Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 56: Chương 56



“Ta chỉ cảm thấy quấn quýt gối chăn, triền miên âu yếm là chuyện vừa thân mật vừa dịu dàng, phải làm với người mình thích nhất mới được.” Tống Thanh Dương trả lời như thế.

Yến Tuyền đảo mắt cười khẽ: “Vậy nếu người biểu ca thích không thích huynh, huynh sẽ không thành thân, không cưới vợ à?”

Tống Thanh Dương ngạc nhiên, hắn đã hiểu ra, chắc là nàng đã biết chuyện mình bảo vệ nàng cả đêm hôm qua rồi cho rằng hắn vẫn chưa quên được nàng nên mới dùng cách khác để thăm dò, khuyên nhủ hắn. Trái tim trở nên nặng trĩu, hắn nói: “Biểu muội đừng lo, muội không thích ta, ta sẽ không bắt ép. Hôm qua bảo vệ muội cả đêm là vì muội là muội muội của ta, ta không có suy nghĩ nào khác.”

Yến Tuyền biết hắn đang hiểu lầm nhưng không giải thích, chỉ tiếp tục truy hỏi câu vừa rồi: “Nếu biểu ca không thể cưới người mình thích, huynh có thành thân không?”

Tống Thanh Dương gật đầu: “Nếu không cưới được người ta thích, ta sẽ cưới người thích ta. Trong những ngày tháng sau này, chúng ta ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, cùng chung chăn gối, rồi ta cũng sẽ thích nàng ấy.”

Yến Tuyền ghen tị, chỉ mới nghe hắn nói vậy mà nàng đã thấy ghen tức rồi. Trong lòng chua chát, nàng nhấc chén nhấp ngụm trà đậu đỏ ý dĩ ngọt ngào mà vẫn không xua đi được vị chua đó.

Yến Tuyền lặng lẽ uống trà không nói lời nào, Tống Thanh Dương cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể tiếp tục uống trà đậu đỏ ý dĩ để che đi sự xấu hổ.

Dù trời có nóng đến đâu mà uống nhiều nước như vậy cũng phải đi vệ sinh, huống chi đây còn là trà đậu đỏ ý dĩ giúp lợi tiểu. Tống Thanh Dương ngồi không yên, thấy Yến Tuyền cũng không nói chuyện với mình thì định đứng dậy cáo từ.

Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Yến Tuyền đã nói trước: “Biểu ca, ta hối hận rồi.”

“Hả?”

Yến Tuyền vươn tay, dùng ngón trỏ móc qua một ngón tay của hắn: “Ta thích được biểu ca kéo tay.”

Trái tim Tống Thanh Dương đập thình thịch, ngón tay cũng không kìm được mà run rẩy. Hắn không dám tin những gì nàng nói, cũng sợ mình hiểu sai ý nàng nên đứng ngây như phỗng, không biết nên phản ứng như thế nào, để mặc nàng kéo tay mình qua đó rồi đan mười ngón tay vào nhau.

“Ta muốn được ở bên huynh.”

Rõ ràng là Yến Tuyền nói cực kỳ nhẹ nhàng nhưng từng lời thổ lộ đều như nặng ngàn cân, đập mạnh vào tim Tống Thanh Dương làm hắn hoảng hốt vô cùng. Hắn chỉ cảm thấy tất cả thứ này đều không chân thật, hình như hắn đang nằm mơ, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng. Chỉ có cảm giác buồn tiểu mạnh mẽ nhắc nhở hắn đây là sự thật.

Tống Thanh Dương thầm giận bản thân mình vì lúc nãy đã uống quá nhiều trà đậu đỏ ý dĩ, nhưng hắn không thể không nói: “Biểu muội chờ ta một lúc, để ta đi nhà xí.”

Yến Tuyền vẫn kéo tay hắn, chỉ chiếc bình phong ở phía xa xa: “Ở đó có bô, biểu ca không nói rõ ràng thì không được đi.”

Tống Thanh Dương muốn giải thích rằng mình không định bỏ chạy nhưng nước tiểu đang điên cuồng thúc giục hắn, hắn đành phải làm theo ý nàng, đi về phía cái bô đằng sau bình phong để giải quyết.

Nghe thấy tiếng nước xả vào bô, Yến Tuyền cong khoé miệng, có nước tiểu của đồng tử rồi.

Tống Thanh Dương không biết đây là kế của Yến Tuyền, chỉ muốn xả nước tiểu cho xong để còn ra nói chuyện đàng hoàng với nàng. Hắn còn không rảnh để giũ nước mà kéo quần lên luôn rồi vội vàng quay về bàn.

“Biểu muội đã có người trong lòng rồi mà?” Tống Thanh Dương hỏi nàng.

“Ừm… Ta thay lòng đổi dạ, đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ đấy.”

“Nhanh vậy à?” Hắn còn chưa biết dung mạo của tên tình lang đó mà nàng đã thay lòng đổi dạ rồi? Cuối cùng là nàng bị người khác lừa, hay người khác bị nàng lừa? Mới có mấy ngày mà đã vứt bỏ người ta rồi nói muốn ở bên hắn?

Không trách Tống Thanh Dương suy nghĩ lung tung, chuyện này thật sự thay đổi quá nhanh.

Yến Tuyền cười khúc khích: “Hôm đó ta chỉ lừa huynh thôi.”

“Tại sao?”

“Vật cứng của huynh cứ chọc mạnh vào mông ta, ta sợ huynh cũng làm ta ngay trên phố giống như biểu ca trong hẻm nhỏ vậy.”

“Nếu có không có tình lang, vậy tinh dịch trên đầu muội đêm hôm đó ở đâu ra?”

“Nếu ta nói là lúc đang đi dạo, ta vô tình gặp một cặp uyên ương đang dã hợp, nhìn lén họ ân ái rồi không cẩn thận bị dính phải, biểu ca có tin không?”

Tống Thanh Dương lắc đầu: “Nếu là giả, tại sao muội không nói với ta sớm hơn?”

Yến Tuyền chớp chớp mắt, sau đó kéo cổ áo xuống để lộ chiếc yếm đỏ ướt mồ hôi bên trong: “Nếu biểu ca không tin thì thử đi, xem ta có còn là trinh nữ không.”

Tống Thanh Dương không ngờ nàng lại to gan đến vậy, vội vàng quay đầu đi.

“Bậy bạ! Sao có thể dùng chuyện này để thử? Mau mặc xiêm y vào cho đàng hoàng.”

“Ai bảo biểu ca không tin ta?” Yến Tuyền vừa lẩm bẩm vừa kéo áo lên. Tống Thanh Dương kìm nén cơn kích động trong lòng, hỏi thêm: “Muội không có tình lang thật à?”

“Trước kia không có, bây giờ muốn có, muốn biểu ca làm tình lang của ta.”

“Tại sao?”

“Vì biểu ca rất tốt với ta, biểu ca thích ta.”

“Muội thề là muội không lừa ta đi.”

“Ta thề, ngoài biểu ca ra ta không có tình lang nào khác.”

Tống Thanh Dương vui lắm, trong lòng thoải mái hơn hẳn: “Vậy để ta nói chuyện với mẫu thân.”

Yến Tuyền giữ hắn lại: “Ta đã nói với di mẫu rồi, di mẫu chê sức khoẻ ta không tốt. Nếu ta có thể khoẻ mạnh hơn trong hai năm tới, di mẫu mới cho chúng ta ở bên nhau. Biểu ca có thể chờ ta hai năm không?”

Đây là chuyện đương nhiên, nhưng sức khoẻ nàng đã yếu ớt nhiều năm rồi, sao có thể hồi phục trong hai năm được? Tống Thanh Dương vẫn quyết định nói chuyện với mẫu thân.

Yến Tuyền chỉ dõi theo hắn rời đi, không cản lại, nàng biết chắc chắn di mẫu sẽ không đồng ý.

Tống Thanh Dương không hề hay biết, hắn vừa rời đi, Đường Lê ở bên cạnh như hổ rình mồi đã bay tới.

Yến Tuyền nhanh chóng đóng cửa lại, vội vàng chạy tới sau bình phong nhấc cái bô lên, xoay người hắt vào Đường Lê đang theo đuôi đằng sau mình.

Tiếng nước và tiếng kêu la thảm thiết vang lên trong phòng, Đường Lê như bị tạt nước sôi, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Yến Tuyền dùng bô giam hồn phách của nàng ta lại, khinh bỉ nói: “Hổ không gầm, bà chủ Đường lại cho rằng ta dễ bị bắt nạt nhỉ!”

“Yến tiểu thư tha mạng, ta không dám nữa…” Cơn đau dữ dội làm Đường Lê sợ hãi, làm gì còn dám kiêu căng như vừa rồi.

Yến Tuyền cười nhạt: “Bà chủ Đường căm ghét nam nhân, lúc còn sống thì ăn tinh dịch của nam nhân, hoài thai con của nam nhân, bây giờ chết rồi thì bị hắt nước tiểu của nam nhân vào người, ngươi có tức giận không?”

Biết nàng ta hận nam nhân, Yến Tuyền cố ý trát muối vào vết thương của nàng ta.

“Người hận nam nhân nhưng lại biến mình thành nam nhân, người hận cha ngươi rồi lại biến thành cha ngươi. Ngươi ép nữ nhân quan hệ với ngươi, vậy cũng là một loại của mại dâm cưỡng bức còn gì! Thậm chí ngươi còn đáng hận hơn cả cha ngươi! Ngươi lợi dụng thân phận nữ nhân của mình để dụ dỗ cưỡng bức nữ nhân, che giấu sự thật rằng họ bị ngươi cưỡng bức, còn bắt họ phải mang ơn ngươi!”

Sau khi tức giận mắng chửi một trận, Yến Tuyền thở mạnh ra, đưa nàng ta đến bên cửa sổ có ánh nắng mặt trời chiếu vào, để nàng ta ở dưới ánh nắng đến khi chỉ còn chút hơi tàn mới lấy ra.

“Hừ! Nể tình chúng ta quen biết nhau, ta tha cho ngươi một mạng, ngươi nhanh chóng đi đầu thai đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi một lần nữa. Nếu không ta có vô số cách để làm người hồn phi phách tán, không tin thì ngươi có thể thử xem!”

Quỷ vốn sợ kẻ ác, Đường Lê đã nếm đủ đau khổ trong tay Yến Tuyền, cũng hiểu mình không thể chiếm đoạt cơ thể của nàng một cách dễ dàng. Thay vì tiếp tục phản kháng thì chi bằng đầu thai còn hơn, thế là nàng ta nhanh chóng đồng ý.

Yến Tuyền thả nàng ta ra, dõi theo nàng ta rời đi nhanh như chớp, nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cố ý thả Đường Lê đi, nàng muốn mượn vết thương và cái miệng của Đường Lê để bọn quỷ khác biết nàng không dễ bị bắt nạt, để chúng phải cân nhắc dè chừng khi nghĩ đến việc hút dương khí của nàng.

Trải qua chuyện của Đường Lê, Yến Tuyền đã hiểu được, dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, dựa quỷ đuổi quỷ, dựa vào Tống Thanh Dương có sát khí khiến quỷ phải sợ hãi đều không phải kế sách lâu dài. Chỉ có trở nên mạnh mẽ thì ma quỷ mới không dám đụng tới nàng.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.