giặt giũ hay nấu ăn nào, lúc đó hắn ta mới nhận ra rằng mình đã bị lừa một vố lớn. Cũng phải, nếu nàng ta vừa có giỏi giang vừa xinh đẹp thì sao người ta nỡ bán.