Hoa Dung cũng biết bộ dáng hiện tại của mình cũng không ổn lắm, bà ấy cúi chào Tống Thanh Dương vừa vào cửa rồi bước đi.
“Hoa Dung bị làm sao thế kia?” Tống Thanh Dương không bỏ sót bộ dạng của Hoa Dung, hắn không khỏi tò mò hỏi.
Yến Tuyền chớp chớp mắt, nói: “Hôm nay ta thấy tay chân mình như nhũn cả ra, cả người mệt mỏi, bụng thì đau ê ẩm, Hoa Dung nghĩ rằng ta lại bị bệnh gì nguy kịch lắm, cho nên bà ấy vội vàng muốn đi mời đại phu đến. Nhưng mà ta đâu dám để cho đại phu chẩn bệnh cơ chứ. Đại phu mà nhìn cái là biết ngay đây là vì có nam nhân làm gì ta mới thế, cho nên ta cứ không cho bà ấy tìm đại phu. Hoa Dung không khuyên được ta nên khóc.”
“Khó chịu đến thế sao?” Tống Thanh Dương vội vàng đi đến gần nàng, quan sát thấy sắc mặt nàng vẫn còn khá hồng hào.
Tống Thanh Dương ôm nàng ngồi lên đùi mình, rồi nhẹ nhàng đè tay lên bụng nàng, vừa ấn vừa cau mày hỏi thăm rất cẩn thận: “Chỗ nào bị đau thế?”
“Ừm… Bên trong đau, hôm qua chỗ này còn bị huynh đụng vào tê tê, lúc hết tê thì bắt đầu thấy đau, còn có chỗ này nữa.”
Yến Tuyền cắn môi, nàng cầm lấy tay hắn rồi kéo xuống dưới, ấn vào vùng tam giác ấm nóng của mình, dùng ngón tay của hắn xoa xoa: “Chỗ này cũng bị huynh nhấp vừa đỏ vừa sưng, đi lại bình thường cũng thấy đau, huynh xem giúp ta một chút đi.”
“Ừm.” Tống Thanh Dương nghe theo, hắn không nghĩ gì sâu xa cả, vừa đáp ứng nàng xong thì ngay lập tức đặt nàng ngồi lên bàn, cởi quần rồi vén váy nàng lên, sau đó banh chân nàng ra và đặt chân lên vai mình để nhìn cho rõ mọi thứ.
Nơi mềm mại non nớt đó quả là có ửng hổng, cũng hơi hơi sưng lên, nhưng may mà trông không đến nỗi nghiêm trọng, cho dù không bôi thuốc thì cũng có thể khỏi sau một đến hai ngày.
Sau khi xem xong bên ngoài, Tống Thanh Dương lại dùng ngón tay nhẹ nhàng tách hai cánh hoa nhỏ đang khép kín kia ra, ngó vào chỗ sâu hơn, da thịt non mềm bên trong mấp máy, nước nôi ướt át, hồng hào khỏe mạnh, không thấy bị đỏ hay rách.
Nhưng mà cho dù nhìn không có vấn đề gì lớn, thì tốt nhất vấn là nên mời đại phu đến xem thế nào.
Tống Thanh Dương nghĩ thế rồi kéo quần cho nàng lên. Nhưng Yến Tuyền không ngoan ngoãn để hắn mặc quần, nàng vẫn mở rộng hai chân đặt trên vai hắn: “Biểu ca, ta nghe nói nước miếng có thể chữa đau, không biết huynh đã từng nghe chưa?”
Tống Thanh Dương ngẩn ra một chút, hắn thấy những ngón tay mảnh khảnh của nàng đặt lên nơi hồng hào non nớt ấy: “Biểu ca cho ta một ít nước miếng để đỡ đau đi.”
…
“Vớ vẩn.” Tống Thanh Dương quay mặt đi, nhưng thứ to lớn giữa hai chân cũng đã phồng lên, tạo thành một cái lều cao ở đũng quần.
“Biểu ca…”
“Ta đi tìm đại phu lấy thuốc, muội nghỉ ngơi trước đi.”
Không chờ nàng tiếp tục nói ra những câu trêu chọc, Tống Thanh Dương vội vàng chạy đi.
Sau khi trải qua nhiều lần bị nàng trêu đùa như thế thì Tống Thanh Dương đã hiểu ra rằng: hễ đứng trước mặt nàng thì bao ý chí của hắn đều trở nên vô nghĩa hết, nếu tiếp tục ở lại thì hắn chắc chắn sẽ mất đi ý chí, không quan tâm tới bất kỳ điều gì, chỉ muốn lại cùng nàng vui sướng mây mưa.
Thân thể của nàng vốn đã không được khỏe mạnh, nếu còn vì thế mà càng thêm tốn sức thì chắc chắn là sẽ ảnh hưởng nhiều hơn tới sức khỏe của nàng, nàng còn nhỏ chưa hiểu được, nhưng hắn là ca ca, nên càng phải biết suy nghĩ cho nàng nhiều hơn, không thể dung túng cho nàng mãi được.
Yến Tuyền nhìn bóng lưng chạy trối chết của hắn thì không nhịn được mà che miệng cười trộm. Nàng cảm thấy dạo này mình càng lúc càng xấu xa, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của hắn thì không nhịn được muốn quyến rũ hắn, muốn nhìn thấy hắn bị nàng quyến rũ đến mức không thể giữ được sự bình tĩnh thường ngày. Yến Tuyền cực kỳ thích bộ dạng tối hôm qua của hắn, giả vờ đứng đắn vô cùng nhưng cuối cùng hắn vẫn là không thể kìm nén được mà cùng chìm đắm với nàng.
Yến Tuyền lấy chiếc khăn tay ra, lau nhẹ vùng ướt át giữa hai chân mình, sau đó nàng mặc lại quần áo, rồi cầm pháp khí suy nghĩ một lúc lâu.
Đêm qua hai người điên loan đảo phượng đã khiến nàng khá mệt mỏi, hôm nay nàng còn đi bộ ra ngoài một vòng, cho nên bây giờ khi nhàn rỗi ngồi chơi như vậy thì Yến Tuyền không kìm được cơn buồn ngủ. Nàng ngáp một cái rồi chui vào giường, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không biết giấc ngủ này đã kéo dài bao lâu, sau khi Yến Tuyền tỉnh lại thì nàng phát hiện mình đã đi đến một khu nhà xa lạ, trong sân được giăng đèn kết hoa, nơi nơi dán đầy chữ “Hỉ”, chỉ cần nhìn lướt qua là biết nơi đây sắp đón dâu rồi.
Thế này là thế nào? Chẳng nhẽ mình đang nằm mơ?