Yến Tuyền cúi đầu nhìn bản thân mình thì thấy nàng vẫn còn là nàng, nhưng những người khác lại chẳng ai nhìn thấy nàng được cả. Nàng giống như một hồn ma vất vưởng, có thể bay xuyên qua thân thể của tất cả mọi người.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ mình đã chết rồi ư? Nhưng mà cho dù có chết thì mình cũng phải ở trong phòng thôi chứ, sao giờ mình lại lang thang ở nhà xa lạ này nhỉ?
Yến Tuyền nghĩ mãi mà không thông, nàng chỉ có thể bay lượn lờ xung quanh để nhìn xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Sau khi lượn quanh đám người một vòng, Yến Tuyền đã nắm được một vài thông tin cơ bản, người của nhà này họ Trần, hôm nay là ngày thành hôn giữa công tử Trần gia Trần Sơ Nghiêu và tiểu thư Trương gia Trương Thư Nhan.
Yến Tuyền không quen biết hai người này, cũng chưa từng nghe ai nhắc tới chứ đừng nói đến mặt khác.
Sắc trời đã tối sầm, Yến Tuyền đang định bay sang chỗ khác tìm hiểu thì đột nhiên có một tiếng nói truyền vào tai nàng từ rất xa.
Người đó nói: “Trương tiểu thư, lát nữa khi người nhà của đằng nhà trai vào náo động phòng, e là sẽ có một vài lời quá đáng, mong người hãy cố gắng chịu đựng một chút. Có một số câu họ sẽ nói để lấy điềm may, lúc đó người cũng đừng xấu hổ, cứ nói theo bọn họ là được. Nếu có câu nào cực kỳ quá đáng thì cũng có ta và nha hoàn hỗ trợ cho người.”
Chẳng biết vì sao, khi nghe câu này xong, Yến Tuyền bất giác nhẹ nhàng bay đến theo tiếng nói.
Yến Tuyền xuyên qua một tấm cửa gỗ, lúc này nàng mới biết là mình vào phòng tân hôn của người ta rồi.
Tân nương mặc giá y đỏ thẫm, khăn đỏ trùm đầu, ngồi trên chăn thêu long phượng. Mỗi bên đều có một nha hoàn xinh đẹp đứng hầu, còn có một bà mối đầu cài hoa đỏ, đó chính là người vừa mới nói những lời dặn dò lúc nãy.
Yến Tuyền còn chưa từng nhìn thấy náo động phòng là như thế nào, lúc trước Nhị biểu ca, Tam biểu ca thành thân, nàng chỉ ngồi ăn bữa cơm chứ chưa tham gia náo động phòng vào buổi tối, chỉ là hôm sau nghe nói mọi người náo động phòng rất vui, còn cụ thể vui như thế nào thì nàng cũng không biết. Lúc này nàng nghe bà mối nói đến thì trong lòng khá tò mò, cho nên nàng quyết định nấn ná thêm một tí để xem náo động phòng.
Chờ đợi mãi, mọi người bên ngoài đã rượu quá tam tuần rồi, chẳng biết là ai là người nói câu đến lúc náo động phòng, tất cả mọi người đều gác đũa đặt chén xuống, cười đùa vui vẻ, vây quanh tân lang đi vào phòng tân hôn.
“Thời điểm có thù báo thù, có oán báo oán cuối cùng cũng tới rồi, Trần Sơ Nghiêu, ngươi đừng nghĩ chạy thoát, hôm nay không náo động phòng của ngươi hết cỡ thì bọn ta không đi đâu hết.”
Qua những lời nói của bọn họ, có thể thấy Trần Sơ Nghiêu từng náo động phòng rất nhiều ở hôn lễ của người khác, cho nên hôm nay mọi người ai cũng muốn báo thù.
Trần Sơ Nghiêu đã say khướt, nói không còn rõ ràng nữa: “Cứ náo đi, cứ náo đi, càng náo càng vui mà, ta náo động phòng của các ngươi, các ngươi còn giận ngược lại ta, hôm nay các ngươi cứ việc náo động phòng, nếu ta nói một câu không thôi, thì ta xuống làm cháu các ngươi luôn!”
“Được lắm, đây là chính miệng ngươi nói đó nhé.”
“Ta nói đó!”
Trần Sơ Nghiêu nói như chém đinh chặt sắt, khi hắn ta vén khăn trên đầu tân nương ra, thì khuôn mặt tân nương với đôi mắt tròn cùng hàng mi cong vút xuất hiện, nàng ấy xấu hổ mà hơi cắn nhẹ lên đôi môi đỏ tươi của mình.
“Tiểu tử nhà ngươi có phúc quá, cưới được một người đẹp tựa thần tiên như này cơ mà.”
Vừa nghe thấy lời này, tất cả mọi người ai cũng chen chúc tiến vào để được nhìn cho rõ vẻ xinh đẹp của tân nương, bọn họ có rất nhiều người, cho dù có bà mối và nha hoàn ở hai bên thì cũng không thể ngăn lại được.
Tân nương là tiểu thư khuê các, thường ngày nàng ấy còn chẳng bước ra khỏi phòng mình, cho nên chưa bao giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy. Khuôn mặt nàng ấy đỏ bừng, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, đôi chân nàng ấy cũng xấu hổ mà rụt lại đằng sau.
Trong đám đông vây quanh, có người cầm hoa chúc trên bàn, cười nói: “Hoa chúc nho nhỏ dịch lên trên, ta chiếu sáng khuôn mặt tân nương.”
Tất cả mọi người đều tránh đường để cho hắn ta đi đến trước mặt tân nương.
Ánh nến mờ nhạt chiếu lên diện mạo của tân nương, khiến cho khuôn mặt đỏ bừng của nàng ấy trở nên càng thêm xinh đẹp yêu kiều.
“Hoa lụa cài hai bên mái tóc, trâm phượng lấp lánh gài đầy đầu, thật giống Tây Thi ngồi trên giường!”
Mọi người ai cũng hô lên ủng hộ, hắn ta lại nói tiếp: “Hoa chúc nho nhỏ dịch xuống dưới, nhìn kỹ vòng eo của tân nương.”
Theo lời nói của hắn ta, ánh nến từ từ chuyển xuống hông tân nương, tầm mắt của mọi người cũng di chuyển theo, nhìn vào vòng eo thon nhỏ khiến cho nữ tử khác cũng phải ghen tị của tân nương.
“Vòng eo nhỏ trông thật yếu ớt, mà lại nâng được đôi đồi núi, đứa trẻ mập mạp không rời mắt, cho dù đồi núi không có sữa, đứa trẻ mập vẫn gọi là mẫu thân. Ôi mẫu thân của ta, ta cũng gọi ngươi là mẫu thân, cho ta một ngụm sữa.”
Người đó đang nói chuyện thì bỗng vươn tay về phía bộ ngực tròn trịa của tân nương, tân nương không kịp phản ứng, bị hắn ta bóp một cái, nàng ấy mới hét lên né ra. Những người khác vừa mắng hắn ta vừa cười, nhưng không hề ngăn cản. Chỉ có bà mối chen vào giữa, che trước mặt cô nương, phun nước bọt: “Muốn uống sữa thì về tìm mẫu thân của ngươi đi!”
Tên nam nhân này bị phun nước bọt vào mặt cũng không sợ, hắn ta lau mặt rồi tiếp tục cười hì hì: “Bà mối nói có lý, đêm nay để tân lang tìm mẹ bú sữa đi, để cha tới làm cho.”
Mọi người cười vang, rồi đẩy công công và bà bà của nàng ấy lên hàng trước, hai người họ bị đẩy đứng gần nhi tức.
“Đêm nay Trần thúc có đổi với nhi tử không?”
Lúc này Trần lão đầu cũng đã uống say sắc mặt hồng hào, ông ta khinh miệt nói: “Đêm nay đổi với ngươi!”
“Khà khà, ta không đổi với ngươi, ta đổi với thẩm cơ, ta sẽ dùng hạ thân trẻ trung, tráng kiện này của mình đổi cho cây gậy cũ kỹ nhăn nheo của ngươi, để thẩm ôn lại tư vị động phòng hoa chúc, thẩm có muốn đổi với ta không?”
Vừa nói hắn ta vừa đẩy hông, cái thứ giữa hai chân hắn ta quả thật là có cửng lên, độn lên một cục ở quần, người khác có thể nhìn thấy hình dạng rõ ràng của nó.
Mọi người ầm ĩ: “Đổi! Đổi cho hắn ta đi!”
Cho dù là người đã nhiều tuổi như công công và bà bà cũng bị bọn họ làm xấu hổ đỏ mặt. Chẳng biết là ai đẩy mà bà bà của nàng đứng không vững, ngã vào trong lòng tên nam nhân kia, hơn nữa tay bà ta còn chộp vào cái thứ cứng rắn kia. Tiếng ồn ào trong phòng như sắp thổi bay cả mái nhà. Một vài người mang trẻ con đến xem cuộc vui thấy thế thì không dám ở lâu, họ kéo tay con cái mình rời đi.
Cứ thế, số phụ nữ trong phòng càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại một đám nam nhân say khướt đang ồn ào nhốn nháo mà thôi.
Bọn họ vây quanh chiếc giường, bao vây công công và bà bà, tân lang uống say đang nằm ngủ gà gật gần đó, cùng với tân nương đang xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn ai, không cho ai rời đi.
Bà mối thấy thế thì vội vàng nói: “Trần lão gia, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên để thiếu gia và thiếu phu nhân nghỉ ngơi thôi.”
Trần lão đầu liên tục gật đầu, nhưng những người khác vẫn không đồng ý: “Trần thúc và Trần thẩm còn chưa dạy cho nhi tử của mình cách động phòng đâu, không sợ tân lang không tìm ra lỗ sao?”
“Phía dưới chỉ có hai cái lỗ, cho dù có đoán mò thì cũng phải đúng một cái chứ, cứ tìm chỗ nào có nhiều nước mà nhấp.”
“Đất bằng thì đào đâu ra lỗ, không thấy lỗ thì sao mà gặp nước, Trần thúc không dạy đào động thì có khi tân lang không làm ra nước được đâu.”
Trần lão đầu không cãi lại được bọn họ, may mà ông ta còn có bà mối đứng bên giúp đỡ khuyên can. Cuối cùng ông ta mới có thể xin thay việc đào động thành uống rượu, uống hết một vò rượu thì bọn họ mới tha cho. Chẳng qua rượu này cần phải để bà bà dùng miệng đút cho công công, tân nương phải học bà bà đút rượu cho tân lang như thế.
Bà mối không ngăn cản việc cùng tân lang thân thiết, cho nên tân nương chỉ có thể xấu hổ ngượng ngùng học theo bà bà, dùng miệng ngậm rượu đút cho phu quân, sau đó bị tân lang ghì lại, trao cho một nụ hôn sâu, bất tri bất giác nàng ấy đã uống rất nhiều rượu cùng trượng phu.
Phu thê Trần lão đầu cũng tương tự, bốn người uống chung một vò rượu cũng không thể coi là nhiều, nhưng Trần lão đầu và Trần Sơ Nghiêu đều đã uống say mèm rồi, tân nương và bà bà cũng không phải là người uống được nhiều rượu, bọn họ chỉ mới uống vài ngụm đã say rồi. Khi Trần lão đầu định uống rượu tiếp thì bị ai đó xoay người lại, thế là ông ta uống rượu từ miệng nhi tức của mình.