Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 57: Chương 57



Quả nhiên Tống Thanh Dương đã thất bại trở về, Yến Tuyền cười hắn: “Chỉ hai năm thôi mà, biểu ca không chờ được sao?”

“Không chờ được, chỉ ước có thể cưới muội ngay bây giờ.”

“Hay là đêm nay chúng ta làm chuyện vợ chồng luôn?” Yến Tuyền vừa nói vừa đá nhẹ vào chân hắn.

Chỉ là một cú đá nhẹ nhàng nhưng Tống Thanh Dương lại như bị rắn cắn, vội vàng rụt chân lại. Hắn có cảm giác tiểu biểu muội đã trở thành một người khác, trước kia là thỏ trắng nhỏ, bây giờ là hồ ly tinh. Không chỉ có đôi mắt mời gọi mà từng tấc da thịt đều như được tẩm mị dược, chỉ cần bị nàng chạm nhẹ một chút hắn cũng trở nên ngây ngất, phải gồng người và cố gắng kiềm chế lắm mới không bị nàng câu mất hồn.

“Chỉ hai năm thôi, ta chờ được, điều quan trọng là muội muội phải chăm sóc sức khỏe thật tốt. Đợi đến đêm động phúc hoa chúc, ta sẽ nếm thật kỹ những nơi mềm mại của muội muội.”

Yến Tuyền cắn nhẹ môi dưới, muốn nói với hắn rằng hắn mới là liều thuốc bổ tốt nhất cho nàng nhưng lại sợ nếu nói nhiều sẽ làm hắn sợ, đặc biệt là khi những việc này lại giống yêu tinh dùng dương khí để làm thuốc cho mình. Để hắn không nghĩ quá nhiều, nàng vẫn nên tạm thời giấu hắn, từ từ dụ dỗ sau, từ lần hắn chọc vào mông nàng, việc quyến rũ hắn chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn, thử xem hắn có thể nhẫn nại bao lâu.

Yến Tuyền gật đầu, không nói gì nữa. Trong khoảnh khắc yên tĩnh, hai người nhìn nhau qua lại, không ai lên tiếng, chỉ mỉm cười. Dù chỉ nhìn nhau trong im lặng họ cũng có thể cười cả ngày, nếu không phải sợ bị bọn nha hoàn phát hiện thì hai người không muốn dời mắt khỏi nhau chút nào.

Tống Thanh Dương nhẫn nhịn đến lúc ăn cơm tối xong mới rời đi trong lưu luyến. Yến Tuyền đưa hắn ra cửa, nàng vẫn chưa muốn buông tha hắn: “Ngày mai ta vẫn muốn gặp biểu ca.”

“Khụ, khi nào rảnh ta sẽ đến ngay.”

Tống Thanh Dương đã rời đi nhưng trái tim vẫn còn lưu lại đôi mắt to tròn long lanh của Yến Tuyền, dù đã đi xa cũng nhớ ánh mắt đưa tình, cả câu nói muốn gặp hắn, khóe miệng cong cong của nàng. Dù có muốn xua đi cũng không được.

Yến Tuyền trở về phòng, thầm tính toán nên làm thế nào để dụ hắn lên giường, không thể quá chủ động để hắn không cảm thấy nàng quá dễ dãi. Nhưng nếu nàng không chủ động thì không biết chờ đến lúc nào hắn mới chịu ra tay. Tốt nhất là nên gặp lại cặp biểu ca, biểu muội kia để hắn mất khống chế mới được.

Nghĩ một lúc, Yến Tuyền chợt cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng căng thẳng, quay đầu lại, quả nhiên lại có một nữ quỷ tới, một nữ quỷ chết đuối.

“Đường Lê nói ngươi tới à? Ngươi không sợ ta dùng nước tiểu đồng tử hắt ngươi sao?”

Yến Tuyền làm bộ đi lấy nước tiểu đồng tử, nữ quỷ kia vội vàng nói: “Ta không quen Đường Lê nào cả, là Hoa Thái Tuế nói với ta là ngươi có thể hoàn thành chấp niệm giúp quỷ.”

Hoa Thái Tuế? Tiểu thổ phỉ này tốt thế à? Chắc mấy ngày nay đang thèm cá nên muốn kiếm chác chút ít từ chỗ nàng đây mà.

“Ngươi có chấp niệm gì?” Yến Tuyền hỏi thử.

“Ta muốn ngươi giúp ta tìm muội muội ta rồi cứu nó ra.”

Nữ quỷ tên là Chúc Trúc Thu, nhân sĩ Kế Châu, phụ thân là tiên sinh dạy học ở địa phương. Ba tháng trước, nàng ấy và muội muội ra ngoài vái Quan Âm, đi trên đường thấy hoa trên núi nở rực rỡ nên rời khỏi đường lộ để hái hoa. Khi đi sâu vào trong rừng họ bỗng trông thấy một đám người bắt trói mấy cô nương đi ngang qua, các nàng ấy vội vàng bỏ chạy nhưng không may bị chúng phát hiện.

Hai nữ tử yếu đuối làm sao có thể chạy nhanh hơn chúng, cuối cùng bọn họ cũng bị bắt đi giống các cô nương kia.

Sau đó họ biết chúng là bọn buôn người, chuyên dụ dỗ các nữ tử có nhan sắc bán vào thanh lâu.

Nàng ấy và muội muội tên Lan Nguyệt vừa xinh đẹp vừa biết chữ nên bị đưa đến Kinh thành.

Vì không quen khí hậu nên muội muội bị bệnh trên đường, kỹ viện ngại xui xẻo nên chỉ mua một mình Chúc Trúc Thu, muội muội bị bọn buôn người đưa đi, không biết đến nơi nào.

Mấy hôm trước, Chúc Trúc Thu tìm cơ hội nhảy sông, nhớ thương em gái không rõ sống chết nên không thể yên lòng, mong Yến Tuyền có thể giúp nàng ấy một tay.

Yến Tuyền ngạc nhiên, vội hỏi: “Ngươi là người đã nhảy sông mấy ngày trước à?”

“Giữa trưa ba ngày trước.”

“Thì ra là ngươi.” Yến Tuyền nhớ lại lời của xa phu, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý: “Được, ta sẽ giúp ngươi.”

Dù có loại quỷ lấy oán trả ơn như Đường Lê nhưng cũng có quỷ đáng thương như Triệu Đình Nghiệp, Lưu Xuân Đài. Nếu nàng không giúp họ, có thể họ sẽ mãi mãi không thể thực hiện được chấp niệm trong lòng, mãi mãi ở lại trần thế, không thể đầu thai chuyển kiếp. Nếu có thể giúp được họ thì nên giúp, coi như hành thiện tích đức vậy.

“Nhưng mà ta phải nói trước, ta chỉ là một nữ tử, cực kỳ khó để có thể cứu người từ tay bọn buôn người. Nếu ta không thể giúp được, ngươi cũng đừng hận ta.”

“Ngươi yên tâm, ngươi chịu giúp ta là ta đã cảm kích lắm rồi.”

Thấy người này cũng không tệ lắm, Yến Tuyền tạm yên lòng, tiếp tục hỏi: “Ngươi nghĩ bây giờ muội muội của ngươi đang ở đâu?”

Chúc Trúc Thu lắc đầu: “Có thể đã bị bán vào kỹ viện khác, có lẽ bị bán làm kỹ nữ cho giang hồ, cũng có thể bị vứt bỏ nơi rừng sâu, phải tự sinh tự diệt.”

Yến Tuyền mím môi suy nghĩ, xem ra lần này phải có Hoa Thái Tuế mới làm được.

“Ngươi mau chóng gọi Hoa Thái Tuế tới đây đi.”

Hoa Thái Tuế tới rất nhanh, chắc là đã chờ sẵn ở bên ngoài, thấy Yến Tuyền bèn lễ phép kêu meo meo. Nếu không biết nó không phải mèo yêu thì Yến Tuyền sẽ cho rằng nó đã thành tinh.

“Nó nói nó muốn năm con cá lớn.” Chúc Trúc Thu phiên dịch giúp nàng.

“Được, nếu ngươi có thể tìm được Chúc Lan Nguyệt trong hai ngày, ta sẽ cho ngươi thêm hai con cá.”

“Meo meo!”

Mèo con hiểu tính người nhanh chóng rời đi, Chúc Trúc Thu cũng đi theo giúp đỡ. Dõi theo bóng dáng họ biến mất, Yến Tuyền thở mạnh, lần trước tìm được ngư yêu là vì nó có thể ngửi được mùi tanh, bây giờ phải tìm người, liệu nó còn có thể tìm ra nhanh chóng được không?

Hy vọng là sẽ có kết quả tốt.

Đêm khuya thanh vắng, vô số mèo con đi xuyên qua bóng đêm, vào từng nhà một truy tìm một cô nương trẻ tuổi. Đôi mắt xanh lục như hai ngọn ma trơi làm những người đi tiểu đêm phải khiếp sợ.

Dưới sự cố gắng của chúng, cuối cùng cũng đã tìm được tin tức vào bữa cơm trưa của ngày thứ hai.

Chúc Lan Nguyệt bị bán rẻ cho một tú bà. Người này không mời đại phu khám bệnh cho nàng ấy mà chỉ mang tâm lý “thả con tép bắt con tôm", dùng phương thuốc dân gian để trị bệnh. Chỉ cần Chúc Lan Nguyệt khỏi bệnh, bà ta sẽ bán vào kỹ viện kiếm một số tiền, nếu không khỏi thì bà ta cũng không quá thiệt thòi.

Đã biết vị trí chính xác của Chúc Lan Nguyệt, đến lượt Yến Tuyền nghĩ ra cách để đến đó.

Yến Tuyền sai Hoa Dung lấy cá cho Hoa Thái Tuế. Hoa Dung không biết chuyện gì nên thấy tiếc của, Tống Thanh Dương vừa bước vào đã nghe thấy bà ấy đang lẩm bẩm, hắn nhìn Yến Tuyền rồi lại nhìn một con mèo con béo tròn trên ghế, hỏi: “Biểu muội nuôi mèo từ lúc nào vậy?”

“Không phải nuôi, nó là mèo hoang tới xin ăn thôi.” Yến Tuyền nói Hoa Dung đi lấy thêm một đôi đũa: “Gần đây giá cá cao lắm mà, chúng nó không được ăn, ta thấy đáng thương nên cho nó thêm mấy con.”

Tống Thanh Dương quan sát con mèo núc ních những mỡ là mỡ kia, thầm nghĩ nó đáng thương ở đâu vậy.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.