Mua cũng đã mua, hắn ta không còn tiền để đổi nữa, đành phải tự an ủi mình ít nhất là vẫn có chuyện để làm, nhưng không ngờ rằng niềm an ủi này cũng tan vỡ sau nửa năm.
Dương vật hắn ta nổi đầy mụn đỏ, đại phu nói là mắc bệnh hoa liễu, lúc này hắn ta mới nhận ra mình đã bị lừa, mỹ nhân này căn bản không phải là một nương tử đứng đắn, nàng ta là kỹ nữ mà Vưu Hán Bình mua từ trong lầu xanh hạ đẳng nhất với giá mười văn tiền, chuyên dùng để lừa gạt những người nghèo chưa từng thấy mỹ nhân, chưa từng nếm qua nữ nhân, chưa từng đến kỹ viện lầu xanh như hắn ta.
"Vưu Hán Bình này cũng quá độc ác rồi." Yến Tuyền tặc lưỡi nói.
"Cũng trách ta nhất thời bị dục vọng làm cho mù quáng, thèm muốn nhan sắc của người ta."
"Sau đó ngươi có đưa mỹ nhân kia đưa đến nha môn báo quan không?"
Phùng Văn Thành lắc đầu: “Ta chỉ dẫn nàng đi tìm Vưu Hán Bình để yêu cầu giải thích. Vưu Hán Bình nói với ta rằng thay vì tìm hắn gây rối thì thà học theo hắn, bán kỹ nữ bị bệnh này cho một người không biết chuyện khác, như vậy còn có thể đổi được vài lượng bạc để chữa bệnh."
"Ngươi làm theo rồi?"
"Ta không hề, là những người đó biết ta bị bệnh thì chủ động tìm đến. Nữ nhân đó rất lẳng lơ, cho dù ta nói là nàng có bệnh thì bọn họ cũng không tin, còn nói rằng bằng lòng phụ kéo thêm dây cho ta."
"Kéo thêm dây?" Yến Tuyền chưa từng nghe qua.
“Thông thường là khi trượng phu lâm bệnh, không còn sức để nuôi gia đình, thê tử cũng không gánh vác nổi gánh nặng gia đình một mình nữa. Sau khi được sự đồng ý của trượng phu, nàng sẽ tìm một nam nhân bằng lòng phụ kéo thêm dây, giúp đỡ nuôi gia đình và trượng phu bị bệnh kia. Trong thời gian này, nam nhân phụ kéo thêm dây có thể quan hệ với thê tử, có thể cùng thê tử sinh con đẻ cái, những đứa trẻ đều là của hắn, hắn có thể đưa chúng đi bất cứ lúc nào. Nếu như không đi thì sau khi trượng phu chết, bọn họ mới có thể trở thành phu thê chính thức.”
“Nếu trượng phu khỏe lại thì sao?”
"Một là nam nhân phụ kéo thêm dây rời đi, hai là hai người sống chung một thê tử. Thông thường thì có rất ít người sống tiếp được, có sống tiếp thì đa số đều là sống chung thê tử."
"Lại còn có thể như vậy?" Yến Tuyền cũng coi như đã mở mang thêm kiến thức.
"Những người đó cũng bị lây bệnh hoa liễu rồi?"
"Ừm."
"Ngươi muốn báo thù như thế nào?" Yến Tuyền lại hỏi.
"Làm với họ như cách họ đã làm với người khác."
“Chuyện này sợ là có chút khó, hắn thường xuyên tiếp xúc với kỹ nữ mắc bệnh thế nên hiểu rõ bệnh hoa liễu nhất, sao có thể dễ dàng trúng chiêu?”
"Có thể xuống tay từ người bên cạnh hắn."
Yến Tuyền nhẹ nhàng nâng mắt nhìn Phùng Văn Thành, chỉ nghe hắn ta nói: “Hắn đề phòng tất cả nữ nhân nhưng sẽ không đề phòng thê tử của mình.”
"Như vậy không được, thê tử hắn đâu có hại ngươi, nàng vô tội biết bao.”
“Phu nợ thê trả là lẽ hiển nhiên.”
"Ngươi bỏ ý nghĩ đó đi, ta sẽ không giúp ngươi làm như vậy."
"Vậy Yến Tuyền tiểu tỷ xem, ta nên làm thế nào để khiến hắn mắc bệnh?"
Yến Tuyền suy nghĩ một chút, nói: "Qua hai ngày nữa ta sẽ đến chân núi Bình Phong để tham gia pháp hội Thủy Bộ, vừa hay gần thôn Thái Hành, đến lúc đó ta sẽ đi gặp Vưu Hán Bình rồi quyết định."
"Được."
Sau khi tiễn Phùng Văn Thành đi, Yến Tuyền liên tục lắc đầu, người còn đáng sợ hơn cả ma, câu nói này dành cho Vưu Hán Bình là phù hợp nhất.
Mấy nữ tử kia cũng thảm thật, ngày thường sinh con đẻ cái, làm trâu ngựa để lo việc trong nhà, còn phải tuân theo tam tòng tứ đức, không được phép câu tam đáp tứ. Khi nghèo khó thì trượng phu có thể tùy ý cầm bọn họ, cho thuê bọn họ, cho người khác thuê để ngủ, cho người khác thuê để làm, cho người khác thuê để sinh con đẻ cái, kiếm lấy tiền, chỉ cần có thể đẻ là có thể liên tục cho thuê và cầm. Nếu trượng phu bị bệnh không thể làm để sống nữa thì các nàng còn phải ra công đường chiêu phu, dùng thân thể để kéo thêm dây cho nhà hắn, can tâm tình nguyện bị bọn họ bóc lột đến cùng cực.
Nữ nhân ơi nữ nhân, thật ra các nàng mới là Phật sống thế gian.
.........
Núi Bình Phong cách khá xa, nếu họ đi đi về về thì phải mất hai ngày. Nếu như họ còn muốn đến phụ cận thôn Thái Hành đi dạo thì cũng mất khoảng năm sáu ngày mới có thể trở về, phải tìm một cái cớ để ra ngoài mới được.
Yến Tuyền suy nghĩ một chút, nàng ra ngoài thì dễ, cứ nói Tết Trung Nguyên đi thắp hương cầu phúc cho phụ mẫu là được. Thế nhưng Tống Thanh Dương thì lại không thể ra ngoài được, Tết Trung Nguyên trong nhà làm cúng tế, hắn là trưởng tử dù thế nào cũng phải ở lại.
Hai người tính toán, cuối cùng cũng chỉ có thể sắp xếp thị vệ bảo vệ Yến Tuyền đi trước, đợi Tống Thanh Dương làm lễ cúng tế trong nhà xong rồi sẽ đến sau.
Không có Tống Thanh Dương bên cạnh, Yến Tuyền thấy hơi bất an. Vì vậy, lúc ra ngoài nàng mang theo tất cả pháp khí, còn mời Trương Thư Nhan đi cùng. Dù sao nàng ấy cũng là hồng y lệ quỷ, mạnh hơn quỷ hồn bình thường nhiều.
Đoàn người xuất phát trước Tết Trung Nguyên trước một ngày, quãng đường dài dằng dặc. Tống Thanh Dương sợ nàng nhàm chán, nên hắn còn cố ý làm một cái gương Thiên Lý cho nàng chơi, chỉ bằng một cái gậy dài đã có thể khiến cảnh vật ở xa gần như ngay trước mắt, vô cùng thần kỳ.
Hai người một quỷ chơi suốt một buổi sáng mới dừng lại. Giữa trưa, bọn họ nghỉ ngơi ở trà lâu bên đường một lát để ăn cơm, sau đó lại tiếp tục lên đường. Lúc này họ không nghịch gương Thiên Lý nữa, chỉ uống trà tán gẫu, Trương Thư Nhan kể cho Yến Tuyền một ít chuyện vui mà nàng ấy nghe ngóng được ở Quỷ giới mấy ngày nay.
“Người khác đều nói ở vùng hoang vu ngoài rừng rất dễ gặp phải quỷ, thật ra không phải như vậy, quỷ cũng giống như người, họ cũng thích xem náo nhiệt. Nơi nào càng đông người thì càng có nhiều quỷ, có một vài con cháu hiếu thuận sẽ cố ý mời một gánh hát xướng kịch Tam Canh cho tổ tiên vào những ngày lễ ngày Tết, có một vài quỷ hồn còn tự dựng sân khấu để xướng quỷ kịch nữa.”
Yến Tuyền nghe đến say sưa, vừa nghe vừa thuật lại cho Hoa Dung. Nếu nói như vậy thì ma quỷ cũng không khác gì người sống, cũng phải, thứ gọi là quỷ vốn cũng là người sống, thế nên họ giống người sống cũng chẳng có gì lạ.
Ngày ra ngoài đầu tiên cứ thế trôi qua ở trên xe ngựa. Đến giờ Dậu, xe ngựa dừng chân ở một trấn nhỏ cách núi Bình Phong không xa, Tống Thanh Dương đã sớm bố trí người chờ ở khách điếm bên này, đợi đến khi nàng tới, tất cả đã được sắp xếp xong xuôi.
Cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, tại trấn nhỏ này, bọn họ quả thật đã gặp được một đại hiếu tử dựng đài kịch ngay giữa trấn, xướng kịch Tam Canh cho tổ tiên.